Trong chiếc đình nhỏ ngự giữa khung cảnh thần tiên đó là một bé gái áo trắng tuổi chừng 5 – 6, nhan sắc khuynh thành, bàn tay bạch ngọc của nàng nắm chặt một quyển sách cũ kĩ, trên trán thoáng hiện một nét nhăn, dường như nàng đang tập trung suy nghĩ về một vấn đề nan giải nào đó
Cầm trong tay quyển sách kỳ bí mà Dạ Cơ mang về, Tuyết Lăng thoáng hiện một nét u sầu nơi đáy mắt. Rốt cuộc, chữ nghĩa trong quyển sách này có ý nghĩa gì cơ chứ ? Đây không phải chữ cổ xưa, càng không phải tiếng nước ngoài, và lại càng không thể là ngôn từ của tương lai. Thật ra, huyền cơ bên trong chúng là gì đây?
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Dạ Cơ vung tay một cái, một nam nhân lục y từ trong không khí xuất hiện bên cạnh nàng. ‘‘Khuynh Vũ, chắc ngươi cũng đã biết được điều ta đang nghĩ trong đầu. Ngươi nhìn quyển sách này xem, có nhận ra được chữ viết trong đó hay không ?’’
Nhận lấy quyển sách cũ kỹ kia, Khuynh Vũ thận trọng xem xét một hồi rồi chầm chậm lắc đầu, ‘‘Chủ nhân, tiểu sinh bất tài, quả thực không thể hiểu được điều bí ẩn bên trong quyển sách này’’
‘‘Không trách ngươi được. Dạ Nguyệt và ta đã nghiên cứu bao lâu, thế nhưng kết quả đều vô vọng. Chẳng nhẽ Tuyết Lăng ta không có duyên với quyển sách này ư ?’’. Nhớ lại hôm đó, Dạ Cơ cùng Hồng Tuyết trở về từ Hắc Vụ lâm, mang theo không chỉ Tụ hồn thảo mà còn quyển sách bí ẩn này. Hai người đó nói, quyển sách này có được từ tay của Đại Thụ yêu, là một bảo vật, tiếc rằng không ai hiểu được trong đó viết gì. Không hiểu sao, ta cảm nhận được, quyển sách này chứa đựng một điều gì đó vô cùng tuyệt diệu, do vậy, ta cùng Dạ Nguyệt lục tung thư viện nơi ngọc lâu, hòng tìm chút thông tin về quyển sách cũng như hiểu được nó viết gì. Nhưng, ông trời không chiều lòng người, bao ngày nay, cuối cùng, điều ta nhận được vẫn chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh
Thở dài một hơi, tầm mắt Tuyết Lăng bỗng hướng về phía khung cảnh trước mặt, khẽ nở một nụ cười rạng rỡ đến vô cùng
‘‘Khuynh Vũ, ngươi nói xem, sao chúng ta lại có thể lãng phí cảnh sắc tuyệt diệu này cơ chứ ? Ngươi có nguyện ý đi dạo cùng ta đêm nay không ?’’
‘‘Chủ nhân đã phân phối, tiểu sinh nào dám cãi lời. Chủ nhân, mời’’
Hai người, 1 lớn 1 bé nhẹ nhàng sải bước trong vườn, thi thoảng đưa tay lên với những đóa hoa ngát hương trên cành, đùa nghịch cùng những chú đom đóm an nhiên bay lượn trong không trung. Sắc mặt của hai người họ giờ phút này trở nên thật yên bình, dường như, thế gian này, không gì có thể khiến cho tâm khảm họ nổi lên phong ba, ngập tràn trong phiền muộn
“Khuynh Vũ, ngươi thật sự không thể học phép thuật sao?”
‘‘Bẩm chủ nhân, như người cũng biết, trên thiên hạ này, không phải ai sinh ra cũng có thể trở thành pháp sư. Khi sinh ra, nếu như trong người không có dù chỉ một chút tâm lực, cả đời họ chỉ có thể là một người bình thường, sống qua ngày đoạn tháng. Và tiểu sinh lại là một trong số đó’’, ngữ khí thản nhiên, không có biến đổi, làm cho người nghe không khỏi có chút phân vân, đây có thực là câu chuyện của chàng ta hay là của người khác ?
Phải biết rằng, ở trong một thế giới ngập tràn pháp thuật như thế này, sinh ra không có tâm lực là một điều tủi hổ không gì có thể bù đắp. Phép thuật, là tất cả trong cái thế giới vốn vô tình này. Ngươi không có phép thuật, không có thực lực, cả đời, ngươi chỉ có thể cúi đầu, làm kẻ hầu người hạ cho pháp sư, vĩnh viễn không thể leo lên đỉnh cao quyền lực
Số lượng người này, chủ yếu xuất phát từ thường dân, từ những con người thấp kém nhất trong xã hội. Họ sinh ra trong một gia đình không có dòng màu pháp sư, không được thừa hưởng thứ dòng máu cao quý đó, không thể tạo nên tên tuổi cho riêng bản thân mình
Thời gian trôi đi, những người đó, một là cam chịu kiếp nô tài như những đời trước, hai là cố gắng thay đổi cái số phận trớ trêu của mình. Những con người có chí khí đó, hoặc là chăm chỉ rèn luyện bản thân, trở thành những chiến sĩ, góp công sức cho triều đình, cho các gia tộc lớn, nhằm kiếm chút địa vị, kiếm chút miếng cơm manh áo, khi tuổi tác đã không còn trẻ thì sẽ mở các võ đường chiêu sinh, vừa để kiếm sống, vừa để đào tạo một lứa chiến sĩ mới, mở cho những con người thấp kém đó một con đường để tồn tại
Đó là những người có sức vóc, còn những con người bẩm sinh yếu ớt, không phù hợp với việc chiến đấu, họ lại chọn cho mình một lối đi riêng, dùi mài kinh sử. Những người này được gọi là thư sinh, là những con ‘‘mọt sách’’, suốt ngày vùi đầu vào kinh thư, hy vọng có thể đỗ đạt cao ở những kỳ thi do các nước tổ chức, trở thành những vị quan lại, giúp xây dựng quốc gia ngày một lớn mạnh
Mặc dù chiến sĩ và thư sinh đều chiếm một phần không nhỏ và cũng đóng một phần không thể thiếu trong xã hội, thế nhưng, địa vị của họ mãi không thể sánh bằng các pháp sư, do đó luôn tồn tại sự căng thẳng giữa hai tầng lớp này. Pháp sư khinh thường bọn họ, luôn tự cho mình là ‘‘bề trên’’, còn chiến sĩ và thư sinh, thâm tâm không phục những người đó, bởi, chỉ vì ngươi sinh ra có tâm lực mà không khó khăn gì đạt được mọi thứ, điều đó đâu có nghĩa là ngươi tài giỏi hơn chúng ta.
Do có sự khác biệt về thành phần binh lính, vì vậy, quân đội của mỗi quốc gia cũng có sự phân chia. Một bên là đội quân pháp sư, đội quân chủ lực bảo vệ an toàn cho hoàng cung cũng như tham gia vào các trận đánh lớn, mang tính quyết định sinh tử tồn vong của một thế hệ đế vương. Một bên là đội quân chiến sĩ, chuyên đảm đương các cuộc chiến đấu bé nhỏ, không khác tay sai vặt cho hoàng gia là mấy. Và bởi vậy, sự cách biệt của hai tầng lớp đó lại càng sâu sắc, mâu thuẫn càng không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Chưa hết, giữa chiến sĩ và thư sinh luôn tồn tại một khúc mắc ngầm. Nếu như chiến sĩ chê bai thư sinh là bọn ẻo lả, yếu đuối, không làm nên trò trống gì thì thư sinh lại cười nhạo chiến sĩ là lũ lỗ mãng, man ri, chỉ biết sử dụng cơ bắp, đầu chỉ để làm cảnh, khiến cho mối quan hệ của chính những người cũng một thân phận cũng không khá khẩm hơn là mấy
Lại nói về Khuynh Vũ, chàng vốn chỉ là một trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không thân không thích, nên dĩ nhiên, từ lúc sinh ra, cơ thể chàng đã không tồn tại chút xíu tâm lực nào cả. Đâu đã hết, thân thể chàng từ bé đã yếu ớt hơn người, luôn mang trong mình bệnh tật, một phần cũng là do năng lực thần kỳ của bản thân mình, chàng cả đời này đã định sẽ chỉ có thể ở nhà mỏi mòn chết dần, không gì có thể thay đổi số phận éo le đó
Nhưng chuyện đời vốn không ai có thể biết trước, Khuynh Vũ tình cờ cứu sống một con hồ ly đang bị đại bàng tấn công mà không biết rằng, hồ ly đó vốn là một yêu quái thành tinh đang gặp nạn, từ đó mở ra một mối lương duyên giữa chàng và Yên Chi. Yên Chi mặc dù là yêu quái nhưng hoàn cảnh đáng thương không kém chàng là mấy. Mồ côi từ tấm bé, yêu lực lại thường thường bậc trung, luôn chịu sự chèn ép của chúng yêu. Đồng bệnh tương lân, hai người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống. Chàng vẽ tranh, nàng mang đi bán, kiếm chút tiền sống qua ngày, vui vui vẻ vẻ hưởng thụ một chút ấm áp hiếm có nơi thế gian tàn nhẫn này
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, sức khỏe Khuynh Vũ đột nhiên chuyển biến xấu, không ai có thể cứu chữa, hôn mê lâu ngày, không có dấu hiệu tỉnh lại. Trong cơn mê sảng, chàng ta muốn được ngắm tuyết rơi, trở về cái khoảnh khác nàng và chàng gặp gỡ lần đầu, khoảnh khắc làm thay đổi cuộc đời vô vọng của Khunh Vũ. Nhưng khi đó đang là mùa hè, làm sao có thể có tuyết cơ chứ?
Nghe được ước vọng của người mình yêu, lí trí của Yên Chi bỗng dưng mất hết, nàng sử dụng tất cả yêu lực ít ỏi của mình, đột nhập Dạ Nguyệt cung, ăn trộm Thiên Ngọc châu. May mắn sao, hôm đó, trời đất âm u, lính gác có phần thưa thớt, nếu không, dựa vào công lực của nàng, đột nhập hoàng cung, chết là cái chắc
Không biết có phải tâm ý liên thông hay không, lúc Yên Chi trở về ngôi nhà bé nhỏ của hai người cũng là lúc Khuynh Vũ tỉnh lại. Mừng mừng tủi tủi, hai người ôm lấy nhau mà khóc, mà hờn, mà giận, trao nhau từng cái ôm, nụ hôn thắm thiết. Biết được nơi đó không phải là chốn an toàn, hai người ngay lập tức rời khỏi, hướng Vạn Yêu lâm tiến đến, nơi từng một thời là nhà của Yên Chi.
Tưởng rằng đã trốn thoát, vậy nhưng, Sư tử Hoàng Kim cuối cùng vẫn đuổi theo đến nơi, đe dọa tính mạng của hai người bọn họ. Và cũng ở đây, hai người họ gặp được Tuyết Lăng và quyết định đi theo nàng. Nhờ có số đan dược trong ngọc lâu cũng như những hiểu biết của Dạ Nguyệt, bệnh tình của Khuynh Vũ không những khỏi mà còn khiến cho cơ thể chàng trở nên mạnh khỏe hơn, không còn đau ốm như ngày xưa nữa và cũng có thể sử dụng năng lực của mình mà không gây ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng như vậy thì sao? Cơ thể chàng cũng không thể hình thành tâm lực, chàng vẫn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt như xưa mà thôi
Với số phận có phần éo le như vậy, nhưng Khuynh Vũ trước nay chưa hề than thân trách phận, càng không hề lấy đó là nỗi khổ của mình, ngược lại chàng còn thấy, bản thân không có pháp lực lại là một điều may mắn. Tính chàng vốn hiền hòa, không thích tranh chấp với đời, bản thân “ vô dụng” khiến cho chàng có thể sống an nhàn qua ngày, tiêu diêu tự tại ở bên Yên Chi, làm nên những bức tranh tuyệt đẹp cho đời
Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đó, khuôn mặt của chàng bỗng chốc trở nên vui sướng lạ thường, không tự chủ tạo nên một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt bạch ngọc của mình
“Khuynh Vũ, ta biết, ngươi không phù hợp với việc chiến đấu, không phải bởi ngươi không có pháp luật mà bởi đó vốn dĩ là điều ngươi không muốn, ta nói vậy có đúng không?”. Kiếp trước, bao nhiêu năm lăn lộn trên chiến trường, ta há nào không thể nhận biết được đâu là kẻ hiếu chiến, đâu không?
“Tiểu sinh quả thực khâm phục con mắt tinh tường của chủ nhân. Đúng vậy, tiểu sinh kiếp này chưa hề nghĩ đến việc đánh nhau với bất kỳ ai. Nhưng, nếu như có người có ý đồ xấu với Yên Chi, tiểu sinh quyết sẽ không để cho kẻ đó hoàn thành ý đồ của mình”, ta không thích bạo lực, càng không muốn động thủ, thế nhưng điều đó không có nghĩa, ta cho phép có kẻ tổn thương Yên Chi. Không ai được phép làm hại đến nàng, kể cả bản thân ta cũng vậy
“Ta biết, ngươi quan tâm nhất, là Yên Chi. Nhưng ngươi có nghĩ rằng, bản thân mình, võ công không có, pháp lực càng không. Nếu có một ngày, có kẻ dùng ngươi uy hiếp Yên Chi, bắt nàng phải làm những điều mà nàng không hề muốn, thậm chí muốn nàng tự kết liễu mạng sống của chính mình, ngươi sẽ làm sao không?”, ngữ khí nhàn nhạt của Tuyết Lăng khiến cho tâm của Khuynh Vũ bỗng nổi lên từng đợt sóng nhỏ, gây nên trong lòng chàng những cơn lo lắng không thôi. Dừng chân chốc lát, Khuynh Vũ từ ái quay sang tiểu hài bên cạnh mình, nói lên suy nghĩ cất giấu sâu kín trong lòng cũng như quyết tâm kiên định của mình
“Nếu như có ngày đó xảy ra, tiểu sinh quyết sẽ không để cho Yên Chi vì mình phải khó xử”. Nếu như sự tồn tại của ta là uy hiếp, là nguy hiểm đối với nàng, Khuynh Vũ ta như vậy sống còn có ích lợi nào nữa? Ta đã tự hứa với mình rằng, cả đời này, ta sẽ không trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, nhất là Yên Chi nàng
Cảm nhận được ẩn ý trong câu nói của Khuynh Vũ, Tuyết Lăng nắm lấy bàn tay thon dài của chàng, nhìn sâu vào đôi mắt đen lánh trước mặt, “Hiện giờ, ngươi không chỉ có Yên Chi là thân nhân của mình mà còn có ta, có Hồng Hoa, Hoàng Điệp, có Dạ Nguyệt, có tất cả mọi người. Nếu như có ngày, ngươi bị kẻ khác uy hiếp, Tuyết Lăng ta xin thề, bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng sẽ giải cứu ngươi. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, ta muốn ngươi hứa với ta, trong trường hợp nào cũng phải sống. Còn sống là còn tất cả, ngươi hiểu không?”
Xúc động bởi câu nói chân tình của Tuyết Lăng, hốc mắt Khuynh Vũ chợt có chút đỏ, trầm ngâm giây lát, chàng ta siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, khe khẽ lên tiếng, “Tiểu sinh xin hứa với chủ nhân”
Dường như khung cảnh phía dưới làm cảm động không chỉ riêng hai con người ấy mà còn cả ông trời, khiến cho người nhỏ từng giọt lệ. Mưa. Nước mưa đầu tiên be bé chợt trở nên to dần, trút xuống nhân gian, không ngừng không nghỉ
Đáng ra, là một Trung Thuần pháp sư cấp 5, chút mưa gió này vốn không thể ảnh hưởng đến Tuyết Lăng một chút nào cả, nhưng, do tâm trạng của nàng giờ phút này đang chú tâm đến Khuynh Vũ, làm cho tâm lực không kịp lưu chuyển, che chắn mưa gió cho tấm thân nàng, khiến nàng lãnh trọn từng đợt nước mắt của kẻ đa sầu đa cảm trên bầu trời kia
“Chủ nhân, chúng ta về thôi, người xem, hai ta đã ướt nhẹm rồi đây này”
Chân chưa kịp bước, Tuyết Lăng bỗng cúi xuống nhìn quyển sách nãy giờ vẫn nắm nơi bàn tay mình, không khỏi ngỡ ngàng. Đây… đây không phải là… là….
Nhận thấy có chút khác thường, lục y nam tử liền chăm chú quan sát tiểu hài áo trắng, khiến cho từng dòng suy nghĩ của nàng trở nên rõ ràng trong tâm trí chàng hơn bao giờ hết. Đó… chẳng nhẽ là….?
“Hẳn ngươi cũng biết, đây chính là những phương thuốc đã thất truyền từ rất… rất lâu. Ta cứ tìm mọi cách để hiểu được quyển sách này viết những cái gì, mà không nhận ra rằng, đó vốn đâu phải là chữ. Đó chỉ là những nét vẽ dược thảo, công thức luyện đan đã bị tẩy xóa, sắp xếp một cách lộn xộn mà thôi. Và rồi, lúc nãy, khi gặp nước, những chi tiết còn thiếu, bị ẩn dưới từng trang giấy, đã hiện lên, tất cả đều đã hiện lên. Xem ra, đã đến lúc chúng ta luyện chế đan dược rồi. Khuynh Vũ, chúng ta...”
“Ngay lập tức hồi ngọc lâu thưa chủ nhân”
Khe khẽ gật đầu, Tuyết Lăng chạm vào nhẫn ngọc trên bàn tay phải của mình. Quang mang chợt lóe, lúc này đây, khu vườn ướt mưa đã bớt đi hai bóng người, trở về trạng thái yên tĩnh vốn có của mình
----------------------------------------------
“Chủ nhân, những phương thuốc này... quả thực quá kỳ diệu”, cầm trong tay quyển sách ướt nhẹp do nước mưa, Dạ Nguyệt không khỏi kích động. Bao năm qua, nghiên cứu y thư, tài liệu trong ngọc lâu, ta luôn phân vân, trên thế gian này, còn có phương thuốc nào khiến cho ta mở rộng tầm mắt nữa không? Thật không ngờ rằng...
“Tam đệ, đệ có cần thiết phải hét lên như thế không? Tỷ đau hết cả đầu rồi nè”, yểu điệu vuốt ve tà áo của mình, Hoàng Điệp giọng có mang chút hờn dỗi. Thật là, hết đại tỷ rồi đến tam đệ, hai người có ý thức được bản thân mình là mỹ nam, mỹ nữ nữa không đây? Sao không bao giờ chịu giữ hình tượng hết vậy?
Hung dữ quay sang người tỷ tỷ xinh đẹp của mình, Hoàng Điệp một lần nữa lại choáng váng, thiếu chút ngất xỉu. Ngáp. Tỷ tỷ ngáp to, hơn nữa, không hề che miệng, ngay trước mắt biết bao con người???? Trời ơi là trời....
“Tỷ nói nè, sao muội cứ phải như vậy cơ chứ? Dạ Nguyệt mà đã hét to như vậy, chứng tỏ đan dược được đề cập trong đó, vốn không phải trò đùa, phải vậy không, Dạ Nguyệt”, ngáp to một tiếng, Hồng Hoa đưa ánh mắt tuyệt mĩ của mình về phía nam nhân tóc trắng đang không kìm được sự vui sướng của chính bản thân mình
“Chủ nhân, rốt cuộc quyển sách đó viết gì vậy?”, nãy giờ vẫn trầm ngâm một chỗ, Đán Thần cuối cùng cũng mở miệng, nói lên sự phân vân trong lòng của mình. Rốt cuộc, đan dược trong đó kỳ diệu đến mức nào mà khiến cho cả chủ nhân cùng tam ca vui mừng đến như thế chứ?
Nhìn khắp một lượt tất cả mọi người trong phòng, Tuyết Lăng cười cười, “Trong quyển sách này, số lượng đan dược không hề có nhiều, thậm chí so với các y thư khác, quả thực là quá ít. Thế nhưng, tính năng của chúng thật không thể xem thường. Thứ nhất, đó chính là Tạo Huyết đan, có tác dụngkhiến cho tất cả các loại hồn ma, khi dùng nó, trong một thời gian ngắn, cơ thể sẽ chuyển hóa yêu lực sang thành máu, khiến cho...”
“Khiến cho việc ký khế ước bằng máu trở nên khả thi? Như vậy, ta cùng nương tử, có thể giống như ngũ đệ, có thể có con ư?”. Thật sự, chúng ta thật sự có thể,... có thể có con sao? Lúc trước, khi ta còn trong thân thể cũ xưa của mình, ta cùng nương tử đã cố gắng nhiều, rất nhiều lần, thế nhưng không thể nào có với nhau một mụn con nào cả. Và rồi sóng gió ập đến, liên tiếp các chuyện xảy đến, khiến cho ta và nương tử từ bỏ giấc mơ làm cha làm mẹ. Đến khi, nghe nói, ngũ đệ, ngũ muội có thể có con, trong lòng chúng ta cũng nhen nhóm một tia hy vọng. Nhưng khi biết, phải dùng máu để thực hiện điều đó, nương tử đã cực kỳ thất vọng. Thân là ma nữ, nàng làm gì còn thân thể, sao mà có thể dùng máu để khế ước với tiểu yêu, và nhận đó là đứa con của chúng ta cơ chứ? Bây giờ, nếu dùng đan dược này, đó chẳng ... phải ....
“Đúng vậy, nhắc đến Dạ Cơ, tình hình nàng sao rồi? Sau khi hấp thụ Tụ Hồn đan, nàng đã có chuyển biến nào chưa?”, ngắm nhìn khuôn mặt nam hài đỏ lên vì xúc động trước mặt, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tình thân, vốn chẳng phải là thứ đáng quý nhất trên đời này sao?
“Bẩm chủ nhân, nương tử sau khi hấp thụ Tụ Hồn đan, nàng liền chìm vào hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng tiểu yêu có thể cảm nhận, linh hồn nàng ngày càng mạnh mẽ, yêu khí nàng ngày càng nâng cao. Chỉ một thời gian nữa thôi, nàng nhất định sẽ tỉnh lại và khi đó, không có bất kỳ ai có thể trục xuất nàng, không ai có thể”. Nghĩ lại thời khắc nương tử hấp thụ Tụ Hồn đan, ta vẫn không quên cảm giác lo lắng của mình. Khi đó, cơ thể nàng bỗng đổ ập xuống trong lòng ta, ta gọi thế nào, lay thế nào, nàng cũng không tỉnh lại. Mặc dù biết rằng, chủ nhân sẽ không làm gì có hại đến nương tử, thế nhưng, nhìn tri kỷ của mình hôn mê, thử hỏi có ai có thể không lo lắng cơ chứ? May sao, nương tử sắp tỉnh giấc rồi, sắp rồi...
“Vậy chủ nhân, ngoài Tạo Huyết đan, quyển sách kia còn ghi chép về loại đan dược nào nữa không ạ?” Tử Vân nhớ lại khoảnh khắc cùng Thần lang đón nhận hài nhi của mình, nàng ta không khỏi nở một nụ cười thật tươi, làm cho lớp băng giá trên khuôn mặt nàng biến mất, không còn chút tung tích, ngữ khí nàng vì thế cũng trở nên trìu mến, thân thương hơn
“Ngoài Tạo Huyết đan, trong này còn có Dưỡng Nhan đan. Công dụng như tên gọi, bất kỳ ai, dù người hay yêu, hấp thụ đan dược đó, diện mạo sẽ giữ nguyên được vẻ trẻ trung, năm tháng cũng sẽ không ảnh hưởng, khiến cho họ mãi mãi tươi trẻ như thời thanh xuân, cho đến tận lúc từ giã cõi đời. Nhược điểm duy nhất, đó chính là để duy trì được công dụng của đan dược, người dùng cần phải dùng thường xuyên, bởi chỉ cần ngưng, tốc độ lão hóa sẽ nhanh gấp nhiều lần, khiến cho vẻ ngoài trở nên già nua, xấu xí”
Tuổi thọ của yêu quái vốn dài hơn nhân loại nhiều, thế nhưng, dù có dài đến mấy, trở nên già nua là điều không thể tránh khỏi. Do vậy, biết được trên đời có loại đan dược làm cho cơ thể mãi mãi thanh xuân, ngoại trừ Hồng Tuyết, tâm khảm mọi người không tránh khỏi có những rung động mạnh
“Chưa hết, thứ đan dược mà khiến cho ta cùng Dạ Nguyệt kinh ngạc không thôi, chính là Phu Thê đan. Hai người nếu như thật lòng yêu nhau, trong trái tim chỉ lưu giữ bóng hình của nhau, khi uống đan dược này, sinh mạng hai người sẽ hòa làm một. Chỉ cần 1 trong 2 người còn sống, người còn lại sẽ không bao giờ chết. Tác dụng của thuốc này vô cùng lớn, thế nhưng, đối với những kẻ tình cảmgiả tạo hoặc sớm thay lòng đổi dạ, Phu Thê đan ngay lập tức sẽ trở thành một loại độc dược thế gian không thuốc giải, khiến cho kẻ bội phản đó trở nên đau đớn, quằn quại, tứ chi rụng nát, thất khiếu chảy máu mà chết”
Một mảng im lặng đột nhiên xuất hiện trong phòng, ai nấy đều không thốt nên một câu nảo cả, suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người giờ phút này là giống nhau. Phu Thê đan, thật sự trên đời tồn tại loại đan dược thần kỳ như vậy sao? Hấp thụ loại đan dược ấy có khác nào trường sinh bất lão??? Thay lòng đổi dạ ư? Cả đời này, tâm ta chỉ có một người, chỉ có một người mà thôi. Đối với ta, đan dược đó không gây nguy hiểm dù chỉ 1 chút mà còn khiến ta có thể thiên trường địa cửu ở bên người ta yêu thương…
“Hai loại đan dược trước, thành phần trong ngọc lâu vốn đã có sẵn. Bất quá, thành phần của riêng loại đan dược thứ ba vốn chẳng phải dễ tìm”, khe khẽ thở dài, Tuyết Lăng phá vỡ bầu không khí đình trệ nơi đây. Trên đời này, có thứ nào là dễ ăn cơ chứ? Có được công thức thì sao? Không có được dược liệu thì công thức cũng chỉ là một mớ giấy lộn không hơn không kém mà thôi
“Đúng vậy, ngoại trừ một số thứ đã có sẵn, chúng ta hiện còn thiếu Thâm Tình thảo, Uyên Ương quả, Phu Quân hoa, Nương Tử diệp, đây đều là những dược liệu hiếm, cơ hội để sở hữu chúng là vô cùng nhỏ, đôi khi, để có được chúng, cần phải có một chút kỳ duyên”, Dạ Nguyệt tiếp lời, đưa bản vẽ các loại dược liệu cần thiết về phía mọi người, thâm tâm không ngừng cảm thấy có chút không đành. Rõ ràng, trước mắt là thứ đan dược không phải ai cũng có thể luyện chế, vậy mà, mình lại không có đủ nguyên liệu cần thiết? Quả thực là đau lòng mà…
“Thâm Tình thảo? Thưa chủ nhân, tiểu yêu biết được nơi tìm được loại cỏ đó” Khẽ nhíu mày suy nghĩ, Tử Vân rốt cuộc lên tiếng, làm cho tất cả mọi người cảm thấy không tin vào tai mình được nữa. Nàng biết? Nàng thực sự biết nơi tìm được Thâm Tình thảo sao???
“Tử Vân, ngươi nói thật không? Ngươi biết được nơi tìm loại cỏ này?”
“Vâng, thưa chủ nhân. Năm đó, khi tiểu yêu vẫn còn là một sát thủ trong chốn yêu quái, có từng thấy qua loại cỏ này. Nó ngụ tại đỉnh núi cao nhất của ngọn núi nguy hiểm nhất của Huyết Âm lâm, khu rừng được mệnh danh là thế giới ngầm của chúng yêu. Nơi đây yêu quái vô cùng hung tợn, công lực cũng vô cùng thâm hậu, bước chân vào đây, e rằng lành ít dữ nhiều. Năm đó, tiểu yêu phải cố hết sức mới có thể an toàn ly khai nơi đó, nếu giờ…” Nhớ lại tình cảnh chật vật của mình lần đó, khuôn mặt Tử Vân thoáng hiện lên một tia sợ hãi, khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy khu rừng đó, chắc chắn không phải tầm thường. Một sát thủ nổi danh như Tử Vân còn phải kiêng dè, nói gì đến những kẻ tầm thường khác, sa chân vào nơi đó, bỏ mạng là điều không thể tránh khỏi
“Xem ra, để lấy được Thâm Tình thảo, không phải là việc đơn giản rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể đạt được vật mình cần. Trong số các ngươi, ai là người muốn đi theo ta đến Huyết Âm lâm thám hiểm, Tuyết Lăng ta chỉ cần người tự nguyện, không bắt buộc bất cứ ai cả”. Khó khăn ư? Đối với ta, khó khăn vốn chẳng phải là sự kích thích tính tò mò của ta sao? Người ta càng nói ta không làm được, ta quyết phải làm cho bằng được. Ta không tin không gì là không thể hoàn thành, vấn đề là ngươi có muốn hay không thôi
“Tiểu yêu nguyện đi theo tiểu thư. Tiểu yêu không tin, thứ yêu quái rẻ rách trong khu rừng đó lại đáng sợ như vậy. Dù sao, ta cũng đâu phải chỉ là thứ đồ trang trí”, Hồng Hoa không cần suy nghĩ lên tiếng, tóc hồng tung bay, giờ đây, thân thể nàng lại toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu sa mà người đời vẫn hay tán tụng, khiến cho nàng đẹp, đẹp hơn bao giờ hết
“Tỷ tỷ nói đúng, tỷ muội tiểu yêu nguyện đi theo tiểu thư, cho dù núi đao biển lửa cũng không từ nan”, yêu kiều mỉm cười, Hoàng Điệp chăm chú nhìn Tuyết Lăng, ánh mắt nàng phát ra những tia lửa nồng đậm không thể che dấu. Tiểu thư, ta tin rằng, tiểu thư nhất định có thể đạt được Thâm Tình thảo, nhất định…
“Chủ nhân đi đâu, Dạ Nguyệt liền đi đó. Chưa kể, làm ra được một loại đan dược thần kỳ như vậy, đối với tiểu yêu mà nói, là một điều vô cùng hạnh phúc. Sao ta có thể không đi cho được cơ chứ?”. Lần trước ta không bảo vệ thành công cho nàng, lần này ta nhất định sẽ không để kẻ nào làm tổn hại đến nàng, dủ chỉ một sợi tóc…
“Tiểu yêu sẽ đi cùng người, chủ nhân. Nếu không có người, tiểu yêu và nương tử sao có thể ở bên nhau? Nếu như ta chỉ vì hèn nhát mà khiến người lâm nạn, Hồng Tuyết ta sao có thể sống trên cõi đời này được nữa, sao có thể xứng với lương tâm của mình đây?”
“Tướng công nói đúng đấy, chủ nhân, Dạ Cơ sẽ đi cùng người. Dù sao bản thân tiểu yêu vốn cũng chỉ là một ma nữ, trên đời này còn gì có thể làm hại được ta nữa đây? Giết ta ư? Ta vốn đã chết rồi”. Thanh âm thánh thót vang từ cửa vào, làm cho thân thể bé nhỏ của Hồng Tuyết có chút biến hóa, ngay sau đó, chàng liền chạy thật nhanh lại, giang đôi tay trẻ con của mình ôm thật chặt mỹ nhân áo trắng vừa lên tiếng. Nương tử tỉnh rồi, nương tử cuối cùng cũng tỉnh rồi….
“Dạ Cơ, ngươi thế nào rồi?”, Tuyết Lăng lên tiếng, ân cần hỏi thăm tình trạng của Dạ Cơ, đáp lại câu hỏi đó là một cái gật đầu nhè nhẹ. Mọi người chứng kiến cảnh đó, ai nấy đều không khỏi vui mừng. Vậy là, nàng ta đã trở thành một hồn ma bất tán, bất cứ ai cũng không thể diệt trừ nàng nữa rồi, ai cũng không thể…
“Nếu như tứ ca và tứ tỷ đã nói như vậy, Tử Vân cùng Thần lang sẽ đi theo chủ nhân. Tiểu yêu đã từng đi qua nơi đó, vị trí như thế nào, đường đi ra sao vẫn còn lại trong trí nhớ, đảm bảo sẽ là điều có lợi đối với chuyến hành trình này”, nắm tay Đán Thần, đôi mắt sắc lạnh của Tử Vân bỗng hiện lên một tia kiên định, sự kiên định không gì có thể thay đổi. Biết được quyết tâm của người mình yêu, Đán Thần đối với quyết định của Tử Vân không có ý kiến gì hết, mà chỉ nhẹ gật đầu
“Nếu không có người, ta cùng Vũ ca vốn đã không còn sống đến giờ phút này, Yên Chi há có thể để người một mình đi vào nơi nguy hiểm như vậy? Ta nguyện đi theo người!”
“Tiểu sinh thật sự muốn dốc sức mọn của mình, phò tá chủ nhân, thế nhưng, ngoài đọc tâm thuật, tiểu sinh không hề có chút pháp lực nào cả. Nếu đã như vậy, tiểu sinh nguyện ở lại nhẫn giới, chăm sóc cho tiểu thiếu gia cùng với hài nhi của ngũ ca”. Sinh tử đối với ta cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng, ta không thể để bản thân mình trở thành vật cản bước chân của mọi người, không thể….
“Được, nếu đã như vậy, Thế Thành cùng với hài nhi của Đán Thần, ta giao lại cho ngươi, hãy chăm sóc bọn chúng cho thật cẩn thận. Còn những người khác, tranh thủ thời gian chúng ta chưa xuất phát, hãy chăm chỉ tu luyện, nâng cao pháp lực của mình. 3 tháng sau, chúng ta sẽ lên đường. Mọi người hãy mang theo vòng ngọc, nếu có nguy hiểm, hãy ngay lập tức hồi ngọc lâu. Phải nhớ rằng, sinh mạng mình là quan trọng nhất, không gì có thể thay thế, đã rõ chưa?”
“Rõ, thưa tiểu thư/chủ nhân”
Đồng loạt âm thanh vang lên, chấn động cả ngọc lâu im lìm trong bóng tối, khiến cho một vài hài tử đang nằm nghỉ tại gian phòng cách đó không xa có chút giật mình. Thế nhưng, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, làm cho mi mắt của chúng không chút chậm trễ khép lại, tiếp tục đắm chìm vào trong giấc mộng tuyệt đẹp của mình