Vừa đi vừa nghĩ, anh vòng qua tiền đường, đi tới bậc cấp khoang thuyền thì bắt gặp Tử Thanh bưng chén thuốc từ trên đi xuống.
Hơi chùng bước, Tử Thanh nhìn anh ta, trong thoáng chốc không biết nên nói gì.
“Nguyên.” Lý Cảm mở miệng gọi trước, còn nghe được mùi thuốc còn vương trong chén, thất kinh hỏi: “Nàng đã bị thương?”
“Không, đây không phải thuốc của tôi.”
Tử Thanh lạnh nhạt đáp, do dự một lát, cuối cùng không muốn nhiều lời, nghiêng người định vượt qua anh ta.
“Nguyên…”
Lý Cảm định đưa tay kéo cô lại, song có mấy phần do dự, đúng lúc này thuyền đi đến chỗ nước xiết, bẻ cua gắt. Anh ta bị mất thăng bằng, theo rung lắc thân thuyền, lảo đảo đụng phải vách khoang, cánh tay bị thương bị đau, người toát cả mồ hôi lạnh, cố nén không thốt ra tiếng.
Nhưng trên cánh tay đã nóng ướt, vết thương bị rách miệng, một lượng lớn máu tươi ào ạt chảy, nhuộm đỏ vải băng, dọc theo cánh tay chảy xuống.
“Huynh… huynh không sao chứ?”
Thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, Tử Thanh hỏi thăm, Lý Cảm đã lặng lẽ giấu cánh tay phải ra sau lưng.
“Không sao, không sao.” Anh ta cố gắng ra vẻ bình thản, cười ôn hòa bảo cô.
Tử Thanh không nhiều lời nữa, cúi đầu bước đi.
Lý Cảm không để ý vết thương, cất bước đuổi theo, không ngờ lại đụng phải Phương Kỳ trên đầu.
Phương Kỳ nhìn thấy Tử Thanh trước, vội báo cho cô: “Mới nãy Tam công tử Tướng quân Lý Quảng tìm cậu…” Nói mới nửa câu thì thấy Lý Cảm sau lưng cô, bèn cười nói, “Tìm được rồi à… Tay huynh sao thế?! Sao còn chảy máu thế kia?!”
Tử Thanh giật mình, ngoảnh nhìn lại, lúc này mới thấy có giọt máu theo đầu ngón tay phải của Lý Cảm nhỏ xuống, trên khoang thuyền thình lình có vết máu lấm tấm.
“Không sao, đợi chút sẽ…” Lý Cảm cố gắng nở nụ cười gió thoảng mây trôi.
“Tôi đi lấy thuốc băng bó lại cho huynh.”
Tử Thanh ngắt lời anh ta, định quay đi lấy thuốc.
Lý Cảm vội nói: “Trong khoang thuyền ta có thuốc.”
“Thuốc trị thương nhà họ Lý đứng nhất nhì đấy, Đi đi đi, ta dìu huynh về, “Phương Kỳ bước lên đỡ Lý Cảm, vừa đi vừa nói, “Nghe nói lần này Lý Giáo Úy chém giết Hung Nô, lấy một chọi trăm, rất dũng mãnh, chắc vết thương ấy bị vào mấy hôm ấy nhỉ?”
Xưa nay bản tính không thích khoe khoang, Lý Cảm chỉ cười cười, cũng không muốn nhiều lời, thi thoảng quay đầu liếc mắt ngó Tử Thanh, sợ cô không đi theo. Chiếc lâu thuyền khá lớn, buồng Lý Cảm ở phía bên kia thuyền, quanh co đi một hồi, Tử Thanh đi theo sau, yên lặng, trầm tư nhìn Lý Cảm máu một đường chảy xuống…
“Thân thủ Tử Thanh cũng thật khó lường, không biết huynh làm sao quen biết cậu ấy? Cùng tỷ võ chăng?” Phương Kỳ rất hứng thú hỏi Lý Cảm.
“Bọn ta là chỗ quen biết cũ, từ nhỏ cùng tập võ chung.” Lý Cảm mỉm cười nói.
“Cùng tập võ chung à! Thảo nào thân thủ cậu ta giỏi như vậy…” Phương Kỳ sực tỉnh, đồng thời, có chút nghi hoặc khó hiểu, quay lại liếc Tử Thanh, “Cậu thân thiết với Lý gia thế sao còn đi làm sĩ tốt bình thường?”
Tử Thanh không biết nên đối đáp thế nào.
May sao chính Phương Kỳ tự suy nghĩ rõ ràng, cười nói: “Ta biết rồi, nhất định là cậu khinh thường việc dựa vào quan hệ, muốn dựa vào bản lĩnh bản thân thăng tiến, thằng oắt cậu thật là có chí khí!”
Tử Thanh xấu hổ cười, không phản bác được.
Thoáng chốc đến căn buồng nhỏ phía Tây thuyền, đi lại gần đó đều là lính của Lý Quảng, nhìn thấy Lý Cảm đều hành lễ, tuy sắc trời đã tối, vẫn có người để ý đến cánh tay phải bị thương của Lý Cảm.
Vào khoang xong, Tử Thanh được Lý Cảm chỉ chỗ tìm thuốc trị thương và vải sạch, quay lại, Phương Kỳ đã cởi áo bào giúp Lý Cảm, đang cởi từng vòng lớp băng thấm đầy máu tươi…
Cánh tay phải máu me đầm đìa, chỗ ấy rõ ràng là bị róc mất một khối da thịt lớn, sâu đủ thấy xương.
Phương Kỳ hít một hơi lạnh, trầm thấp mắng câu thô thiển, chậc chậc thở dài với Lý Cảm: “Huynh còn giữ được cánh tay này quả thật may mắn!”
Lý Cảm cười ôn hòa nói: “Đúng vậy.”
Lúc bôi thuốc, nhìn thấy kinh mạch quan trọng trên cánh tay chưa đứt, Tử Thanh thầm thả lỏng, nhưng vẫn luôn im lặng. Tuy Lý Cảm có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng ngại có Phương Kỳ ở đây, không thuận tiện lắm, bèn nghĩ cách đuổi Phương Kỳ ra ngoài mới được.
Cách còn chưa nghĩ ra, Tử Thanh đã băng bó sẵn sàng.
“… Đa tạ cậu.” Lý Cảm nói.
Giọng điệu Tử Thanh lạnh nhạt, “Vết thương chỉ cần tĩnh dưỡng, tôi không quấy rầy huynh nghỉ ngơi.”
Phương Kỳ nhìn dáng vẻ hai người khách sáo đến thực không giống bạn bè chơi cùng từ nhỏ, đang nghi ngờ đầy bụng, bất thình lình cửa khoang bị người kéo ra, một lão tướng râu dài sải bước vào đến —
“Tam nhi, nghe mấy đứa nói tay con lại động thương?”
“Không có gì đáng ngại, bọn hắn chuyện bé xé ra to thôi, đã băng bó lại ổn thoả rồi ạ.”
Thấy Lý Cảm dùng cánh tay trái chống lên định đứng dậy, Lý Quảng vội nhẹ chân tay ngăn lại, cẩn thận xem xét cánh tay phải anh ta, mới nhẹ thở phào, lúc này mới để ý đến hai người khác trong khoang thuyền.
“Thảo Khấu Giáo Úy Phương Kỳ, bái kiến Lý Lão Tướng quân!” Phương Kỳ thi lễ, tuy Lý Quảng chưa phong hầu, nhưng vốn là lão tướng trong quân, cẩn trọng ra sức vì nước nhiều năm, tất nhiên người người kính trọng.
Lý Quảng ấm áp trả lễ, sau đó xoay người lại…
Tử Thanh không nhúc nhích đứng đó, hai mắt hờ hững nhìn ông đăm đăm, cũng không thi lễ, lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Nhiều năm không gặp, Lý Lão Tướng quân có khoẻ không?”
“Cậu là…”
Lý Quảng nhìn kỹ cô, làm thế nào cũng không nhớ ra cậu thiếu niên trước mặt rốt cuộc là ai.
Lý Cảm vịn vách khoang đứng dậy, trầm giọng thưa với cha: “Cha, em ấy là A Nguyên.”
“A Nguyên?!” Dù có người ngoài ở đây, Lý Quảng vẫn không thể che giấu vẻ giật mình trên mặt, yên lặng bước tới gần Tử Thanh, dần dần nhận ra được dáng hình quen thuộc ngày xưa, hai mắt lập tức mừng đến muốn rơi lệ, nói, “Con… cậu thật sự là Tần Nguyên?”
(*) ở đoạn này cũng như những cảnh có người ngoài là dùng “nàng” với “ngươi” nhưng có Phương Kỳ nên mình dùng những đại từ phi giới tính.
Tử Thanh nhìn ông ta, không hó hé một tiếng, trong đầu nhớ tới câu nói “Chửi ông ấy một trận, sảng sảng khoái khoái chửi một trận!” của Tướng quân, nhưng đến giờ này khắc này, ngay cả mắng cô còn không muốn mắng nữa.
Lý Quảng đứng trước mắt cô, cùng Lý Quảng trong trí nhớ cô có khoảng cách rất xa.
Trên trán trên khóe mắt khe rãnh chập trùng, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, ngay cả tấm lưng cũng nhìn ra được đã hơi gù. Bảy năm, nhìn ông đã hoàn toàn biến thành một lão già.
Phía sau ông ta là Lý Cảm đang nhìn chờ mong và khẩn cầu, lại thêm một anh chàng Phương Kỳ vừa tò mò vừa ngờ vực.
Chợt dời mắt, Tử Thanh nhìn chằm chằm ra ngoài boong thuyền, nói thật nhanh: “Tôi còn việc quân trong người, thứ lỗi không thể hầu chuyện! Cáo từ!”
Dứt lời, không nhìn bất kỳ ai, sải bước vội đi ra cửa khoang.
Đột nhiên gặp nhau, Tần Nguyên rõ ràng là con gái, sao lại mặc nhung trang? Lý Quảng còn đang mù mờ, vội định đuổi theo sau thì bị Lý Cảm cố níu lại.
Phương Kỳ không rõ nguyên do bên trong, cũng vội cáo từ cùng bọn Lý Quảng, ra khỏi cửa khoang.
“Nó, con bé… Sao lại thế…” Lý Quảng không hiểu gì cả.
“Cha, chuyện A Nguyên con từ từ kể cho người, người không cần sốt ruột.”
Lý Cảm an ủi, lúc này mới đem ngọn nguồn câu chuyện chậm rãi kể toàn bộ cho Lý Quảng, chỉ có điều liên quan tới cái chết của Tần Đỉnh, anh ta mập mờ cho qua chuyện, không nói Tần Đỉnh là tự sát mà chết, sợ cha già không chịu nổi.
Chỉ là thế, Lý Quảng cũng đã nước mắt tuôn đầy mặt, trong cuộc đời, chuyện ông hối hận nhất chính là chuyện này, ngày đêm canh cánh bên người, bám chặt như cổ, vẫn luôn ngóng trông có một ngày có thể tìm được Tần Đỉnh sám hối với ông ấy. Không ngờ, cố nhân đã qua đời…
“Cha, A Nguyên ở trong quân rốt cuộc vẫn là không ổn.”
Chờ cho đến khi cha già hơi ổn định cảm xúc, Lý Cảm mới nói.
“Nên nghĩ cách, con bé là dòng dõi duy nhất của Tần huynh, bất kể thế nào, cũng không thể để con bé xảy ta chuyện.” Lý Quảng cau chặt mày, “…Không phải Hoắc Tướng quân vẫn luôn muốn con qua giúp cậu ta ư? Nếu dùng con đổi lấy Tần Nguyên, không biết cậu ta có chịu không?”
Lý Cảm nhăn mày: “Chỉ sợ không dễ.”