“Nếu ta không để Vương gia hưu ta, ngươi hôm nay có thể trở thành chính Vương phi sao? Ngươi có thể kiêu ngạo lâu như vậy sao? Là ta tặng cho ngươi, hiểu không?” Lăng Nhược Nhược chỉ nói một nửa, lời khó nghe để dành về sau hẵng nói, nàng cũng không muốn để Tát Hoàn khó chịu trong lòng.
Tát Hoàn nghe vậy, có một khắc ngây ngẩn cả người, Nhược Nhi nói cái gì, năm đó là nàng bày kế để mình hưu nàng sao?
Vũ Sương Nhi cũng bị lời của nàng dọa sửng sốt, đồng thời cũng nghẹn họng, lời của nàng cũng quá trắng trợn.
“Nhược Nhi, ngươi, ngươi năm đó chọc giận ta, chính là muốn ta hưu ngươi?” Tát Hoàn không dám tin, xanh mặt hỏi.
Lăng Nhược Nhược cũng không phải muốn nói, đằng nào cũng đã lộ, vì thế nàng gật gật đầu nói: “Ngươi cũng phải nhìn xem năm đó ngươi đối đãi ta thế nào? Nếu không phải ngươi đối xử ta như vậy, ta cũng sẽ không muốn rời khỏi. Ta sống một mình ở bên ngoài cũng không dễ dàng, vừa phải nuôi cục cưng, nơi ở thì vô định, cái ăn cũng không có. Ta làm Vương phi của ngươi, có hưởng được một ngày phúc nào đâu?”
Từng câu nói của nàng như gõ vào lòng hắn. Đúng vậy, năm đó hắn đối với nàng thật không tốt, ăn ở mặc không có một thứ nào tốt. Thậm chí còn hưu nàng, làm cho nàng rời đi. Hiện tại nàng trở nên khác biệt, hắn lại muốn nàng trở lại bên cạnh mình. Nói đi nói lại, chính là hắn không đúng.
“Từ hôm nay trở đi, Nhược Nhi là nữ chủ nhân của vương phủ, là Ninh Vương phi của Ninh Vương ta, các ngươi thấy nàng như thấy bổn vương, đối với nàng như đối với bổn vương, nếu không tôn kính, bổn vương sẽ không bỏ qua cho người đó.” Tát Hoàn lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua Vũ Sương Nhi.
Vũ Sương Nhi sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, tất cung tất kính nói: “Vâng, Vương gia, Sương Nhi tuân mệnh.” Tuy rằng hận, tuy rằng tức, nàng cũng phải đem hết thảy đều chôn trong lòng, bởi vì Lăng Nhược Nhược là trả thù nàng.
“Vậy là tốt rồi, về sau ta là Vương phi, Vũ Sương Nhi về sau gặp bổn vương phi, nên khách khí một chút.” Nàng đã đạt tới mục đích, cũng không muốn che dấu, nàng tin tưởng Tán Hoàn vì áy náy với mình, sẽ không khó xử mình.
“Vâng, Vương phi.” Vũ Sương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, nàng cúi đầu, cố gắng che dấu nỗi hận trong ánh mắt.
Lăng Nhược Nhược cảm thấy thực vừa lòng, hiệp một, không, hiệp hai, nàng lại thắng. Kế hoạch của nàng đang thong thả đi từng bước một.
“Vương gia, nếu không còn việc gì, chúng ta đi trước đi, ta mệt mỏi.” Nàng cười tủm tỉm nói với Tát Hoàn, việc đã xong, nàng cũng không muốn ở lại chỗ này.
Tát Hoàn đương nhiên là cái gì đều nghe theo nàng, vội vàng dẫn nàng về biệt viện nghỉ ngơi.
Chờ hai người vừa đi khuất, căn phòng liền gặp nạn. Vũ Sương Nhi tựa như một bát phụ*, nổi cơn điên tam bành, không ngừng đập phá đồ đạc, xé nát quần áo. Biến bản thân thành đầu tóc hỗn độn, chật vật không chịu nổi.
* bát phụ = người đàn bà chanh chua, thô bạo, mở miệng là mắng chửi người khác
Uyển Ngữ không dám hé răng, lặng lẽ trốn ở góc phòng, không dám quấy rầy nàng, lại càng không dám kinh động nàng, sợ nàng lấy mình ra để trút giận.
“Tiện nhân, tiện nhân, giết không được ngươi, cư nhiên hôm nay tìm tới cửa, thị uy với bổn vương phi! Hồ ly tinh, tiện nhân, tức chết ta, tức chết ta.” Vũ Sương Nhi hùng hùng hổ hổ, không còn chút hình tượng nào, thậm chí khẩu không trạch ngôn*.
* ý nói là đang lúc tức giận, cảm xúc không ổn định, miệng nói những lời không suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, nàng đập mệt mỏi, xé cũng mệt mỏi, rốt cuộc dừng tay lại, ngã ngồi trên mặt đất, nhì như không thấy căn phòng hỗn độn. Chính là ngồi dưới đất ngẩn người, thật lâu.
—
Quả nhiên không ngoài sở liệu, từ khi Lăng Nhược Nhược nói ra tâm tư của mình năm đó trước mặt Vũ Sương Nhi, Tát Hoàn liền trở nên khác xưa. Vàng bạc châu báu, mỹ thực hoa phục, đủ thứ quý báu không ngừng được dâng lên trước mặt Lăng Nhược Nhược, hy vọng nàng thích, hy vọng nàng vui.
“Người tới a, gọi Vũ Sương Nhi lại đây, nói là bổn vương phi có việc tìm nàng.” Nghỉ ngơi ba ngày, Lăng Nhược Nhược bắt đầu khẩn cấp, nàng không muốn chờ, cũng chờ không được lâu như vậy.