Thái Hậu nhìn nàng, đặc biệt săm soi nhìn kỹ. Bà là nữ nhân có quyền thế nhất ở quốc gia này, có khi nào phải để ý đến kẻ khác, bất quá, hiện tại bà không thể không cân nhắc đánh giá Lăng Nhược Nhược, nữ nhân này đã chiếm không chỉ người mà còn cả tâm tư của ba đứa con của bà.
“Thái Hậu, có chuyện gì nói đi.” Lăng Nhược Nhược thảnh nhiên xoay người đi trước. Nàng cực kì không thích lão bà ưa vú cả lấp miệng em này, tuy rằng bà ta thoạt nhìn tuyệt không lão.
Thái Hậu tức không có chỗ phát, trong lòng cực kì buồn bực. Bà đã thật vất vả nghĩ ra mưu kế, nên mới hạ mình đến Ninh Vương phủ, nhưng khi nhìn đến bộ dạng vô lễ bất kính của nàng, bà cảm thấy tức tối vô cùng.
“Ai gia và Vương phi có chuyện quan trọng cần bàn, những người khác tránh mặt đi.” Thấy nàng đi về hướng lương đình, Thái Hậu lớn tiếng nói với những người xung quanh.
“Tuân lệnh, Thái Hậu.” Tất cả mọi người cùng cung kính nói, vội vàng thối lui đến khi không thể nghe được gì nữa mới ngừng.
Lăng Nhược Nhược không biết Thái Hậu định diễn màn kịch nào, bất quá, nàng lường trước bà sẽ không dám làm gì mình, dù sao ba đứa con kia của bà hiện tại rất nâng niu nàng.
“Thái Hậu có chuyện gì, nói đi, đừng lòng vòng ướt át, có chuyện cứ nói.” Lăng Nhược Nhược tùy tiện ngồi xuống ghế đá, nàng nói vậy xem như là khách khí, thực ra nàng rất muốn nói, có rắm mau phóng.
Thái Hậu tức nghẹn một bụng, cũng may bà nhịn được, bằng không sớm gọi người tha đi chém đầu. Bà ngồi xuống đối diện Lăng Nhược Nhược, trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Nhược Nhược cầm lấy ly trà uống một ngụm, thong thả đợi bà nói ra ý đồ của mình, nàng tin mình sẽ không phải chờ lâu lắm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thái Hậu sau một hồi nhịn lại nhẫn, mắt to trừng mắt nhỏ, bà quyết định mình phải lên tiếng, bằng không lại chỉ tốn công trừng mắt.
“Ai gia đến, là muốn ngươi rời đi Ninh Vương phủ.” Thái Hậu trực tiếp làm rõ ý đồ, nói xong nhìn nàng.
“Là rời đi Ninh Vương phủ, hay là rời đi Ninh Vương, hay là Hoàng Thượng, hay là tam Vương gia?” Lăng Nhược Nhược thản nhiên hỏi, trên mặt nhàn nhạt mỉm cười.
Thái Hậu nghe xong, tức giận đến sắc mặt đại biến, rốt cục hiểu được nữ nhân trước mắt thực khó đối phó, nàng tuyệt không giống đứa con gái yếu đuối năm đó của Thái Phó. Hiện tại Lăng Nhược Nhược, dám cùng bà nói điều kiện, dám cùng bà đấu võ mồm, ngoạn tâm tư.
Lăng Nhược Nhược buồn cười nhìn bà, nhìn bà giận đến tái mặt, cảm giác thật tốt, cũng thực đã ghiền, thực ra trong lòng nàng hiểu rất rõ ý của bà là gì.
“Rời đi ba đứa con của ai gia.” Thái Hậu cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Điều kiện.” Nàng cũng không phải là hạng tầm thường, mà thật ra nàng đâu có yêu thương gì ba đứa con của bà a, là ba nam nhân đó dây dưa không ngớt đó chứ!
“Vàng bạc châu báu.” Thái Hậu đồng ý nói, bà cảm thấy phân đại lễ này đủ nặng.
Lăng Nhược Nhược lại cảm thấy thực buồn cười, nàng chỉ cần ăn mặc không lo, những thứ vốn không để nhiều lắm. Vì thế, nàng vẫn như cũ mỉm cười lắc đầu.
Thái Hậu nóng nảy, lạnh lùng nói: “Cho ngươi tiền tài, ngươi không cần, ngươi muốn cái gì?”
“Cha cục cưng là ai? Nếu ngươi nói cho ta biết, ta liền lập tức rời đi.” Nàng không ngại rời đi, nàng còn có một trang ở bên ngoài kinh thành nha, lại không thiếu tiền phí sinh hoạt.
“Thật sao?” Thái Hậu kích động lập tức đứng lên, trừng lớn mắt nhìn nàng.
Lăng Nhược Nhược cũng đứng lên, nhìn bà, nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, cha cục cưng là ai, ta liền cái gì cũng không đòi, chỉ mang theo con ta rời đi.”
Thái Hậu nhìn nàng hồi lâu, rốt cục gật gật đầu, đồng ý: “Được, ai gia biết, bất quá, khi nào ngươi đi?” Bà hy vọng nàng đi càng nhanh càng tốt.
“Lập tức. Nhưng ngươi phải ngăn trở người ở phía sau, bằng không nếu bọn họ tìm được ta, không thể trách ta nói không giữ lời.” Lăng Nhược Nhược cũng không ngốc, nàng kỳ thật cũng không muốn ở nơi quỷ quái này, sớm nghĩ tìm nơi khác để tiêu dao.
Thái Hậu nghĩ nghĩ, lập tức nói: “Ngày mai, ai gia sẽ gọi bọn hắn tiến cung gặp ai gia, ngươi hãy nhân cơ hội này rời đi, ai gia sẽ cho người chuẩn bị hết thảy.”
“Được, không thành vấn đề.” Nàng gật gật đầu, an bài như vậy cũng tốt, vừa đủ để nàng mang theo bé rời đi.
“Lại đây, ai gia nói cho ngươi.” Thái Hậu thấy sự tình sẽ nhanh chóng kết thúc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, phất tay gọi nàng lại.
Lăng Nhược Nhược cũng không sợ bà sẽ hạ độc thủ, lập tức đưa lỗ tai qua.
Thái Hậu nói mấy câu vào tai nàng, sau đó im lặng nhìn nàng.
Mà Lăng Nhược Nhược lại choáng váng, thật lâu không phục hồi tinh thần lại.
Là hắn.