“Mami, có chút thi đấu người không thể tham gia. Không phải con biết chú Lâm bận, mới hẹn trước với chú ấy sao?” Điền Bảo Bảo vội vàng cãi lại nói.
“Khi nào của tháng sau, lát nữa chú lại xem một chút có hành trình hay không, nếu trống không ta liền đi.” Điền Kỳ Kỳ đang oán trách chính mình dẫn sói vào nhà, giọng nói khiến người say mê của Lâm Dật đã du dương mà rót vào lỗ tai, làm say lòng người. Điền Kỳ Kỳ có hỗn loạn trong nháy mắt, tiếp đó đáy lòng trào ra một phần cảm động. Cô cách một khoảng cách nhìn anh dương dương tự đắc ngồi ở trên sô pha, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác "Hạnh phúc”.
Đã từng cũng có mấy lần ở trong mộng, cô gặp được cô tương lai, một nhà ba người, ước số hạnh phúc nhét đầy mỗi một khe hở trong không khí……
“Lâm tổng, anh…… Đừng chiều hư đứa nhỏ.” Luôn cảm thấy không chân thật, phân ngẩn ra này của anh là bởi vì vận mệnh chú định muốn đền bù phần tình thương thiếu hụt của cha kia hay là…… Anh là một người coi thời gian như sinh mệnh, sao lại nguyện ý lang phí thời gian ở trên người không liên quan, đối với Điền Bảo Bảo, trả giá và cưng chiều của anh làm cô hoặc mà khó hiểu.
“Nếu cô đều nói là đứa nhỏ, tự nhiên là phải cưng chiều. Bằng không cô muốn lâm thời tìm một daddy cho Bảo Bảo sao!” Ngữ khí mỉa mai của Lâm Dật thật là khinh cuồng, thật ra anh cũng không biết chính mình sao lại không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng xuống. Nếu chính mình không đi, như vậy có phải sẽ có người thay thế chính mình hay không? Là Dịch Thần kia hay là ai khác? Nghĩ đến đây, Lâm Dật càng thêm kiên quyết.
“Yeah, chú Lâm tốt nhất!” Điền Bảo Bảo mừng rỡ như điên mà kêu to. Bé làm một cái mặt quỷ với Điền Kỳ Kỳ, làm Điền Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, biểu tình thực hiện được gian kế này của tiểu quỷ là có ý tứ gì! Một chút dự cảm không tốt đánh úp lại, lại bị mỹ thực của Điền Bảo Bảo dời đi lực chú ý.
Lâm Dật và Điền Kỳ Kỳ ngồi mặt đối mặt thưởng thức món ngon mỹ vị của Điền Bảo Bảo, hai người ăn rất là thỏa mãn. Có lẽ là đồ ăn làm quá hợp khẩu vị, hai người rất nhiều lần đều đụng đũa.
Làm cho Điền Bảo Bảo ở một bên không ngừng cười khanh khách, “Mami, chú Lâm, các người đừng tranh, neesi các người thích ăn lần sau con nấu nhiều một chút.” Khuôn mặt tròn tròn kia củaĐiền Bảo Bảo cười nở hoa, hừ hừ, bé chính là cố ý, làm đều là món bọn họ thích, hơn nữa cố ý giảm số lượng.
Điền Bảo Bảo nói, làm cho hai ** quẫn, Điền Kỳ Kỳ mặt mũi mỏng, trên dung nhan trắng nõn trực tiếp nhiễm một mảnh đỏ hồng, giống như uống say, thẹn thùng xấu hổ.
Lâm Dật nhìn Điền Kỳ Kỳ, đáy lòng có một cơn gió nhẹ thổi quá, nhè nhẹ ngứa ngáy, ấm áp mà mang theo một chút xôn xao.
“Chú Lâm, chú cũng đừng quên chuyện đáp ứng con đi tham gia hoạt động người thân.” Điền Bảo Bảo không ngừng nhắc nhở nói.