Đây là lần thứ n Điền Kỳ kỳ bị đứa con trai bảy tuổi của mình xem thường. Ngồi trên xe taxi, cô vẫn luôn cúi đầu, nghe con trai ân cần dạy bảo.
“Mẹ, con thật bó tay với mẹ. Nếu mẹ không lạc đường thì đã có thể nhìn thấy chú đẹp trai kia rồi.”
Điền Kỳ Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Đứa con trai này của cô rất tự kỷ, rất ít khi khen người khác. Người đó nhất định phải cực kì ưu tú, thế nên Điền Bảo Bảo chỉ mới gặp mặt một lần mà đã khen không dứt miệng.
“Không phải con nói ai gặp con cũng thích, hoa gặp thì hoa nở, là đứa bé đẹp trai quyến rũ nhất trên thế giới sao? Vậy sao chú đẹp trai mà con nói không ở lại với con?” Điền Kỳ Kỳ vất vả lắm mới chen vào được một câu.
“Mẹ im lặng để nghe con nói.” Điền Bảo Bảo quát lớn một tiếng, không để cho Điền Kỳ Kỳ một chút mặt mũi nào.
Tài xế ngồi phía trước vẻ mặt đen kịt lại, rốt cuộc ai là mẹ ai là con vậy? Đầu óc anh ta vô cùng hỗn độn, chẳng lẽ trật tự thế giới đảo ngược hết rồi sao?
Dọc đường đi, Điền Kỳ Kỳ vẫn ngồi nghe Điền Bảo Bảo ân cần dạy bảo. Điền Bảo Bảo tận tình chỉ mẹ cách dùng GPS trên di động. Có một người mẹ như vậy thật là mất mặt!
Xe taxi cuối cùng cũng dừng lại, Điền Kỳ Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng trả tiền rồi xuống xe, kéo hành lý đi đến nhà Lôi Vũ.
“Kỳ Kỳ, bây giờ mày mới chịu trở lại à, tao nhớ mày chết mất!” Cánh cửa vừa mở ra, Lôi Vũ đã ôm chầm lấy Điền Kỳ Kỳ. Hai người đã không gặp nhau bảy năm rồi.
Mặc dù thường xuyên nói chuyện điện thoại với nhau nhưng mà đứng trước mặt, mắt chạm mắt thế này vẫn có cảm giác chân thật hơn. “Tiểu Vũ, tao cũng rất nhớ mày.” Điền Kỳ Kỳ xúc động rơi nước mắt. Bảy năm, hơn hai ngàn ngày, cô đã trở lại rồi.
“Con chào dì.” Điền Bảo Bảo đứng ở một bên, lần đầu tiên có cảm giác bị xem nhẹ.
Bình thường khi cùng mẹ đi ra ngoài, cậu nhóc luôn được mọi người chú ý như là một ngôi sao. Nhưng mà bây giờ nhìn hai người kia ôm nhau thắm thiết trước mặt, tâm hồn Bảo Bảo có chút tổn thương.
Sự chú ý của Lôi Vũ lập tức chuyển sang trên người Điền Bảo Bảo “Ôi trời, đây là con nuôi của mẹ mà. Điền Bảo Bảo nha! Đáng yêu quá!”
Lôi Vũ nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Điền Bảo Bảo mà không chịu được, liền bế cậu nhóc lên hôn một cái. “Kỳ Kỳ, mày cũng thật là quá đáng. Đến tận bây giờ mới cho tao cơ hội gặp mặt con nuôi.”
Lôi Vũ tiếc nuối buông Điền Bảo Bảo xuống, nắm tay dắt cậu vào nhà.
“Mấy lần trước tao nói mày sang Mỹ chơi mày không chịu thì trách ai! Với chả phải bây giờ mày gặp được rồi sao. Đường nào nó cũng là con nuôi của mày, ai dám cướp chứ.” Điền Kỳ Kỳ vừa khệ nệ mang hành lí vào nhà, vừa nói.
“Bảo Bảo, con thích nơi này không? Về sau hai mẹ con con ở đây với mẹ nuôi được không?”
“Đừng hòng dụ dỗ. Con trai của tao để mình tao hành hạ là đủ rồi.” Điền Kỳ Kỳ từ chối lời mời của bạn. Mấy năm nay cô vẫn luôn nhận sự giúp đỡ của Lôi Vũ, trong lòng cô thực sự rất ngại. Bây giờ bản thân cô đã có thể xoay xở được rồi, cô không muốn làm phiền cô ấy nữa.
“Mẹ, mẹ có tâm quá! Cẩn thận con kiện mẹ tội ngược đãi trẻ em đấy! ” Điền Bảo Bảo đang uống cốc sữa bò, nghe được mấy lời của mẹ mình thì suýt nữa phun ra. Mình thật sự là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sao? Tại sao mình lại bị hành hạ đến như thế?
“Ha ha, Bảo Bảo, con thật đáng yêu! Yên tâm, đến lúc đó mẹ nuôi đây sẽ lên làm chứng cho con.” Lôi Vũ bị chọc cười bởi cái bộ dáng kia của Điền Bảo Bảo, liền hùa theo đứng chung phe với cậu nhóc.
Tự nhiên cô có cảm giác hâm mộ Điền Kỳ Kỳ vì có một đứa con trai vừa ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại vừa đáng yêu như vậy. Khó trách cô ấy ở lại nước Mỹ lâu như vậy. Dù cho cuộc sống có khó khăn thế nào đều cắn răng chịu đựng.
Mặc dù Điền Kỳ Kỳ đã là bà mẹ một con rồi nhưng ai cũng biết, chỉ cần cô ấy muốn, sẽ có người tình nguyện bảo vệ. Không giống như cô, chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh, nhìn anh yên lặng làm tất cả vì Điền Kỳ Kỳ. Bỗng dưng nghĩ đến vấn đề này, cặp mắt linh động của Lôi Vũ bỗng chốc ngập tràn cô đơn và lạnh lẽo.
Điền Kỳ Kỳ tùy ý lật một quyển tạp chí ra xem, nghe lời a dua của Lôi Vũ liền bĩu môi lắc lắc đầu.
“Vậy lần này về nước mày có dự định gì chưa?” Lôi Vũ ngay lập tức khôi phục lại như bình thường, nghiêm túc hỏi.
“Thì mày biết đấy, tao về đây chủ yếu là vì ngày giỗ của mẹ tao. Có thể sau đó tao sẽ quay về Mỹ, cũng có thể ở lại. Nói chung là vẫn mông lung lắm.” Điền Kỳ kỳ vừa nói chuyện vừa nhìn Điền Bảo Bảo, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Mày biết là anh Dịch Thần vẫn luôn đợi mày trở về mà.” Mỗi lần nhắc đến cái tên này, ánh mắt của Lôi Vũ liền sáng rực lên. Người đàn ông kia chính là sinh mệnh của cô, nhưng mỗi lần nhắc tới, ruột gan cô lại dằn xé.
Điền Kỳ Kỳ biết Lôi Vũ thích Dịch Thần, cô cũng biết tình cảm của Dịch Thần dành cho cô. Vậy nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Dịch Thần. Ba người bon họ là bạn tốt của nhau. Cô không muốn vì những chuyện như vậy mà tình bạn giữa họ sẽ rạn nứt.
“Mày cũng biết là mẹ anh ấy không thích tao mà.” Điền Kỳ Kỳ tự biết thân biết phận nói một câu. Bây giờ cô chỉ cần có Điền Bảo Bảo là đủ rồi.
“Haizz, biết ngay là mày không chịu nhận sự giúp đỡ của anh Dịch Thần mà. Mày xem cái này đi!” Lôi Vũ rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Điền Kỳ Kỳ.
“Tập đoàn Điền Lâm? Tập đoàn đứng đầu trong nước?” Đôi mắt Điền Kỳ Kỳ lập tức sáng lên. Có thể vào làm việc ở tập đoàn Điền Lâm là ước mơ của tất cả những nhà thiết kế trang sức. Cái này thực sự hấp dẫn cô vô cùng. Điền Kỳ Kỳ cầm tấm danh thiếp lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Nghe nói nhà thiết kế và giám đốc tập đoàn Điền Lâm có quan hệ bậy bạ với nhau..” Lôi Vũ là nhà thiết kế trang phục, làm ở một công ty quốc tế. Ở trong nước cô cũng có danh tiếng. Mà đã là người trong giới thì ai cũng phải biết chuyện này. “Nghe nói là nhà thiết kế Mina đang ấy ấy với thằng giám đốc thì bị bạn gái bắt gặp nên bị đuổi việc đấy.”
Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu. Một tháng trước, chuyện Mina bị đuổi khỏi Điền Lâm cô cũng có nghe qua. Người này làm ở tập đoàn Điền Lâm được năm năm. Từ trợ lý thiết kế lên chức nhà thiết kế chỉ mất hai năm. Những tác phẩm của Mina là sự dung hòa giữa sự xa hoa và linh khí. Nhưng mà giới thượng lưu từ trước nay đều như vậy, tài năng cũng chỉ là điều kiện. Quan trọng là cái thế lực phía sau. Thế nhưng nói Mina có quan hệ không bình thường với giám đốc Điền Lâm thì cô sẽ không tin.
“Tập đoàn Bách Toản là nơi thích hợp để cô ấy phát triển hơn. Những thiết kế của cô ấy không hợp với Điền Lâm.” Điền Kỳ Kỳ luôn dùng con mắt chuyên nghiệp để nhìn nhận những sự việc như thế này.
“Thì kệ đi, sao cũng được. Nhưng cái tao muốn nói với mày không phải là cái này. Mina đi rồi, có nghĩa là trụ cột của bọn họ đi rồi. Cho nên gần đây bọn họ đang tuyển dụng nhà thiết kế mới. Nếu mày không ngại thì đi thử đi, tập đoàn Điền Lâm dù sao cũng là một tập đoàn lớn! ” Lôi Vũ vô cùng hy vọng người bạn này có thể ở lại. Cô ấy làm việc ở nước ngoài một mình, còn gánh vác thêm một đứa bé, Lôi Vũ không yên tâm một chút nào.
“Tao thừa nhận tao rất thích với việc này. Nhưng mà…….” Điền Kỳ Kỳ liếc nhìn Điền Bảo Bảo, trong lòng thấp thỏm. Người đàn ông kia…. không chớp mắt … ném xuống 10 vạn …. nhất định không phải người tầm thường..……
“Để tao coi lại.”
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con. Mẹ ở đâu con sẽ ở đó.” Điền Bảo Bảo nhìn ra được lo lắng của Điền Kỳ Kỳ.
“Hay là trước khi Điền Lâm thông báo hết hạn kỳ tuyển dụng, mẹ cứ đi thử xem. Dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay mẹ. Có lẽ tới nơi đó rồi, mẹ sẽ quyết định được là có nên ở lại hay là không.”
Nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng gật đầu, Lôi Vũ liền thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt xinh đẹp giãn ra, giống như hoa hướng dương đón ánh sáng mặt trời. Khóe miệng cô chậm rãi nở nụ cười. Nhưng mà, lòng cô lại một lần mờ mịt. Anh Dịch Thần, cuối cùng em cũng thuyết phục được Kỳ Kỳ ở lại rồi. Nếu anh biết thì hất định anh sẽ rất vui.
Ngày thứ ba, Điền Kỳ Kỳ tới tập đoàn Điền Lâm để phỏng vấn. Đứng trước cửa công ty, cô có cảm giác như đang bước vào một cung điện. Càng đi vào, cô càng cảm giác mình là vua tiến vào Đại Quan Viên. Toàn bộ đại sảnh bên trong đều được nhuộm bởi màu ánh kim chói loá, tựa hồ như cả toà nhà đều được mạ vàng. Lộng lẫy kinh thật! Điền Kỳ Kỳ cẩn thận đi từng bước.
Sau khi làm đơn đăng ký và xuất trình giấy tờ, bảo vệ mới cho cô đi vào. Điền Kỳ Kỳ âm thầm thở dài. Hèn gì tất cả mọi người đều mong muốn vào làm việc ở đây, nơi này quả thực chính là thiên đường của trang sức. Lầu một, đại sảnh treo một đèn thủy tinh Địa Trung Hải lớn, bốn phía là tủ kính làm bằng thủy tinh, trong đó trưng bày những thiết kế nổi tiếng của Điền Lâm. Đèn chiếu lộng lẫy, càng khiến nơi đây thêm hoàn mỹ và xa hoa. Trên vách tường là những tấm poster của những minh tinh nổi tiếng, bọn họ là người đại diện cho Điền Lâm. Toàn bộ đại sảnh khiến cho người ta cảm thấy kì diệu vô cùng. Phía đối diện đại sảnh là một thác nước, người ta nhìn vào liền có cảm giác “Nước chảy thẳng xuống ba ngàn thước”, trông vô cùng rộng lớn và khí thế.
Điền Kỳ Kỳ thật sự bị ấn tượng. Cô dụi mắt cả chục lần để chắc chắn thứ mình nhìn thấy không phải là ảo giác.
“Xin chào, cô là cô Điền phải không ạ? Thang máy ở chỗ này.” Một giọng nói cực kỳ dễ nghe vang lên bên tai cô. Điền Kỳ Kỳ cũng lễ phép mà đáp lại, rồi đi đến trước thang máy.
Có thể nhìn thấy có mười mấy cái thang máy đang vận chuyển, có thể biết được nơi đây rất bận rộn. Nhân viên ở đây đã được huấn luyện rất kỹ càng, cô còn chưa có làm gì thì đã có người thay cô ấn thang máy.
Mới vừa bước vào, cô liền nghe được một giọng nói nghiêm túc “Tổng giám đốc!” ở bên ngoài thang máy vang lên. Trong đầu Điền Kỳ Kỳ liền hiện ra một số tin tức: giám đốc tập đoàn Điền Lâm tên là Lâm Dật, nghe nói là một người đàn ông không chỉ đẹp trai mà còn rất tài giỏi. Chỉ tiếc anh ta rất ít xuất hiện trước mặt truyền thông. Cô thật tò mò, không biết mặt mũi anh ta thế nào. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon dài xẹt qua trong tầm mắt.