CHƯƠNG 114: SỰ CỐ TẤM ẢNH
Bất chợt Tiêu Mộc Diên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Âu Vũ Đình. Cô ngẩng phắt đầu lên, phút chốc đối diện với ánh mắt của Âu Vũ Đình.
Giờ khắc này Thịnh Trình Việt cũng ngẩng lên nhìn anh ấy. Lúc đó Âu Vũ Đình đã thề với anh, sau này sẽ không gặp lại Tiêu Mộc Diên nữa, song tình cờ gặp nhau, rốt cuộc là ai trách ai đây?
Tiêu Mộc Diên bắt bản thân phải bình tĩnh trở lại. Hôm ấy cô cũng nghe được những lời Thịnh Trình Việt nói với Âu Vũ Đình, mặc dù cô rất tức Âu Vũ Đình vì công ty mà đối xử với cô như thế, nhưng cô vẫn luôn biết ơn anh, tình cảm mà anh dành cho cô biết bao nhiêu năm không phải giả dối.
“Vũ Đình, đúng lúc quá.” Tiêu Mộc Diên đi đến gần Âu Vũ Đình.
Bấy giờ Thịnh Trình Việt mới tỉnh táo lại, anh định kéo Tiêu Mộc Diên nhưng nắm hụt, bèn sải bước vội vàng đi theo.
Âu Vũ Đình tươi cười, đầu tiên nhìn Thịnh Trình Việt sau mới nhìn sang cô.
“Ừ, mọi người đang chụp ảnh à? Cho anh xem nào.” Âu Vũ Đình vốn không muốn nói nhiều, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh mà cô đang cầm, anh ấy lại muốn xem ảnh chụp của cô thế nào, đây là cảm giác anh ấy chẳng kiềm chế nổi.
Tiêu Mộc Diên cười nhẹ nhàng, đưa tấm ảnh cho anh ấy.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt sa sầm, nhìn chằm chằm vào Âu Vũ Đình như thể muốn ăn thịt người vậy.
Bàn tay Thịnh Tuấn Hạo đang cầm tấm ảnh cũng căng lên. Nhìn Thịnh Trình Việt và Âu Vũ Đình đằng trước, cậu bỗng lo lắng quá, không biết ba có ra tay hay không? Cậu vừa nghĩ vừa đi thẳng về phía họ.
“Tấm ảnh của em đẹp quá, có thể tặng anh một tấm được không?” Âu Vũ Đình phớt lờ ánh mắt chết chóc của Thịnh Trình Việt, khe khẽ cười. Thật ra anh ấy chỉ muốn lưu giữ một bức ảnh về cô mà thôi, để sau này mỗi khi nhớ cô, anh ấy lại đem ảnh ra ngắm.
“Được chứ, anh muốn bức kia à?” Tiêu Mộc Diên cũng vui vẻ, thật ra cô cũng muốn cho anh ấy bức ảnh này.
“Anh muốn bức này.” Âu Vũ Đình chọn lấy bức chỉ chụp riêng mình Tiêu Mộc Diên, anh ấy đâu có quan tâm đến những người khác, anh ấy chỉ uốn có một mình cô mà thôi.
Lúc này Thịnh Trình Việt đột nhiên bước đến, giật lại tấm ảnh mà Âu Vũ Đình đang cầm. Tại sao cô gái của anh lại có thể cho thằng khác ảnh của mình một cách dễ dàng thế được?
Âu Vũ Đình còn chưa kịp cầm chắc đã bị Thịnh Trình Việt cướp mất, đáy mắt anh ấy ánh lên chút hụt hẫng.
Tiêu Mộc Diên cũng bực mình, Thịnh Trình Việt dựa vào cái gì mà quản chuyện của cô, phòng anh cũng có ảnh của Cao Ngọc Mai kia mà. Cô cũng không quản anh thì anh lấy lý do gì mà xen vào chuyện của cô, như vậy quá bất công với cô.
“Đưa ảnh cho em.” Giọng Tiêu Mộc Diên rõ ràng không vui, trong lòng đang khó chịu với Thịnh Trình Việt.
“Không cho.” Thịnh Trình Việt cũng buồn bực, nói một câu chắc nịch. Anh tuyệt đối không thể để thằng khác có được tấm ảnh cô gái của anh, hơn nữa còn là người đàn ông mà cô ấy quan tâm.
“Rốt cuộc anh có cho không!” Tiêu Mộc Diên cất cao giọng, càng bực bội hơn.
“Dì Diên, lấy tấm này của cháu này.” Thịnh Tuấn Hạo nịnh nọt đưa ảnh cho cô. Trông mẹ rất tức giận, vì để mẹ không giận ba nên cậu đành làm thay ba vậy.
Thịnh Trình Việt nhất thời dời ánh mắt chết chóc sang Thịnh Tuấn Hạo, thằng ranh này là con ruột của anh đấy hả? Sao nó lại ăn cây táo rào cây sung, chuyện gì cũng nghe theo Tiêu Mộc Diên thế!
Tiêu Mộc Diên rút ra hai tấm ảnh chụp riêng của cô cho Âu Vũ Đình, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nhìn hai người họ, thầm mắng: Cô to gan thật, từ cho một tấm lại biến thành hai tấm, cô thích làm trái ý anh đúng không? Thật không hiểu tên Âu Vũ Đình này tốt ở chỗ nào mà khiến trái tim cô rung động chứ.
“Cho em một cơ hội cuối cùng, lấy ảnh về.” Giọng Thịnh Trình Việt lạnh băng, sắc mặt cũng âm trầm, tay siết chặt tấm ảnh. Lúc này anh giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần châm lửa sẽ nổ tung tức khắc.
“Không!” Tiêu Mộc Diên ngang bướng, cất cao giọng nói, cô không muốn làm theo ý anh.
Âu Vũ Đình bình thản không nói gì, anh ấy muốn có bức ảnh thật, nhưng đối mặt với tình cảnh của hai người, cuối cùng anh ấy cũng buộc phải trả lại ảnh cho cô. Nếu đã không thể đến với nhau, có bức ảnh này chỉ càng khiến anh ấy nhung nhớ cô hơn mà thôi.
“Xin lỗi!” Tiêu Mộc Diên nhìn Âu Vũ Đình đưa ảnh lại, trong lòng đột nhiên đau nhói. Không biết tại sao, cô cứ có cảm giác là lạ.
Âu Vũ Đình chỉ cười thản nhiên, nhìn gia đình năm người này, anh ấy bỗng có chút cảm thán.
“Chúc em hạnh phúc. Nếu ngày nào đó em sống không hạnh phúc, cánh cửa của nhà anh sẽ luôn rộng mở chờ em.” Lúc nói câu này, Âu Vũ Đình nhìn vào Thịnh Trình Việt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tiêu Mộc Diên.
Cô muốn nói gì đó, nhưng mở miệng mà không thốt nổi một câu.
Thịnh Trình Việt tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy Tiêu Mộc Diên vào lòng, nhếch môi đầy xấu xa.
“Không có ngày đó đâu.” Sắc mặt Thịnh Trình Việt xanh mét đủ để chứng minh anh tức đến độ nào. Anh đang kiềm chế, nếu không chắc chắn lúc này anh đã ra tay đánh người rồi.
“Tôi cũng mong không có ngày đấy.” Âu Vũ Đình nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt. Nếu có ngày Tiêu Mộc Diên không hạnh phúc, cho dù Âu thị có sụp đổ thì anh cũng phải bảo vệ cô, chỉ là anh sẽ không nói điều này với bất kỳ ai.
Thịnh Trình Việt nheo mắt đầy nguy hiểm, ôm eo Tiêu Mộc Diên càng chặt hơn.
Tiêu Mộc Diên cảm nhận vòng eo mình càng bị siết mạnh, hơi đau ê ẩm. Cô khẽ cau mày nhưng không nói gì, vì cô không muốn biểu hiện lúng túng trước mặt Âu Vũ Đình.
“Anh phải ra nước ngoài, nhưng số điện thoại của anh mãi mãi không thay đổi.” Dứt lời, Âu Vũ Đình phóng khoáng quay người bỏ đi. Anh ấy sẽ luôn mở máy vì cô, bất kể sau này cô có nhớ đến anh ấy hay không.
Tiêu Mộc Diên nhìn bóng lưng Âu Vũ Đình, bóng lưng anh tuấn thẳng tắp kia sao mà cô đơn quá, lòng cô nghẹn lại khó tả.
“Còn nhìn nữa à, cậu ta đi xa rồi.” Giọng Thịnh Trình Việt đầy ghen tuông, nhìn theo ánh mắt cô, anh thầm nghĩ: Cô thích Âu Vũ Đình đến vậy sao?
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới tỉnh táo lại, nghĩ đến hành động bá đạo vừa rồi của Thịnh Trình Việt đối với mình, nụ cười cô đột ngột tắt ngúm. Cô quay người bỏ đi, lười đối đáp với Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nhanh chân đuổi theo. Hừ, em thả bướm bắt hoa mà còn dám giận anh à, anh còn chưa tức đâu đấy. Anh vừa nghĩ vừa đi đến bên Tiêu Mộc Diên, ánh mắt toát lên sự khó chịu.
Ba đứa trẻ nhìn nhau, rất ăn ý mà đi theo, dường như đang lo lắng Tiêu Mộc Diên sẽ cãi nhau với Thịnh Trình Việt vậy. Đang vui vẻ thì lại có một vị khách không mời mà đến.
“Ôi, chú đẹp trai, chân cháu đau quá, chú bế cháu với.” Viễn Đan ôm lấy đùi Thịnh Trình Việt khiến anh không đi được.
Thịnh Trình Việt hơi cau mày, không hiểu sao cậu nhóc Viễn Đan này lại ôm lấy anh.
“Ai bảo anh bế con trai em, đặt nó xuống.” Tiêu Mộc Diên định đón Viễn Đan trong lòng Thịnh Trình Việt nhưng anh lại quay người, né tránh bàn tay cô.
“Viễn Đan bảo anh bế mà.” Thịnh Trình Việt nói đầy hiển nhiên. Thấy Tiêu Mộc Diên đang lo lắng, anh lại cười vui vẻ. Anh thích nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì tức giận lắm, trông mê người cực kỳ.
“Đó là con trai em, em bảo anh đặt nó xuống thì đặt đi.” Tiêu Mộc Diên lần nữa vươn tay định giằng lại con trai, song Thịnh Trình Việt vẫn không chịu nhường cô.
“Hay em hỏi con em đi, thằng bé có đồng ý cho em bế không?” Thịnh Trình Việt muốn trêu chọc Tiêu Mộc Diên, cứ nhìn dáng vẻ tức giận của cô là anh lại vui sướng.
Tiêu Mộc Diên không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Viễn Đan.
Viễn Đan chỉ cảm thấy toàn thân tê dại: “Mẹ, mẹ đừng nhìn con như thế, con xuống là được chứ gì.” Viễn Đan bất đắc dĩ lè lưỡi. Nhìn mẹ thế kia hình như là tức thật rồi, bây giờ cậu không dám châm dầu vào lửa nữa để tránh lửa bén người vô tội. Dĩ nhiên cậu cũng thuộc hàng ngũ người vô tội, mà người cha trước mặt này mới đáng bị đốt.
“Mẹ nhìn con thế nào, còn không xuống à, có phải muốn bà đây tự ra tay không!” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nhìn chằm chằm con trai. Sao thằng con này lại dại dột thế, chuyên ăn cây táo rào cây sung, thật là làm cô tức chết đi mà.
Đương nhiên Tiêu Mộc Diên cũng tức giận thật, cho nên mới nói ra từ thô tục kia mà không biết, thật ra thì cô muốn đánh người lắm rồi.
Thịnh Trình Việt sửng sốt chốc lát, có lẽ không ngờ Tiêu Mộc Diên đột nhiên lại thốt ra từ “bà đây”. Trong lòng anh, người như Tiêu Mộc Diên sẽ không bao giờ nói ra những câu thô tục ấy, xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Lúc này Viễn Đan nhân cơ hội thoát khỏi lòng Thịnh Trình Việt, chạy sang một bên. Bây giờ ngọn lửa của mẹ càng lúc càng cháy to, cậu phải chạy xa mới được.
Tiêu Mộc Diên nhìn mấy người họ rồi dẫn đầu đi về phía trước.
Thịnh Trình Việt cũng đi theo ở phía sau, nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, cứ thế nắm chặt mà phớt lờ sự kháng cự của cô.
“Em đừng giận nữa!” Thịnh Trình Việt cười he he áp mặt lại gần, đáy mắt chứa chan nét cười.
Hừ! Tiêu Mộc Diên quay đầu đi, định kéo giãn khoảng cách với Thịnh Trình Việt. Cô đúng là rất bực về chuyện của Âu Vũ Đình vừa rồi, chỉ là tặng cho Âu Vũ Đình 2 bức ảnh thôi mà, anh có cần vì thế là tức không?
“Em xem, anh đã không trêu ong ghẹo bướm vì em rồi, trái lại em còn trêu chọc đàn ông nữa chứ.” Giọng Thịnh Trình Việt có chút bất mãn.
Không biết Tiêu Mộc Diên lấy đâu ra sức lực, giãy thoát khỏi bàn tay Thịnh Trình Việt. Cô tức điên người nhìn anh, trong đầu hiện lên bức ảnh trong phòng làm việc của anh hôm ấy. Trên bức ảnh kia, anh cười hạnh phúc như thế, bởi vì người đứng bên cạnh anh là Cao Ngọc Mai mà không phải cô.
“Đúng, em trêu chọc đàn ông đáy, vậy sau này anh đừng tới tìm em nữa. Dù sao trong lòng anh mãi mãi không chứa được em, Cao Ngọc Mai mới là cô gái mà anh mong đợi. Xin lỗi, em không phải Cao Ngọc Mai trong suy nghĩ của anh, cho nên anh không cần phải đối xử tốt với em đâu.”