CHƯƠNG 196: LẦN ĐẦU TIÊN ĐAU LÒNG NHƯ VẬY
“Anh đương nhiên phải yêu thương vị hôn thê của anh cho thật tốt rồi, hôm nay anh không phải vì vị hôn thê mà thất hẹn với tôi đó sao?” Tiêu Mộc Diên không nhịn được mà nói, cũng không biết vì sao, dạo này cứ nhắc đến Thịnh Trình Việt, trong lòng cô liền có cảm giác khác thường, giống như là cái tên này đã tồn tại dưới đáy lòng.
Thịnh Trình Việt nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, người phụ nữ này nhìn có vẻ như đang ghen thế nhỉ? Ha ha, cô kết hôn với Âu Vũ Đình chỉ là để chọc tức anh sao?
“Em ghen sao?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, nỗi lo lắng trong lòng cũng tan biến mất. Trong lòng anh, nghe thấy khẩu khí của Tiêu Mộc Diên, liền khẳng định là cô đang ghen, chứng tỏ rằng trong lòng cô có anh, cho nên, cho dù thế nào, anh cũng sẽ không tin cô sẽ thật sự kết hôn với Âu Vũ Đình, chắc chắn là có ẩn tình gì
Tiêu Mộc Diên trợn mắt, cô đang ghen sao? Dáng vẻ cô rất giống đang ghen sao? Nực cười, sao cô có thể ghen vì tên ác ma như anh, cô ghét anh còn không kịp nữa là?
“Thịnh Trình Việt, tôi nói thật với anh, bây giờ tôi kết hôn với Âu Vũ Đình, hơn nữa còn là kết hôn thật, không phải giả.” Cho dù là kết hôn giả cô cũng không thể nói ra, chuyện này nhất định không thể để cho Âu Toàn biết được, đợi sau khi công ty của cô thành lập rồi, cô sẽ tuyên bố chuyện li hôn với Âu Vũ Đình.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt khẽ đổi, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì?
“Có phải Âu Vũ Đình bắt ba mẹ em để uy hiếp em không?” Thịnh Trình Việt nghĩ được chỉ có duy nhất điểm này, ngoài điểm này ra, anh thật sự không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến cho Tiêu Mộc Diên kết hôn với Âu Vũ Đình.
Tiêu Mộc Diên ngẩn người, không ngờ Thịnh Trình Việt lại đoán được, nhưng mà còn thiếu một điểm nữa, không phải là Âu Vũ Đình bắt cóc, mà là Âu Toàn bắt cóc, nhưng mà bây giờ đã thả về rồi, ngày kia cô sẽ phải tổ chức lễ đính hôn với Âu Vũ Đình.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên hơi trầm xuống, cô không thể để cho ba mẹ chịu bất cứ nguy hiểm gì, cho nên, cô không thể nói chuyện này ra.
“Không phải, tôi yêu Âu Vũ Đình, mà còn là thực sự rất yêu, cho nên, sau này anh hãy buông tay đi, sau này hãy tránh xa tôi ra.” Cô vốn nghĩ nói những điều này chẳng sao cả, nhưng lúc nói ra, trong lòng cô tự dưng có cảm giác đau đớn, vì sao lại như vậy? Vì sao vừa nhắc đến Thịnh Trình Việt, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Lẽ nào trước kia, cô thật sự rất yêu anh sao? Vậy tại sao cô lại mất trí nhớ? Vụ tai nạn xe đó là bởi vì cái gì?
Bàn tay cầm điện thoại của Trịnh Trình Việt không nhịn được mà nắm chặt hơn, cô nói, người cô yêu là Âu Vũ Đình, cô còn nói, bảo anh hãy buông tay đi, sau này tránh xa cô ra.
Thậm chí anh còn không biết làm sao lại cúp điện thoại rồi, trái tim chưa từng đau đớn như vậy, anh vốn nghĩ rằng, chỉ cần anh nỗ lực, cô nhất định sẽ quay đầu lại, nhưng mà rốt cuộc bọn họ vẫn bỏ lỡ hay sao?
Trước kia anh có lỗi với cô, anh muốn bù đắp cho cô, nhưng mà, cô lại không cho anh cơ hội, đến cơ hội xin cô tha thứ cũng không có.
Thịnh Trình Việt ra khỏi phòng, phát hiện Thịnh Tuấn Hạo vẫn đang ngồi trong phòng khách, sao nó còn chưa ngủ? Thịnh Trình Việt đi về phía Thịnh Tuấn Hạo.
“Ba, ba gọi cho mẹ chưa? Mẹ nói thế nào?” Ngữ khí của Thịnh Tuấn Hạo rất vội vàng, bởi vì cậu cảm giác lần này nếu không mời mẹ về được, vậy thì sau này có lẽ bọn họ sẽ thật sự mất đi mẹ, cậu không ngủ được, chính là để đợi Thịnh Trình Việt.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, trong lòng cậu tự dưng cảm thấy hồi hộp, giống như bị gì đó đánh mạnh một cái, rất đau, đó là một điềm báo không tốt, trong lòng cậu liền trở nên bất an.
Bây giờ không cần Thịnh Trình Việt nói, cậu cũng đã có thể nhìn ra được điều gì đó, vì sao lại như vậy? Cậu có thể cảm nhận rõ ràng là mẹ vẫn yêu ba mà.
“Mẹ con có lẽ đã xảy ra chút việc, không sao đâu, con đi ngủ trước đi.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác vô cùng dịu dàng, cũng chỉ có đứa con trai này hiểu rõ lòng anh.
Chỉ là anh không phát hiện ra. Viễn Đan lặng lẽ đứng ở một góc, cậu cũng nhìn thấy Thịnh Trình Việt, ánh mắt cậu ảm đạm, mẹ vẫn cự tuyệt ba hay sao? Nếu mẹ không trở lại, chúng ta ở đây cũng chẳng được xem như một mái nhà.
Thịnh Trình Việt đi ra một mình, chỉ là bóng dáng cao lớn của anh có phần hiu quạnh, còn có chút cô đơn.
Viễn Đan nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt, trong lòng căng thẳng, cảm thấy đồng tình với ba, thật ra lời của Thịnh Trình Việt và Thịnh Tuấn Hạo vừa rồi cậu đều nghe cả rồi, ba nói Cao Ngọc Mai đi rồi, chuyện hôm nay ba thất hẹn với mẹ là bởi vì Cao Ngọc Mai rời đi sao?
Có lẽ bọn họ hiểu lầm ba rồi, cậu có nên đi tìm ba nói rõ ràng không? Nếu như vậy, có lẽ ba cũng không đau lòng như bây giờ, nhìn Thịnh Tuấn Hạo đã quay về phòng mình, lúc này Viễn Đan mới đi ra, từ từ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cậu liền cảm thấy gió thổi rét thấu xương, bây giờ đã sắp vào đông rồi, nhiệt độ buổi tối giảm đi rất nhiều, nhìn ba đang ngồi trên ghế đá, lần đầu tiên, cậu nhìn thấy ba đau khổ, vì mẹ mà đau khổ.
Một tay Thịnh Trình Việt kẹp điếu thuốc, bình thường anh vốn sẽ không hút thuốc, nhưng hôm nay đặc biệt, thì ra mùi vị của thuốc là là như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng giống như những vòng khói kia, sẽ rời anh mà đi, đến cuối cùng sẽ biến mất không thấy bóng dáng.
Viễn Đan lại trở về phòng, cầm một chiếc áo khoác ra, cậu đi rất chậm, rất nhẹ, dường như sợ sẽ quấy rầy Thịnh Trình Việt trầm tư, cho đến khi áo khoác của cậu khoác trên người Thịnh Trình Việt.
“Ba!” Viễn Đan nhẹ nhàng gọi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thịnh Trình Việt, thật ra nỗi đau của anh cậu có thể cảm nhận được, dường như đã lan tỏa đến trái tim cậu.
Khoảnh khắc Thịnh Trình Việt được khoác thêm áo khoác, vốn tưởng rằng đó là Thịnh Tuấn Hạo, không ngờ lại là Viễn Đan, điều này khiến lòng anh không nhịn được xuất hiện niềm vui sướng nho nhỏ, Viễn Đan đối với anh, thật ra là ngoài lạnh trong nóng.
“Sao con vẫn chưa ngủ?” Lúc nói Thịnh Trình Việt dập tắt điếu thuốc trong tay, vươn tay kéo Viễn Đan vào lòng, ủ ấm cho Viễn Đan, trời lạnh như vậy, con trai anh lạnh ốm rồi thì làm sao?
“Con thấy ba một mình ở ngoài, muốn nói chuyện cùng với ba.” Viễn Đan ở trong lòng Thịnh Trình Việt nói, từ trước đến nay cậu chưa từng cảm nhận được, cái ôm của ba hóa ra lại ấm áp đến vậy, dường như không còn cảm giác được gió lạnh ngoài kia nữa.
Hóa ra cho dù chú Âu yêu thương bọn họ, cũng không thể che mưa chắn gió cho bọn họ giống như ba, hóa ra tình yêu của ba trong sáng nhất, vô tư nhất, khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn rúc vào lồng ngực ba.
“Ừm, con muốn an ủi ba sao? Con thấy ba con là người cần người khác an ủi sao?” Thịnh Trình Việt mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc lộ ra đôi má lúm mê người, chính tại khoảnh khắc này, nụ cười của anh, dường như còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.
Viễn Đan lắc đầu, cậu không phải là muốn an ủi Thịnh Trình Việt, cậu chỉ muốn nói với Thịnh Trình Việt về những chuyện trước đây. Nói về cuộc sống khi trước của mẹ và cậu, còn có cả Nguyệt Nguyệt, lúc đó Âu Vũ Đình vẫn luôn bảo vệ bọn họ.
“Ba, ba muốn biết con và mẹ trước kia sống thế nào không?” Viễn Đan rúc vào lòng Thịnh Trình Việt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên nét cười, lúc đó tuy bọn họ nghèo, nhưng sống rất vui vẻ, chỉ là trong lòng mẹ vẫn luôn có một đứa bé khác.
“Ừm?” Trước đây Tiêu Mộc Diên nuôi hai đứa bé, chắc cô sống rất khổ cực, sau này gặp anh, anh lại làm khó cô như vậy, có những lúc đến anh còn thấy hận những việc mình đã làm.
Viễn Đan chui ra khỏi lồng ngực Thịnh Trình Việt, lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trăng như bàn thạch, rất sáng, sao cũng rất nhiều, thì ra ngắm trăng trong ngày lạnh như vậy cũng là một chuyện rất hay.
“Thật ra trước đây con và mẹ, còn có cả Nguyệt Nguyệt sống rất nghèo, lại rất vui vẻ, nhất là khi mẹ vừa sinh con và Nguyệt Nguyệt, nếu không phải có chú Âu giúp đỡ bọn con, có lẽ bọn con đã không thể chống đỡ nổi, cho nên, từ tận đáy lòng bọn con vẫn rất cảm kích chú Âu.” Viễn Đan chắc chắn về điều này, bọn họ rất cảm kích Âu Vũ Đình.
Trái tim Thịnh Trình Việt đau xót, có lẽ, sáu năm trước, anh đã mất Tiêu Mộc Diên rồi, lần này gặp lại, chỉ là trừng phạt anh thôi.
Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt một cái, lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
“Chú Âu rất yêu mẹ, chúng con đều biết, chúng con cũng thường xuyên đi chơi cùng chú Âu, mà chú Âu là một ngôi sao, cho nên, mẹ và chú Âu truyền ra tin đồn, cứ như vậy, mẹ liền thuận lợi trở thành bạn gái trên danh nghĩa của chú Âu.” Trong lúc nói chuyện Viễn Đan vẫn luôn nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, dường như muốn xem phản ứng của anh.
Thịnh Trình Vũ mím chặt môi, chính vào lúc này, anh ghen tỵ với Âu Vũ Đình, anh chưa bao giờ biết cuộc sống trước đây của Tiêu Mộc Diên, anh cũng chưa từng hỏi, anh không biết lúc đó Tiêu Mộc Diên nuôi hai đứa con của anh sống thế nào, nhưng anh biết, cô chắc chắn sống không tốt.
“Ba biết không? Thật ra lúc đó chúng con sống cũng coi là hạnh phúc rồi, chỉ là sau khi chúng con về nước, gặp lại ba, vốn nên là một chuyện rất hạnh phúc, hơn nữa, chúng con cũng đều thấy mẹ hạnh phúc, nhưng lại bị ba biết được chân tướng, cộng thêm Cao Ngọc Mai đến bất thình lình, hoàn toàn khiến cho mẹ rơi vào địa ngục.
Thật ra con có thể cảm nhận được nỗi đau, sự tuyệt vọng của mẹ lúc đó, ba trực tiếp giành quyền nuôi con của mẹ, việc này tương đương với bẻ gẫy chiếc gậy chống đỡ cho mẹ.”
Viễn Đan lặng lẽ nói, dù cho những việc này đã qua rồi, nhưng một khi nhớ lại, cậu vẫn cảm thấy đau lòng, chuyện ba làm lúc trước thật sự rất quá đáng, nhưng bây giờ cậu cảm nhận được, ba cũng rất yêu mẹ.
“Ba biết, là ba có lỗi với mẹ con.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói, giọng nói như có như không, giống như đang nói chuyện với Viễn Đan, lại giống như đang tự nói với mình, trong ngữ khí lộ ra vẻ nồng đậm bi thương, là anh, ngay từ đầu đã làm tổn thương Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi tới, cậu theo bản năng rúc vào lòng Thịnh Trình Việt, sau đó lại nói.
“Ba, nếu ba thật sự yêu mẹ, thì hãy đưa mẹ về đi, chúng con đều đứng về phía ba, nhưng nếu ba không yêu mẹ, vậy thì cũng đừng tìm mẹ nữa, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được rồi.”