Mục lục
Ta Có Một Toà Đạo Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau giờ trưa là thời gian nghỉ ngơi, hai người từ từ trò chuyện với nhau, đề tài cũng càng lúc càng riêng tư hơn.

Tế Nữ hỏi Chu Thừa Tự: “Lúc chàng biết mình bị mù, chàng có từng oán hận không?”

Hai mắt của Chu Thừa Tự không phải là bẩm sinh đã mù, mà do bị kẻ khác hạ độc. Vụ việc lần đó cũng có chút quan hệ sâu xa, nói tóm lại, hắn chỉ là người vô tội bị liên lụy.

Chuyện này trước giờ đều bị cấm nhắc tới trong Chu gia, về cơ bản không ai dám hỏi, chứ đừng nói tới việc hỏi trước mặt Chu Thừa Tự.

“Không ngờ nàng lại hỏi ta chuyện này.” Chu Thừa Tự nói.

“Bởi vì ta rất tò mò, làm một người vô tội bị liên lụy, chàng có từng hận thù những đau khổ mình gặp phải hay không.” Nếu đôi mắt của Chu Thừa Tự vẫn sáng, tương lai của hắn chắc chắn rất rạng rỡ. Nhưng vì bị mù, đừng nói tới tương lai, ở một khía cạnh nào đó hắn còn là tảng đá kéo chân của Chu gia.

“Tất nhiên ta đã từng oán hận.” Chu Thừa Tự cũng không giấu giếm: “Ngay khi biết có khả năng mình sẽ mãi mãi không nhìn thấy được nữa, ta đã hận không thể chết chung với bọn chúng. Sau khi nghe mọi người khuyên nhủ suốt nhiều ngày đêm, ta đã nghĩ, sao chuyện không may này lại xảy ra với ta chứ, rõ ràng ta chưa từng làm gì sai cả.

Nhưng mà trên thế giới này vốn làm gì có chuyện công bằng tuyệt đối, đúng không? Ta sống trong giàu sang, có người lại phải sống nghèo hèn, đây cũng được xem như là một loại bất bình đẳng rồi. Nếu người khác có thể chấp nhận được sự khác biệt này thì sao ta lại chắc chắn mọi chuyện sẽ thuận lợi theo ý mình?

Advertisement

Trên đời này có rất nhiều kẻ mù lòa, bọn họ đều có thể sống tốt, vậy thì sao ta lại không chịu nổi? Mỗi khi tưởng tượng tới đó, ta dường như lại thấy cuộc sống này không đến mức khó khăn tới vậy.”

Tế Nữ nhìn gương mặt được ánh mặt trời ấm áp bao phủ sau giờ trưa, làn da của hắn trắng nõn như trong suốt, gương mặt khi nói chuyện của mình bình tĩnh và thản nhiên, cho dù đôi mắt có sáng lại hay không, hắn dường như cũng đều có thể chấp nhận.

“Ta biết rồi.” Tế Nữ nói: “Đêm giao thừa, ta sẽ tặng chàng một món quà, xin chàng đừng từ chối ta.”

“Không đâu.” Chu Thừa Tự nói: “Ta cũng đã chuẩn bị quà cho nàng, tới lúc đó chúng ta đưa cùng lúc.”

Tế Nữ cười, không đáp lại.



Giao thừa tới chỉ như cái chớp mắt.

Đây là lần thứ ba đạo quan đón giao thừa, từ sáng sớm, Triệu Hưng Thái và Dương đầu bếp đã bận rộn trong bếp, Giang chưởng quầy với đôi phu thê béo gầy thì đi theo giúp đỡ, Tam Nương đón tiếp khách hành hương lên núi thắp nhang, Phó Yểu và Chung Ly thì chịu trách nhiệm viết câu đối xuân dán tường.

Trước kia chỉ có Phó Yểu viết câu đối xuân, năm nay đổi cho Chung Ly cầm bút. Thư pháp của y như du long uốn lượn, lại vững chắc có lực, khí thế hào hùng, Phó Yểu cảm thấy chữ viết này quá là sắc bén, sợ rằng sẽ dọa vận may, vậy nên cưỡng chế bắt y phải đổi sang kiểu chữ khác.

“Ngươi viết cho nó mượt mà có hậu chút đi.” Phó Yểu ở cạnh chỉ trỏ: “Tết mà, phải vui vẻ hào phóng chút chứ.”

Chung Ly viết xong cũng thấy không được phù hợp lắm, lập tức đổi sang thể chữ Khải. Ai ngờ Phó Yểu ở cạnh đã cầm câu đối bị bỏ trước đó giao cho Tam Nương, sai nàng ta xuống núi hỏi Lục An tiên sinh rằng cái này bán được bao tiền.

Tam Nương không nỡ nhìn quan chủ nhà mình, Chung Ly thì viết bốn chữ “ngũ cốc được mùa”* rồi dán thẳng lên trán Phó Yểu: “Nếu ngươi trông mong câu đối xuân này bán được tiền thì không bằng ngồi mong cho rương công đức của ngươi có thêm chút tiền đi.”

Phó Yểu mang cái trán bị dán “ngũ cốc được mùa”* mà nói: “Cho ta thêm một cái “lục súc tranh công”* đi, ta muốn cầm đi dán kín quanh rương công đức luôn.”

*Ngũ cốc bao gồm 5 loại hạt: Mè, gạo nếp, gạo tẻ, lúa mì và các loại đậu.

*Lục súc gồm sáu loại động vật: Ngựa, trâu, dê, chó, lợn, gà.

Cả hai câu đều có ngụ ý là mong cho năm mới có thu hoạch tốt, gia súc khỏe mạnh.

Chung Ly cũng thỏa mãn mong muốn của nàng.

Sau khi dán câu đối xong, đợi thêm tầm nửa buổi chiều, cơm giao thừa đã chuẩn bị xong, bọn họ có thể bắt đầu đón giao thừa rồi.

Triệu Hưng Thái làm cơm tất niên rất phong phú, chân dê nướng mang từ thảo nguyên về, còn có sốt thịt bò và cơm chiên hải sản lấy từ Đông Hải, có điều đối với hải sản, Triệu Hưng Thái vẫn thấy không hài lòng lắm: “Vốn dĩ ta định làm một nồi canh sủi cảo hải sản cơ, nhưng không biết tại sao ta có làm thế nào cũng không nấu ra được mùi vị thơm ngọt như lần ăn ở bờ biển kia.”

Hắn vốn cho rằng với bản lĩnh của mình thì chỉ cần nghiên cứu thêm một chút là có thể làm được, dù không đạt tới trình độ đó thì cũng sẽ nếm được ra chút mùi vị mới đúng. Nhưng hắn vẫn không làm được, dù cố gắng cỡ nào cũng không được.

“Ngươi muốn nấu được mùi vị giống lần đó ấy hả?” Phó Yểu cười: “Vậy thì cả đời này ngươi cũng không làm được đâu.”

“Tại sao?” Triệu Hưng Thái không hề thấy quan chủ đang khinh thường mình, trong đó chắc chắn có lý do riêng.

“Vì nó còn liên quan tới nguyên liệu nấu ăn.”

“Nguyên liệu nấu ăn?” Triệu Hưng Thái cũng không nghĩ tới điều này, nhưng sau đó hắn lại hưng phấn, nguyên liệu nấu ăn trên mặt đất đa số hắn đều đã từng nghe qua, nhưng nguyên liệu dưới biển sâu, đối với hắn, thậm chí là đối với tất cả những đầu bếp trên đời này đều rất mù mịt: “Ta hiểu rồi.”

Hắn dường như đã thấy được một con đường khác.

Phó Yểu không thèm để ý tới tên đầu bếp si mê nấu nướng này, bảo mọi người cùng ăn cơm, ăn xong nàng còn có việc phải làm.

Trong không khí vui vẻ của đạo quan, Chu gia cũng đang chuẩn bị cơm tất niên.

Người phương nam không quen ăn sủi cảo đêm giao thừa, sau khi bái lễ, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm tất niên.

Bầu không khí trong bữa cơm tất niên của Chu gia rất ấm áp, Tế Nữ là người vừa mới tới, Chu phu nhân rất để tâm, còn cố ý dặn đầu bếp làm món mà Tế Nữ thích, đặt trước mắt nàng, để nàng khỏi phải vươn tay ra xa.

Sau khi ăn xong, các trưởng bối mới phát lì xì, Tế Nữ cũng nhận được lì xì giống các nữ nhi Chu gia, Chu phu nhân không hề vì để ý nàng ta mà bất công với ai.

Tế Nữ cũng thấy được sự quan tâm và chăm sóc từng chút một, mỉm cười ngồi bên cạnh, nghe cả nhà quây quần bên nhau nói chuyện, cảm nhận không khí ấm áp đêm giao thừa này.

Ngay khi tiếng chuông đại diện cho năm mới vang lên, Chu lão gia và Chu phu nhân tặng cho mỗi người trong nhà một lá bùa bình an, sau đó mới đuổi mọi người về phòng ngủ.

“Cả hai cũng về phòng đi.” Chu phu nhân nói: “Mùng một không cần dậy sớm chúc tết, tới mùng hai các con sẽ bận rộn lắm đấy.”

“Vâng, chúng con về trước.” Tế Nữ nói, vươn tay nắm tay Chu phu nhân, chân thành nói: “Nương, cảm ơn ngài. Đây là một năm mới mà ta thấy vui vẻ nhất.”

Chu phu nhân cũng nắm lấy tay nàng ta, nói: “Về sau năm nào con cũng sẽ vui vẻ như này.”

“Vâng.” Tế Nữ gật đầu: “Chắc chắn là vậy.”

Nàng ta nói xong thì buông tay Chu phu nhân xuống, đỡ Chu Thừa Tự về phòng mình.

Lúc bọn họ đi được một nửa đường, bầu trời rơi tuyết, bông tuyết như những lông ngỗng lớn nhỏ, theo gió lạnh đáp xuống gương mặt họ.

Chu Thừa Tự đổi sang đi bên trái Tế Nữ, chặn gió lạnh cho nàng, đồng thời còn cầm tay nàng ta nhét vào túi sưởi ấm bằng lông thỏ của mình.

“Tuyết rơi rồi.” Tế Nữ nhìn những bông tuyết lả tả trên bầu trời: “Đẹp quá.”

“Nếu nàng thích, chúng ta có thể ở đây ngắm một lúc.” Chu Thừa Tự nói.

“Không cần.” Tế Nữ dẫn hắn về phòng: “Có rất nhiều thứ nhìn lần đầu tiên thì thấy đẹp, nhìn lâu lại thấy nó bình thường. Hôm nay còn chưa bôi thuốc, đi về bôi trước đã.”

Chu Thừa Tự tất nhiên là nghe theo nàng ta.

Về phòng, Tế Nữ cầm thuốc mỡ bôi lên hai mắt Chu Thừa Tự. Lúc nãy thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, bây giờ vào phòng, có chậu than sưởi ấm, Chu Thừa Tự dần thấy buồn ngủ.

Sau khi rửa mặt xong, Chu Thừa Tự nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tế Nữ chắc chắn hắn đã hôn mê sâu, lúc này mới lấy một con hạc giấy từ trong lòng mình ra, đó là con hạc giấy được Phó Yểu cho khi nàng ta thành thân.

Nàng ta đặt hạc giấy vào ánh nến, chẳng mấy chốc đã có người đẩy cửa đi vào.

“Quyết định nhanh thế à? Còn tưởng rằng ngươi muốn nán lại Chu gia tới hừng đông chứ.” Phó Yểu quét tuyết trên người xuống, nhìn Tế Nữ: “Mặt có thêm chút thịt rồi kìa, xem ra ngươi sống ở Chu gia cũng không tệ.”

“Cả nhà bọn họ đều là người tốt, chăm sóc ta rất chu đáo.” Tế Nữ nói: “Rõ ràng ta đã đưa ra điều kiện để ép bọn họ phải chấp nhận ta vào Chu gia, vậy mà họ lại không hề vì thế mà xa lánh hay sỉ nhục ta, còn luôn để ý tới cảm xúc của ta, đặt ta lên trước. Nếu không phải ta đã tự cảm nhận được những điều này, ta thật sự không tin nổi trên đời lại có người tốt như vậy.”

“Con người tốt hay xấu, không nên chứng minh chỉ bằng một đống người vô tội.” Phó Yểu nói: “Nếu ngươi đã quyết định thì bắt đầu đi.”

Tế Nữ vén màn giường, nhìn ngắm nam tử đang nằm ngủ trên đó: “Được.”



Một đêm không mộng mị, khi Chu Thừa Tự tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người mình vô cùng khỏe khoắn.

Hắn linh hoạt xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy, sau đó đột ngột nhận ra, hắn dường như đã có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Chu Thừa Tự cố nén cảm giác mừng như điên vào lòng, ra sức chớp mắt, tới khi mở ra lần nữa, mọi thứ đã hiển hiện rõ ràng.

Màn giường, cột nhà, thậm chí là hoa văn điêu khắc trên cột cũng có thể nhìn thấy hết.

“Ta nhìn được rồi.” Hắn lẩm bẩm một tiếng, sau đó vui vẻ kêu lên: “Hai mắt của ta khỏi rồi. Phó Tế, ta nhìn thấy rồi!”

Hắn nhanh chóng vén giường lên, nhưng ở đó chẳng có bóng người nào cả.

Hắn cho rằng Tế Nữ đã thức dậy trước và đi ra ngoài, lập tức gọi nha hoàn vào thay y phục giúp hắn.

Nha đầu vừa đi vào đã thấy đôi mắt của hắn, đối phương “A!” một tiếng: “Đại thiếu gia, mắt của ngài…”

“Hai mắt của ta khỏi rồi.” Chu Thừa Tự cười nói.

“Không phải, đôi mắt của ngài… tại sao lại có màu xanh lam?”

Chuyện đôi mắt của đại thiếu gia khôi phục hoàn toàn và biến thành màu xanh lam như thiếu phu nhân đã truyền đi khắp Chu phủ, Chu phu nhân nhận được tin thì tới ngay, nhìn thấy nhi tử đang không ngừng tìm kiếm ai đó.

“Thừa Tự?” Chu phu nhân nhìn vào đôi mắt của nhi tử, quả nhiên nó giống hệt với con dâu bà ta, bà vươn tay vẫy trước mặt nhi tử, nói như không thể tin được: “Con thật sự nhìn thấy rồi sao?”

Chu Thừa Tự nhìn mẫu thân đã già đi nhiều của mình, hai tay ôm lấy vai bà ta: “Nương đẹp hơn trước rất nhiều, cây trâm vàng này cũng hợp với ngài.”

Câu trả lời của nhi tử làm Chu phu nhân có thể chắc chắn hắn đã sáng mắt rồi.

Chu phu nhân không ngờ hy vọng bà ta chờ đợi suốt nhiều năm cuối cùng cũng thành sự thật, vui tới mức bật khóc: “Tên tiểu tử khốn khiếp nhà ngươi, làm nương lo muốn chết.”

Chu Thừa Tự mặc cho Chu phu nhân đấm từng quyền mềm như bông lên người mình, liên tục mở miệng an ủi.

Một lúc sau, những người khác cũng đồng loạt chạy tới, mọi người vui vẻ mãi mới bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, Chu Nhị Lang hỏi: “Sao đại tẩu lại không ở đây?”

Bình thường đại tẩu và đại ca luôn như hình với bóng.

“Nàng không tới chỗ mọi người sao?” Chu Thừa Tự hỏi.

“Không.” Chu phu nhân đáp: “Giờ vẫn còn sớm, chưa tới thời gian các con tới chào hỏi. Có lẽ nàng đã đi chỗ khác, các ngươi mau đi tìm thiếu phu nhân đi, nói cho nàng biết tin tốt này.”

Nha hoàn lập tức chạy ra ngoài, trong đầu Chu Thừa Tự lại nhớ tới lời nói đêm tân hôn.

Nàng ta nói rằng nàng ta chỉ ở lại ba tháng.

Tính tới bây giờ, vừa tròn ba tháng.

Trong lòng Chu Thừa Tự nổi lên một dự cảm không lành, lập tức cho gọi toàn bộ nha hoàn trong phủ đi tìm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK