“Ngươi muốn nói gì?” Phó Yểu hỏi.
“Tại sao ngươi lại biết ta có chuyện muốn nói?” Hoàng Lương tiên hỏi lại.
Phó Yểu còn dứt khoát hơn nó: “Ta đây lập tức ném ngươi xuống núi.”
“Đừng mà!” Hoàng Lương tiên dùng miệng giữ chặt lấy ngón tay Phó Yểu: “Ta có chuyện muốn nói, ngươi nhất định phải đề phòng Từ Khanh, nữ nhân kia không phải người tốt đẹp gì đâu.”
Phó Yểu nắm mỏ của nàng ta, nhìn trái nhìn phải, nói: “Trong miệng đamg ngậm đồ mà còn nói được lưu loát như vậy, xem ra ngươi đã quen rồi.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Hoàng Lương tiên lại thấy ấm ức: “Ta vốn không tài nào gỡ nổi cái thùng giấy này xuống được, các ngươi không thể đổi cách khác để trừng phạt ta sao?”
“Ngươi không có tư cách trả giá ở đây.” Phó Yểu cũng không bị dámg vẻ ngoan ngoãn này của nó lừa gạt: “Ngươi nói thử xem chuyện về Từ Khanh là như thế nào?” Lúc nói câu này, nàng còn nhìn sang Chung Ly: “Nói ta nghe chút.”
Chung Ly: “…”
Hoàng Lương tiên thấy nàng có hứng thú với Từ Khanh, trong lòng cũng rất vui vẻ, hiện giờ nàng ta không làm gì được Từ Khanh nhưng không có nghĩa là những người khác không làm gì được: “Ban đầu Từ Khanh chỉ là một nữ quỷ vẫn luôn quanh quẩn ở Vịnh Bột Hải. Nàng ta có vẻ ngoài xinh đẹp, người theo đuổi cũng nhiều, nhưng nàng ta không chọn ai cả, còn làm cho đám nam nhân kia cứ tranh nhau đối xử tốt với mình.”
“Ta vốn không thân với nàng ta, là do nàng chủ động tới làm quen trước. Vừa hay khi đó ta với Chung Ly… nàng ta biết chuyện thì luôn miệng xúi giục ta. Nếu ban đầu ta chỉ có ba phần cảm tình với Chung Ly thì sau khi bị nàng ta xúi giục, ba phần này đã biến thành tám.”
Nàng ta nói tới đây thì cười khổ một tiếng: “Cũng là do ta đã quá ngu ngốc.” Lúc đó nếu nàng ta cảnh giác hơn một chút, có lẽ đã phát hiện ra sự khác thường rồi: “Nàng ta ngày nào cũng ghé vào tai ta nói Chung Ly đại nhân tốt như thế này, giỏi như thế kia, nói rằng nếu ta có thể chinh phục được y thì ta chính là nữ nhân được mọi người hâm mộ nhất. Bây giờ nghĩ lại, ta thấy thật buồn cười.” Tình cảm của nàng ta bị một chiếc võng đan từ những lời xúi giục và hư vinh đó bắt trọn vào tròng.
“Ồ, việc này hơi ngoài ý muốn.” Phó Yểu nói: “Sao nàng ta lại xúi giục ngươi?”
“Nàng ta chắc chắn muốn thấy ta bị mất mặt. Nàng ta là cái thá gì chứ? Chỉ là món đồ chơi sống sót nhờ vào lòng thương hại của đám nam nhân mà thôi, còn ta lại là thần linh. Đâu có chuyện gì vui sướng hơn việc có thể dẫm đạp danh dự của thần linh xuống dưới đất chứ.” Hoàng Lương tiên nói, giọng đầy hận thù.
Trước với suy đoán của nàng ta, Phó Yểu không nói gì, chỉ cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta không biết nhiều lắm, có điều trước khi sự kiện ở Nam Hải xảy ra, ta biết ở cạnh Từ Khanh còn có một nam nhân. Nam nhân kia không phải tinh quái, trên người hắn còn có tiên duyên. Có điều không biết tại sao, Từ Khanh bây giờ lại tình nguyện làm tiểu thiếp của Lê Du, không ở cạnh nam nhân kia nữa. Người không có lợi thì nhất quyết không dậy sớm như nàng ta chắc chắn còn có mưu đồ nào đó. Nói tóm lại, nàng ta nhìn trúng Chung Ly đại nhân, còn ngươi thì là mục tiêu mà nàng ta muốn đối phó nhất.”
“Ngươi muốn nói mấy thứ này thôi ấy hả? Mấy tin này, với ta mà nói hình như cũng không có tác dụng gì lắm.” Phó Yểu bắt bẻ.
“…” Hoàng Lương tiên nghẹn lời: “Ngươi biết Từ Khanh?”
“Biết, mấy ngày trước nàng ta còn tới thăm đạo quan một lần, ta thấy tu vi của nàng ta cũng chẳng ra sao.”
Hoàng Lương tiên không ngờ Từ Khanh đã tiếp xúc với nữ nhân này rồi, nàng ta sợ Phó Yểu không tin lời mình nói, vội vàng lên tiếng: “Từ Khanh giỏi nhất là giả vờ, nếu nàng ta dám mò tới tận cửa thì chắc chắn còn có át chủ bài.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ…” Hoàng Lương tiên do dự một lúc, nói: “Nghe nói nàng ta đang nắm giữ một báu vật, nhưng ta không dám chắc tin tức này là thật hay giả. Có điều Quỷ Vương Lê Du không phải là người háo sắc, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhận nàng ta về làm tiểu thiếp, ta thấy tin đồn này khả năng cao là sự thật.”
“Báu vật đó là gì?”
“Không biết rõ.” Chuyện này nàng ta thật sự không biết, trước đây cũng chỉ được nghe loáng thoáng, chứ Từ Khanh kia không hề để lộ nửa lời. Người ngoài muốn cướp báu vật đi, thế nhưng lại luôn có người giúp Từ Khanh chống lại.
Chuyện đã qua lâu lắm rồi, nàng ta cũng không còn muốn tìm hiểu nữa. Dù sao Từ Khanh không phải người tốt, tu vi của nàng ta cũng không thể qua nhiều năm mà vẫn không có tiến triển nào được.
Tất nhiên, nàng ta bây giờ đã biết Từ Khanh là kẻ dối trá, mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia đều sẽ nhận ra chút sơ hở.
Phó Yểu hỏi Hoàng Lương tiên thêm mấy câu, thấy Hoàng Lương tiên không còn tin tức nào có ích nữa, nàng mới thu tay: “Hỏi ngươi một chuyện cuối, vũ khí của Từ Khanh và Lê Du là gì?”
“Vũ khí của Quỷ Vương Lê Du là Ngũ phương giản, là món đồ tốt.”
“Đồ tốt là được.” Phó Yểu hài lòng cười: “Được rồi, ngươi cứ đi lấy nước tiếp đi đi. Để cảm ơn lời nhắc của ngươi, ta sẽ giúp ngươi chữa lại cơ thể. Về sau nhớ sử dụng cẩn thận hơn.”
Phó Yểu chữa hết mấy lỗ thủng trên người Hoàng Lương tiên xong, thả tay ra, để gió đưa nàng ta đi xa.
Xung quanh Thiên Trì không còn người lạ, Phó Yểu khoanh tay nhìn về phía Chung Ly: “Ban đầu ta còn không tin vào hồng nhan họa thủy, bây giờ thì tin rồi.”
Chung Ly ngẩng mặt, chủ động kéo ống tay áo lên: “Dùng hình đi.”
Phó Yểu: “…”
…
Thiếu Lâm Tự.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống sân chùa, phương trượng đã không thể ra khỏi phòng được nữa. Khí lạnh bên ngoài quá mạnh, người bình thường đều cố ở rịt trong nhà không ra ngoài, huống chi là phương trượng với thân thể già nua.
Có điều nói ra cũng kỳ lạ, một tháng đầu tiên sau khi phu thê béo gầy trở về đã trôi qua, tuy cơ thể của phương trượng đang dần suy yếu nhưng lại không có dấu hiệu trở nặng.
Tuệ Không đại sư tinh thông y thuật ngày ngày tới bắt mạch cho sư huynh cũng không biết nguyên nhân tại sao, ông cũng chỉ cho rằng sư huynh đang cố gắng mà thôi.
Cơ thể phương trượng ngày một yếu đi, không còn trông nom cho hài tử được nữa. Nữ nhân béo ôm nhi tử rời khỏi phòng phương trượng, dặn hắn không có chuyện gì thì không được tới làm phiền.
Chỉ một ngày ngay sau hôm tiểu Bạch Quả bị đưa đi, phương trượng đã yếu tới mức không xuống giường được nữa. Nam nhân gầy mất ngủ cả đêm, ai cũng không biết lúc nào mình phải nghe tin dữ từ sư phụ.
Không khí trong chùa trở nên nặng nề hơn hẳn, ngay cả tiểu hòa thượng bướng bỉnh nhất cũng không dám gây chuyện. Người duy nhất không chịu ảnh hưởng gì, vẫn ngày ngày chơi đùa với chậu thược dược chính là tiểu Bạch Quả.
Sau vài ngày bị bắt ở trong phòng, tiểu Bạch Quả không chịu nổi nữa, làm ầm lên đòi đi gặp phương trượng.
Nữ nhân béo không muốn để hài tử tới làm phiền lão nhân gia, muốn ôm hắn đi, Tuệ Không đại sư thấy thế thì nói: “Bây giờ gặp được lần nào thì hay lần đó, giờ đi gặp cũng tốt.”
Nữ nhân béo lúc này mới cố cầm nước mắt, ôm hài tử vào phòng.
Phương trượng thấy tiểu Bạch Quả tới thì vui mừng lắm, gương mặt trở nên tươi sáng hơn nhiều. Tuệ Không đại sư thấy thế thì bảo những người khác trong phòng ra ngoài, để lại không gian cho một già một trẻ, bản thân ông cũng đứng bên ngoài lật xem sách y.
Tiểu hài tử trong phòng bập bẹ nói gì đó, làm Tuệ Không đại sư đứng bên ngoài không khỏi nghĩ tới khủng cảnh của mình với sư huynh hồi nhỏ.
Ông và sư huynh không lớn lên trong chùa, khi sư phụ của bọn họ đi chu du bên ngoài thì tình cờ gặp được cả hai, nhận họ về làm đệ tử, dẫn bọn họ theo suốt con đường hóa duyên của mình.
Bọn họ đi theo sư phụ hóa duyên ba năm, sau đó sư phụ chết bệnh trên đường, bọn họ mới cầm di vật của sư phụ quay về Thiếu Lâm.
Cũng vì bọn họ không lớn lên trong chùa nên rất khó hòa nhập với mọi người, hơn nữa bên trên không có người lớn che chở, thời gian đầu còn bị bắt nạt liên tục. Sư huynh chỉ lớn hơn ông có nửa tuổi, vậy mà tính cách hay trí tuệ đều vượt xa ông, chính vì có sư huynh, cuộc sống của hai người mới dần tốt lên được.
Sau đó ông được Đại thiền sư giỏi y thuật nhìn trúng, nhận làm đệ tử cũng là nhờ sư huynh bắt cầu.
Có thể nói, những năm tháng đó không có sư huynh thì đã không có ông của bây giờ.
Cả đời này của ông đã may mắn biết bao nhiêu.
Ngồi im suốt một khắc, Tuệ Không đại sư thấy trong nhà không còn tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sư huynh đang nằm thẳng trên giường, không gian xung quanh rơi vào im lặng.
Mặc dù ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghĩ tới việc sư huynh thật sự đi rồi, Tuệ Không đại sư vẫn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.
Ông cố né cảm xúc đi tới trước giường, vốn định giúp sư huynh chỉnh lại dung nhan, ai ngờ vừa mới vươn tay ra đã nghe sư huynh mở miệng nói: “Đừng buồn, ta còn sống.”
Cảm xúc đau buồn chuyển thành mừng rỡ chỉ trong nháy mắt, Tuệ Không đại sư ngơ ngác, đôi mắt chỉ hơi hồng lên lúc này đã đỏ bừng: “Huynh làm ta sợ muốn chết.”
Hai người dường như quay lại thời còn trẻ, không còn dáng vẻ của những vị trưởng bối chững chạc nữa.
Phương trượng mở mắt: “Lần này là vui mừng, lần sau không biết còn có thể như vậy không nữa.”
Tuệ Không đại sư im lặng một lúc lâu, nói: “Đệ biết rồi. Thật ra đệ rất may mắn vì huynh là người đi trước. Nói tóm lại, một mình huynh rời đi đúng là cô đơn quá.”
“Ừ. Đệ ôm đứa nhỏ này về đi, hắn… có hơi kỳ lạ.” Phương trượng nói.
Con người trước khi chết thường sẽ có những dự cảm khác thường. Lúc nãy ông vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không hiểu sao sau khi uống xong ly nước trà hài tử kia đưa, dự cảm đó lại hoàn toàn biến mất.
“Sao thế?” Tuệ Không đại sư hỏi.
Phương trượng lắc đầu: “Ta vẫn chưa chắc chắn lắm, chắn hắn đã mệt rồi, ngươi đưa hắn về phòng ngủ đi.”
Tuệ Không thấy sư huynh tuy đã suy yếu nhưng lời nói vẫn còn rõ ràng, đành phải đứng lên ôm hài tử mơ màng sắp ngủ ra ngoài.
Mọi người đứng đầy ngoài cửa, ai yếu đuối một chút đã chảy cả nước mắt.
“Sư thúc, sư phụ…”
“Phương trượng ngủ rồi, các ngươi giải tán đi.” Tuệ Không đại sư nói.
Câu trả lời ngoài ý muốn này làm mọi người vui vẻ hẳn lên: “Thật sao?”
“Ừ. Các ngươi cứ bận việc của mình đi.”
Mọi người thấy sư thúc nói chắc nịch thì cũng đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tản đi.
Phu thê béo gầy cũng ôm hài tử về phòng.
Nói ra cũng kỳ quái, sau ngày hôm đó, cơ thể phương trượng dần tốt hơn. Ngày nào tiểu Bạch Quả cũng đều ở cạnh phương trượng, dần dần, mọi người trong chùa Thiếu Lâm đều nói hắn chính là ngôi sao may mắn. Hơn nữa sự tồn tại của tiểu Bạch Quả đúng là có gì đó rất ly kỳ, mọi người đều dần công nhận điều đó.
Trên thực tế, mỗi ngày phương trượng có tiểu Bạch Quả làm bạn, tuy tình trạng vẫn không thể quay lại thời còn khỏe mạnh như trước kia nhưng hơi thở chết chóc bao quanh ông đã dần tan biến.
Lần này, lời đồn cũng đã trở thành sự thật.
Phó Yểu và Chung Ly đang ở Mạc Hà ngắm băng tuyết, không hề vội vã tới Tung Sơn.
Có những nhân quả cần phải để người tạo ra biết mới được.