Liễu thị, mẫu thân của Tề Diệu Lâm, một nhà đang êm đẹp bốn đời cùng đường, bỗng chốc bị quân đội Thát Đát xâm lấn giết hết, chỉ còn lại một thiếu nữ bị bắt về làm nữ nô, nếu nói không oán hận chút nào, là không có khả năng.
Nhưng con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi người.
Như vậy giãy giụa, bà ấy mang thai sinh con, trở thành thiếp thất, liền càng thêm mâu thuẫn.
Hai con trai là người Thát Đát, sau này phải sống ở Thát Đát, là một mẫu thân, bà không thể dạy con bất luận ý tưởng thù hận gì với phụ tộc.
Nhưng một câu không nói, lại rất khó chịu.
Bởi vậy, khi các con trai còn nhỏ, Liễu thị thường thường sẽ kể chuyện vui sướng trước kia của mình. Thời gian đó là tốt đẹp nhất trong cuộc đời bà, trong vẻ mặt khó có thể che giấu khát khao.
Tề gia huynh đệ từ nhỏ bởi vì một nửa dòng máu Đại Chu mà bị bắt nạt, dần dà, bọn họ vạn phần căm hận Đại Chu.
Nhưng hai người lại không căm hận mẫu thân của bọn họ.
Ngược lại, ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bọn họ phá lệ hiếu thuận tôn kính chính mình mẹ ruột.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản, lại không mâu thuẫn, dù sao con không chê mẹ xấu. Tề gia huynh đệ rõ ràng biết ý tưởng của mẫu thân, chỉ phải đè nén sự chán ghét đối với Đại Chu ở đáy lòng, cũng không biểu lộ trước mặt bà.
Mười tuổi bị tuyển vào ám điệp doanh, mẹ con chia lìa, lúc trước động lực duy nhất chính là làm mẫu thân sống cuộc sống tốt hơn.
Sau đó được an bài lẻn vào Đại Chu, từ biệt đã ba mươi năm, tưởng niệm lâu rồi, Tề Diệu Lâm đột nhiên nghe người ta nhắc tới mẫu thân, không có khả năng không xúc động chút nào.
Kỷ Uyển Thanh quát lớn câu kia, cũng không phải không có suy tính. Nàng là con tin, Tề Diệu Lâm mạng sống duy nhất cậy vào, trừ phi không đường thối lui, tử vong liền ở trước mắt, nếu không đối phương tuyệt đối sẽ không động nàng.
Thất bại nhiều nhất chỉ ăn chút đau khổ da thịt, nếu thắng, nàng có thể thuận lợi được cứu.
Nàng can đảm cẩn trọng, lập tức quyết đoán.
Nàng quả nhiên đánh cuộc thắng.
Tề Diệu Lâm nhớ tới mẫu thân, nháy mắt tiếng lòng run lên, hô hấp trệ trệ.
Hai bên giằng co, kỳ thật cũng chỉ cách năm sáu bước, nhưng cao thủ so chiêu, thắng thường thường chính là trong nháy mắt, liền ở khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi này, thân hình Hứa Trì giống như sấm sét, chớp mắt tức đến.
Một tay hắn điểm huyệt đạo hổ khẩu (giữa con cái và ngón trỏ) của Tề Diệu Lâm, tay đối phương không thể tránh né đã tê rần. Một tay kia Hứa Trì đồng thời thò qua, bỗng chốc đoạt Kỷ Uyển Thanh lại, thoát ly đối phương kiềm chế.
Hứa Trì không chút nào ham chiến, lập tức bảo vệ người, thân hình mau lui.
Tất cả phát sinh trong nháy mắt, Tề Diệu Lâm thân ở địch doanh, bị rất nhiều cao thủ vây kín, thoáng chốc liền phục hồi tinh thần.
Đáng tiếc, Hứa Trì đã đoạt người, mạnh mẽ kéo qua.
Tề Diệu Lâm lập tức giơ tay đoạt lại.
Chỉ là thật đáng tiếc, ông ta chậm một cái chớp mắt.
Nhiệm vụ bắt Kỷ Uyển Thanh là thành quả mấy chục năm ẩn núp, cũng là bùa giữ mạng của huynh đệ hai người, trơ mắt ở trước mặt mất đi.
Tề Diệu Lâm trong lòng vừa gấp vừa giận, không đoạt người lại được, ông ta dứt khoát quyết định, ngưng khí ra chưởng, mãnh liệt đánh tới giữa lưng Kỷ Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh không biết võ, một chưởng này là có thể lấy mạng nàng, trong mắt Tề Diệu Lâm hiện lên tàn nhẫn, nếu muốn chết, vậy cùng chết đi!
Làm sao Hứa Trì có thể để đối phương đắc thủ, chỉ là giờ phút này hắn một tay ôm vai Kỷ Uyển Thanh, mà một tay kia mới vừa rồi điểm huyệt trên tay đối phương, chiêu thức mất sức, một lần nữa đề khí cản chưởng đã không còn kịp.
Quan trọng hơn là, Kỷ Uyển Thanh bị kẹp giữa chưởng phong của hai người, như thế nào cũng sẽ bị thương.
Thương thế này người bình thường tập võ không có gì, nhưng đối với một nữ tử yếu đuối, lại là quá sức.
Bởi vậy, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Hứa Trì dứt khoát đột nhiên quay người lại, nghiêng người dùng phần lưng chắn chưởng công của đối phương, hộ Kỷ Uyển Thanh trước người.
Hắn có ý muốn cứng rắn chắn một chưởng, vốn dĩ nghĩ, như thế nào cũng phải bị thương một chút. Này đã là kết quả tốt nhất, dù sao nữ chủ tử đã bình yên vô sự không phải sao.
Ai biết, sau đó phát triển ngoài dự đoán mọi người.
“A a a!”
Hô to ra tiếng chính là Lê Hoa, nha đầu này nhắm mắt theo đuôi đi theo, vị trí đứng vốn dĩ còn gần hơn đám người Hứa Trì, đối với một nha đầu không biết võ công, Tề Diệu Lâm là khinh thường, tinh thần khẩn trương cũng không ra tay, dứt khoát lười phản ứng nàng.
Lê Hoa không ngăn cản đám người Hứa Trì, nín thở đứng thẳng ở sau sườn phải của Tề Diệu Lâm.
Nàng là một trung tì, mắt thấy chủ tử sắp thoát hiểm, Tề Diệu Lâm lại xuất chưởng đánh qua, chủ tử sẽ bị thương nặng, dưới tình thế cấp bách, nàng hô to một tiếng, liều mạng đánh tới trên người đối phương.
Tề Diệu Lâm vốn hoàn toàn không để tiểu nha đầu này trong lòng. Dù sao, ông ta biết rõ mấy phó tiểu thư này thân thể yếu đuối cỡ nào, không hề có sức lực đáng nói, căn bản không có khả năng lay động ông ta.
Ông ta như phát điên, hết sức chăm chú huy chưởng đánh qua, tính toán cùng Thái tử phi đồng quy vu tận, không nghĩ tới phía trước có Hứa Trì xoay người chống đỡ, phía sau có Lê Hoa lao ra.
Không sai, Lê Hoa thiên phú dị bẩm, từ nhỏ sức lực đã rất lớn, mười một mười hai tuổi, một mình một người có thể khiêng một rương gỗ lớn nặng trĩu.
Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn mang nàng theo bên người, Lê Hoa tuy không lanh lợi, nhưng lại là con gái của nhũ mẫu, trung thành và tận tâm, lại có sức lực hơn hẳn người thường, trong trường hợp nguy cấp, có thể phát huy tác dụng lớn.
Dù sao, cung nhân nhất đẳng hầu hạ bên người, cũng phải có chỗ xuất chúng.
Lê Hoa liều mạng, không quan tâm một đầu đụng lên, khiến Tề Diệu Lâm không hề chuẩn bị tâm lý bị đụng lảo đảo.
Tuy ông ta lập tức đứng vững, nhưng chưởng phong vẫn không đủ lực độ, đánh lên lưng Hứa Trì mất một nửa sức công.
Hứa Trì đã buông lỏng tay, đẩy Thái tử phi về trước vài bước, bảy tám cao hảo thủ lập tức bao quanh bảo vệ nàng, giọt nước không lọt.
Sau lưng hắn chịu chưởng lực giảm phân nửa, tuy như cũ khí huyết quay cuồng, nhưng bị thương lại rất nhẹ, hắn không thèm để ý, lập tức xoay người đối mặt Tề Diệu Lâm.
Liên tiếp thất thủ, đồng quy vu tận cũng bị phá hư, giờ khắc này, Tề Diệu Lâm là bạo nộ, ông ta đỏ mắt, lập tức giơ lên một chưởng, liền phải đánh chết nha đầu dám đâm vào người mình.
“Đừng mà!”
Kỷ Uyển Thanh và Lê Hoa cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng cảm tình cũng rất sâu. Cho dù nói chủ tử gặp nạn, hạ phó nên động thân mà ra, nhưng thật tới rồi một khắc nguy hiểm sinh mệnh, lại có bao nhiêu người có thể làm được.
Nàng mắt thấy Lê Hoa muốn mất mạng tại chỗ, đồng tử co rụt lại, lập tức la hét ra tiếng.
Tề Diệu Lâm hành động vốn là cử chỉ hả giận, nhưng thấy Thái tử phi khẩn trương, tâm niệm vừa chuyển, lập tức đổi chưởng thành trảo, bắt Lê Hoa.
Ông ta buộc chặt tay, cổ Lê Hoa “răng rắc” rung động, hai mắt nhắm chặt, lập tức hôn mê.
“Thả huynh đệ chúng ta rời kinh, ta liền thả nha đầu này.”
Duy nhất có thể bắt lấy Lê Hoa, giống như là người hấp hối bắt được cọng cỏ cứu mạng, Tề Diệu Lâm cũng mặc kệ người trong tay chỉ là một nha hoàn, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Ánh mắt Hứa Trì vô cùng bình tĩnh, Thái tử phi đã cứu về, hắn hoàn toàn không có cố kỵ. Đừng nói hắn máu lạnh, cho dù hắn thưởng thức Lê Hoa trung tâm hộ chủ, hắn cũng không có khả năng thả Tề thị huynh đệ rời kinh.
Đây là đại cục, nếu tới tình huống chỉ có thể chọn một giữa chính mình sinh mệnh và đại cục, hắn vẫn sẽ chọn đại cục.
Đương nhiên, nếu có thể cứu tiểu nha đầu trung tâm này liền càng tốt.
Kỷ Uyển Thanh không phải không hiểu, nàng rõ ràng biết, Hứa Trì không có khả năng vì Lê Hoa mà thả Tề Diệu Lâm. Nàng cũng biết mình làm chủ tử không thể khó xử đối phương, nhưng về mặt tình cảm nàng như cũ không thể dứt bỏ, thở hổn hển hai hơi, nàng run giọng nói: “Hứa thống lĩnh, Lê Hoa liền giao cho ngươi.”
Hy vọng ngươi trăm triệu bảo toàn tánh mạng nàng.
Hứa Trì nhìn đăm đăm chằm chằm Tề Diệu Lâm, hơi hơi gật đầu.
Hắn không tỏ thái độ, không đáp ứng đối phương, cũng không dứt khoát lưu loát phất tay tiến công.
Hai bên giằng co một lát, Tề Diệu Lâm bắt đầu kéo Lê Hoa, thử di động ra ngoài điện.
Vòng vây đám người Hứa Trì tùy theo hoạt động, tuy không buông ra nhưng cũng không động thủ.
Đoàn người dịch đến tiền đình, Kỷ Uyển Thanh không tiếp cận, nhưng trong lòng nhớ thương, cũng được bảy, tám cao hảo thủ nghiêm mật bảo hộ, ra cửa điện đứng dưới hành lang nhìn chằm chằm.
Cung tiễn thủ đã vào chỗ, đặt tên lên dây cung, mũi tên lóe ánh sáng lạnh bén nhọn nhắm ngay Tề Diệu Lâm, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, đối phương nháy mắt sẽ bị bắn thành con nhím.
Hứa Trì không tính toán thả người ra hoàng cung, việc này bị bá tánh trông thấy, ảnh hưởng cực không tốt, chính là hắn thất trách. Hắn thất trách một lần làm Thái tử phi lâm vào hiểm cảnh, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Hắn cũng không hy vọng thả người ra Thanh Ninh Cung, hoàng cung người nhiều mắt tạp, nhiều ám vệ bại lộ trước mắt người khác như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.
Thuộc hạ của Hứa Trì đi theo hắn đã nhiều năm, thậm chí không cần lời nói, là có thể lĩnh hội ý của hắn, chờ Tề Diệu Lâm dịch đến giữa tiền đình, vòng vây liền bất động.
Ông ta bất đắc dĩ dừng bước.
Kỳ thật, một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, lời này không sai. Người bất cứ giá nào không tiếc tánh mạng, cũng là đạo lý này, qua lúc nước sôi lửa bỏng, ý niệm cầu sinh liền nảy mầm.
Tề Diệu Lâm cũng như thế.
Hắn thô thô thở hai khẩu khí, đang muốn nói chuyện. Không nghĩ lúc này từ cửa điện Thanh Ninh Cung truyền đến một giọng nữ.
“Phò mã?”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, người tới lại là An Nhạc đại trưởng công chúa, vẻ mặt bà hoang mang kinh nghi: “Phò mã? Sao ông lại ở đây?”
Đại trưởng công chúa nhớ thương An nhi, lại săn sóc Kỷ Uyển Thanh, Cao Húc rời kinh mấy ngày nay, bà đã tới Thanh Ninh Cung thăm hai lần, đây là lần thứ ba.
Chẳng qua, bà không nghĩ tới, lúc này thế nhưng gặp gỡ tình cảnh này.
Rõ ràng là cảnh tượng vây bắt ngoại địch, nhưng vai chính lại là phò mã của bà.
An Nhạc đại trưởng công chúa không ngu ngốc, bà kinh ngạc, quét mắt một vòng tiền đình, cung tiễn thủ vận sức chờ phát động, ám vệ mặc quần áo thái giám nhìn chằm chằm, còn có Tề Diệu Lâm một thân chật vật trên mặt hãy còn lộ vẻ hung ác.
Trong lòng bà lộp bộp, vẻ mặt này của phò mã vô cùng xa lạ, bà chưa bao giờ thấy.
Tầm mắt vừa chuyển, đại trưởng công chúa thấy Kỷ Uyển Thanh, cũng thu vào đáy mắt ứ thanh trên cổ nàng.
Một ý niệm làm người ta không thể tin tưởng, lại phi thường phù hợp tình cảnh này, công chúa đại kinh thất sắc.
Bà nhìn Tề Diệu Lâm: “Phò mã? Phò mã, ông……”
An Nhạc đại trưởng công chúa làm người hiền lành, nhưng cũng thông minh, bà không chịu tin tưởng, nhưng kỳ thật trong lòng đã tin, “Không! Không thể nào.”
Trên mặt bà khó có thể tin, trong mắt lại hiện lên thật sâu thống khổ.
“Công chúa, ta……”
Tề Diệu Lâm thượng chủ hơn hai mươi năm, công chúa thực tốt, phi thường tốt, dịu dàng thiện lương, cũng không cao cao tại thượng, phu thê ở chung lâu ngày, bà dần dần phó thác chân tình.
Kỳ thật, Tề Diệu Lâm là một nam nhân cực khuyết thiếu tình cảm, nếu công chúa vênh mặt hất hàm sai khiến, ông ta quả thực là lòng cứng như bàn thạch, nhưng gần một vạn ngày ngày đêm đêm ở chung, thiên chi kiêu nữ, ngày ngày nhu tình lưu luyến, ông ta thật sự rất khó không cảm động chút nào.
Lòng ông ta đã từng rung động, chỉ là thực mau bị chính mình nỗ lực bẻ gãy, vòng đi vòng lại, nhiều lần báo cho chính mình.
Nhưng, như vậy tuần hoàn luôn lưu lại dấu vết trong tim.
Công chúa không xuất hiện, Tề Diệu Lâm cũng không thèm nghĩ, nhưng người sống sờ sờ đứng trước mắt, cảm xúc ông ta khó tránh khỏi dao động.
“Điện hạ, người này là ám điệp Thát Đát, nói dối Chử đại nhân bị thương nặng, kinh thành hỗn loạn, mượn việc này bắt cóc nương nương nhà ta, muốn mang nương nương rời kinh về Thát Đát làm con tin.”
An Nhạc đại trưởng công chúa không quen biết Hứa Trì, nhưng xem hành vi của đối phương, còn có thái độ của Kỷ Uyển Thanh, thân phận hắn ở Đông Cung tuyệt đối không thấp, rất có thể là Cao Húc lưu lại bảo hộ vợ con.
Hứa Trì không có khả năng nói dối.
Lại nhìn phu quân không biện giải một tiếng, tầm mắt hai người giao nhau, đầu óc đại trưởng công chúa một trận choáng váng, suýt nữa xụi lơ ngã xuống trên mặt đất.
“Không cần cố kỵ.”
Không khí tiền đình đình trệ một lát, các loại suy nghĩ hiện lên, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, An Nhạc đại trưởng công chúa tránh thoát cung nhân đỡ, thẳng thắn lưng eo, nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ, từng câu từng chữ nói: “Trăm triệu không thể thả người này ra kinh thành, có thể bắn chết ngay tại chỗ.”
Khuôn mặt bà trắng nõn nhu mỹ, thần sắc kiên nghị, không chút nào ướt át bẩn thỉu, một câu chặt đứt tình phu thê hơn hai mươi năm.
Tề Diệu Lâm nghe vậy hô hấp không nhịn được dừng một chút, trên tay run lên.
Chính là lúc này, Hứa Trì khẽ quát một tiếng, lập tức lắc mình tiến lên, vỗ tay từ trong tay đối phương đoạt lại Lê Hoa, ném về phía sau, gấp không chờ nổi mà tấn công.
Đối phó ám điệp của kẻ địch, không cần giảng giang hồ đạo nghĩa gì, vòng vây lập tức thu nhỏ lại, vây công Tề Diệu Lâm.
Tuy Tề Diệu Lâm công phu trác tuyệt, nhưng Hứa Trì không kém hơn ông ta chút nào, bên cạnh còn một chúng cao thủ chỉ kém hơn một chút, thực mau liền bắt được người, cũng chặt chẽ áp trụ.
“Áp người đi xuống, còn có đám người Tề Huy Kiệt, lập tức sai người bắt giữ, mặt khác, báo việc này cho Chử đại nhân, làm ông ấy tăng mạnh cảnh giác.”
Hứa Trì vung tay lên, đâu vào đấy phân phó xuống, thủ hạ lập tức áp Tề Diệu Lâm đi xuống.
“Chờ một chút!”
Nói chuyện chính là An Nhạc đại trưởng công chúa, bà đứng thẳng người, gật đầu với Kỷ Uyển Thanh đang tiến lên an ủi, mới từng bước từng bước tới gần Tề Diệu Lâm.
Hứa Trì hơi hơi gật đầu, thủ hạ ngừng tại chỗ.
An Nhạc đại trưởng công chúa nện bước tuy chậm, nhưng lại vô cùng kiên định, bà đứng yên trước mặt Tề Diệu Lâm: “Đây đều là lỗi của ta, ta chọn ngươi, làm hôm nay Thái tử phi tao ngộ nguy cơ, làm nhiều năm qua Đại Chu để lộ vô số bí mật.”
Ánh mắt bà kiên quyết, nâng lên tay rút đao bên hông ám vệ bên cạnh.
“Ta thẹn với liệt tổ liệt tông Đại Chu, thẹn với hoàng huynh và Thái tử.”
Nói xong, An Nhạc đại trưởng công chúa dùng hết sức lực toàn thân, đâm đao vào trái tim Tề Diệu Lâm.
Tề Diệu Lâm rốt cuộc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn bà, hầu kết lăn lộn vài cái.
An Nhạc đại trưởng công chúa hít sâu một hơi, bỗng chốc rút đao, máu tươi nháy mắt phun tung toé, điểm điểm tích tích phun trên mặt bà.
Bà nhắm hai mắt, Tề Diệu Lâm trố mắt cứng còng một lát, chung quy thân hình mềm nhũn, trút xuống một hơi cuối cùng.