Editor: Vy Vy 1505
Hoàng hậu đã chết, Tần Thải Lam bùng nổ sau đó hôn mê, hiện trường đầy máu, lãnh cung ma ma không dám chậm trễ, trước tiên báo cho Cao Húc.
“Nhưng thật ra tiện nghi bà ta.”
Hắn nhăn mày, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó phân phó: “Áp tải Ngụy Vương phi về vương phủ, giam giữ trước về sau lại nghị.” Mặc dù Hoàng hậu bị phế, cũng là mẹ chồng của Tần Thải Lam, không phải nàng muốn giết liền giết.
Cao Húc kỳ thật rất bận rộn, phải chú ý tiến triển vụ án thông đồng với địch, còn phải lật lại bản án năm đó Sở Lập Tung hàm oan chịu khuất, trấn an người Sở gia đã về nguyên quán, hơn nữa cũng không thể chậm trễ triều vụ lớn nhỏ.
“Trương Đức Hải, ngươi tự mình đi, không cần báo tình hình kỹ càng tỉ mỉ với Thanh Ninh Cung, thuật lại đơn giản là được.”
Một đảng Khôn Ninh Cung đại cục đã định, Hoàng hậu bị phế biếm lãnh cung, lãnh cung là địa phương nào, Cao Húc từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung vô cùng rõ ràng.
Hắn vốn không rảnh phân thần những chuyện thứ yếu đó, nghe tin tuy kinh ngạc, nhưng lo lắng duy nhất cũng chính là sợ thê tử bị kinh hách mà thôi, tinh tế dặn dò xong, xoa xoa ấn đường, dựa bàn tiếp tục xử lý chính vụ.
Ngụy Vương phi là em dâu, hắn chỉ là Thái tử không phải Hoàng đế, lập tức xử trí không quá thích hợp, dù sao Ngụy Vương phủ lập tức sẽ tiến vào giai đoạn bị thanh toán, giữ lại cùng làm một lần luôn.
Trương Đức Hải lên tiếng, lưu loát lui ra.
Kỳ thật, Ngụy Vương phi sảy thai khi tháng đã lớn, lại bị Hoàng hậu sai người mấy ngày quát mắng lăn lộn, vốn là cực kỳ suy yếu, tiến cung một chuyến toàn nhờ oán hận bùng nổ chống đỡ.
Khẩu khí tiết xong, người liền lập tức ngã xuống, hơn nữa hình như nàng không có ý chí sống tiếp, theo ma ma đỡ người trở về nói, nâng ra lãnh cung về vương phủ, nàng đã bắt đầu sốt cao.
Nhưng, mấy chuyện này cũng không bẩm lên Cao Húc, dù sao nói hay không cũng không khác biệt, Trương Đức Hải cũng không thèm để ý Ngụy Vương phi có muốn sống tiếp hay không, sai người truyền lời, liền vội vàng chạy về Thanh Ninh Cung.
Hắn gặp Kỷ Uyển Thanh, nói đơn giản là hai người tranh chấp trở mặt, Hoàng hậu không còn, Ngụy Vương phi cũng hôn mê.
Kỷ Uyển Thanh khiếp sợ, nhưng lại không liên tưởng quá nhiều, chỉ cho rằng Hoàng hậu bị xô đẩy đụng vào vị trí yếu hại nào đó.
Nàng trầm mặc nửa ngày: “Không còn thì không còn, bà ta là chết chưa hết tội.”
Nàng không đề cập Tần Thải Lam, chuyện này nàng quản không được cũng không muốn quản, nói qua một câu liền gác xuống, chuyển đề tài, dò hỏi Cao Húc cuộc sống hàng ngày, nghỉ ngơi tốt không? Có quá mức bận rộn không?
“Ngươi cần hầu hạ thật kỹ, điện hạ ngồi lâu lắm, ngươi phải khuyên hắn nghỉ một chút.” Lúc này, Kỷ Uyển Thanh cũng không dễ đi thăm chăm sóc, chỉ có thể nhớ thương.
Trương Đức Hải vội lên tiếng: “Tuy mọi việc bận rộn, nhưng cũng không quá mức, điện hạ rảnh một chút sẽ hoạt động thân thể.”
Kỳ thật cũng không phải vậy, nhưng hắn sớm được chủ tử dặn dò, phải nói như vậy.
Trong lòng Kỷ Uyển Thanh hiểu rõ, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Ừ, vậy ngươi nhớ hầu hạ điện hạ thật tốt.”
“Nô tài lĩnh mệnh.”
Trương Đức Hải nói xong xem xét trái phải, Kỷ Uyển Thanh hiểu ý, lập tức phân phó người hầu hạ bên cạnh lui xa một ít, hắn tiến lên hạ giọng nói: “Điện hạ sai nô tài truyền lời, nói là mọi việc thực mau sẽ kết thúc, nương nương không cần quá mức vướng bận.”
Hiện tại tiền triều hậu cung đã hoàn toàn rơi vào Cao Húc khống chế, mưu hoa tiến triển thuận lợi, có thể sớm ngày xong việc liền càng tốt, nàng hơi hơi thở phào: “Vậy thì tốt.”
Trương Đức Hải lời này không sai, buổi sáng ngày hôm sau liền truyền ra tin tức Xương Bình Đế tỉnh dậy, triều thần có chút phân lượng lập tức tới Càn Thanh cung.
Tình huống không được tốt.
Xương Bình Đế ý thức thanh tỉnh, thực mau liền phát hiện nửa người chính mình không có tri giác, nửa bên khác cũng chết lặng trầm trọng, độn độn.
“Kim ngự y, bệ hạ long thể như thế nào?”
Một đám ngự y, thái y thay phiên bắt mạch xong, sắc mặt rất khó xem, trong lòng chúng đại thần nặng nề.
Nội các thủ phụ Vương Thụy Hành gắt gao nhăn lại hai hàng mày hoa râm, dưới tình thế cấp bách ông cũng không rảnh lo đi quá giới hạn, xông về phía trước hai bước, đoạt trước Cao Húc mở miệng dò hỏi, cũng thúc giục: “Chư vị không cần châm chước, nói tỉ mỉ tình hình thực tế là được.”
Kim ngự y đứng đầu chúng ngự y, mọi người trong điện bao gồm Hoàng đế nằm trên long sàng đều gắt gao nhìn chằm chằm ông ấy, cái trán ông ấy thấm ra mồ hôi, lau lau, mới nơm nớp lo sợ nói: “Bệnh tình của bệ hạ không lạc quan lắm.”
“Bệ hạ bạo nộ dẫn đến gan dương thượng kháng, phải biết gan dương thượng kháng cực dễ dẫn phát não trúng gió.”
Gan dương thượng kháng là cao huyết áp, não trúng gió kỳ thật chính là trúng gió, một khi cao huyết áp khống chế không tốt, trúng gió thực dễ dàng đồng thời tới, tình huống hoặc nhẹ hoặc nặng, di chứng cơ bản đều có, có quan hệ trực tiếp với trình độ trúng gió.
“Hôm qua bệ hạ bạo nộ hôn mê, lão thần đã dùng kim châm tận lực khai thông, đáng tiếc……”
Kế tiếp, mọi người đều nghe hiểu, kết hợp tình huống của Xương Bình Đế, hiển nhiên hiệu quả thực không được như mong muốn.
Não trúng gió nếu may mắn, di chứng cũng có thể rất nhỏ đến gần như có thể xem nhẹ, chuyện liên quan Hoàng đế, mọi người Thái Y Viện không dám nói rộng ra, chỉ lặng lẽ bẩm báo tình huống cho Hoàng Thái tử và vài vị trọng thần.
Hiện tại Hoàng đế tỉnh, kết quả che cũng che không được, các ngự y chỉ có thể nói thẳng trước mặt mọi người.
Sắc mặt Vương Thụy Hành rất khó xem, lập tức truy vấn: “Này, có phương pháp chữa khỏi không? Nếu trị liệu được thì yêu cầu tốn thời gian bao lâu? Có thể trị đến mức độ nào?”
Lão thủ phụ một lời hỏi vấn đề mấu chốt, mặc kệ Hoàng đế có nắm giữ quân chính hay không, ông ta không thể vẫn luôn nằm liệt trên giường.
“Có thể dùng biện pháp châm cứu, ấn huyệt vị kết hợp uống thuốc. Chỉ là……”
“Ông mau mau nói.” Ấp a ấp úng làm người ta lo lắng.
“Bệnh tình của bệ hạ không nhẹ, sợ là khó có thể khôi phục như lúc ban đầu, nếu tĩnh tâm chẩn trị, không nhọc lòng phí công, không vui giận quá mức, theo thời gian, còn có thể dần dần chuyển biến tốt.”
“Chỉ là……”
Kim ngự y nói tiếp: “Nếu ngược lại, bệnh huống sẽ càng nặng.”
Nếu di chứng trúng gió nghiêm trọng, xác thật rất khó trị liệu, cơ bản không có khả năng khôi phục linh hoạt trước khi phát bệnh. Nhưng bảo trì tâm tình bình thản, nỗ lực phối hợp trị liệu, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Trái lại, táo bạo dễ giận, nhọc lòng phí công, nỗi lòng phập phồng và mệt nhọc, chỉ sợ chẳng những không tốt, ngược lại khả năng ngắn hạn lần thứ hai bệnh phát sẽ lớn hơn.
Đây là thường thức, cho dù mọi người ở đây không phải người hành y, cũng nghe qua trình độ lợi hại của bệnh não trúng gió.
Xương Bình Đế có ngự y tốt nhất hầu hạ, nhưng vấn đề là, ông ta có thể bảo trì tâm tình bình thản, không đại hỉ giận dữ sao?
Không có khả năng, Hoàng đế tính tình này, vị trí này, chú định ông ta không thể phối hợp, thậm chí có thể làm bệnh huống nhanh chóng biến xấu.
Từ Hoàng Thái tử, cho tới văn võ trọng thần đều trầm mặc, Vương Thụy Hành nhìn về phía một đám ngự y thái y, bọn họ nhanh chóng cúi đầu, không dám đối diện.
Ông ấy có chút tuyệt vọng.
Trong đại điện tĩnh mịch một mảnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên phản ứng gì.
Thái tử và triều thần tạm thời không phản ứng, Xương Bình Đế phản ứng lại rất lớn “Loảng xoảng”, chung trà chén thuốc lư hương trên bàn nhỏ gỗ nam bên cạnh long sàng bị quét xuống đất, phát ra vang lớn.
“Ngươi, ngươi nói bậy!”
Hoàng đế nửa người không tri giác, nửa người trì độn, nhưng còn có thể động, động tác thực khó khăn, nhưng quy mô động vẫn không thành vấn đề, ông ta nghe vậy vừa kinh vừa giận, dùng sức vung tay lên, quét hết chén thuốc lư hương trên bàn xuống đất.
“Nói hươu nói vượn! Mau, kéo đàn lang băm này đi ra ngoài, đánh, nặng nề đánh cho trẫm!”
Xương Bình Đế mặt vặn vẹo, nói chuyện mơ hồ không rõ, giận không thể át, toàn bộ thân hình run run, trên giường lập tức loạn thành một đống.
“Xin phụ hoàng bớt giận.”
Cao Húc vội vàng tiến lên, đỡ lấy Hoàng đế: “Đám người Kim ngự y y thuật tinh vi, hai ngày nay bọn họ ngày đêm chẩn trị, vì phụ hoàng giảm bớt bệnh trạng.”
“Đúng vậy, xin bệ hạ bớt giận.”
“Xin bệ hạ bớt giận.”
……
Cho nên nói gần vua như gần cọp, ngự y thái y đều là chức nghiệp nguy hiểm cao, hơi có không ổn, sẽ phải tao ương, đặc biệt là hầu hạ một quân vương không khoan dung.
Nhưng lúc này, các ngự y tuyệt đối không thể gặp sự cố, Cao Húc lãnh triều thần, sôi nổi tiến lên khuyên nhủ.
Các thái y nhanh chóng co rụt lại, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại, bọn họ bị oan mà, phải biết rằng bọn họ chỉ am hiểu chữa bệnh, cũng không phải thần tiên.
Kim ngự y theo mọi người, hơi rũ mắt, che khuất tất cả cảm xúc.
Bệnh tình của Hoàng đế là kết quả ông ấy châm cứu, trước khi đại sự hạ màn tuyệt đối sẽ không tốt lên.
“Ngươi cái thằng nghịch tử này!”
Xương Bình Đế không thông minh, nhưng vận khí tốt, đời này ông ta thật không tao ngộ suy sụp gì, đế vị không cần đoạt, nhẹ nhàng dễ dàng rơi trên đầu, xong việc còn có đảng bảo hoàng hộ giá, hơn bốn mươi năm một đường bằng phẳng.
Tình trạng xấu hổ sau khi nam thú về kinh là lần đầu cuộc đời ông ta rơi vào nghịch cảnh, vốn dĩ ông ta còn có thể miễn cưỡng ngủ đông, nhưng tao ngộ “bệnh nặng”, ông ta kinh giận đan xen, lập tức kìm nén không được.
Thái tử vừa lộ mặt, ông ta nhất thời nổi trận lôi đình, nâng lên cái tay còn có thể động, đầu ngón tay suýt nữa chọc đến trên mặt Cao Húc, phẫn nộ quát: “Ngươi đi ra ngoài, không được xuất hiện trước mặt trẫm!”
Cao Húc còn chưa nói chuyện, Vương Thụy Hành trước tiên nhăn mày: “Bệ hạ nói sai rồi, Hoàng Thái tử điện hạ thuần hiếu, bệ hạ bị bệnh hơn một ngày, điện hạ cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, hầu ở Càn Thanh cung, cũng không chậm trễ nửa phần.”
Với hiếu đạo, nhiều năm qua Cao Húc không chút cẩu thả, cả triều văn võ xem ở trong mắt, hiện tại tuy khống chế quân quyền chính quyền, nhưng nói thực ra, là bất đắc dĩ mới nhận.
Cục diện cần thiết phát triển đến nước này, thiên gia không có cha con thật sự, nếu Đông Cung không cầm quyền bính, chỉ sợ lập tức sẽ bị Hoàng đế diệt trừ.
Tuy là như thế, Cao Húc vẫn hiếu thuận như cũ.
Kỳ thật, từ sau khi Hoàng đế nam thú, cho dù là đảng bảo hoàng hay là phái trung lập, cán cân đã nghiêng hẳn về Đông Cung. Cộng thêm nguyên nhân kể trên, Hoàng đế vừa nói ra, cho dù mọi người không nói chuyện, trong lòng cũng không ủng hộ.
Không nói lời nào, kỳ thật đã biểu đạt thái độ, hơn nữa Vương Thụy Hành mở miệng ngăn cản, Xương Bình Đế cơn giận có thể nghĩ: “Các ngươi……”
“Ô a ô oa!”
Hoàng đế giận cực sinh bi, ở trước mắt bao người, ông ta mới vừa mắng hai chữ, nửa bên mặt thế nhưng một trận run rẩy, lời nói cũng nói không thành câu.
Run rẩy một thời gian, khóe mắt Xương Bình Đế nhíu lại, khóe miệng nghiêng, nước miếng tích táp chảy xuống, miệng động động, lại nói không nên lời, chỉ có thể chảy nước miếng càng nhiều.
Vừa rồi ông ta còn miễn cưỡng có thể tự do hoạt động nửa người, giờ phút này cứng còng run rẩy, chỉ còn hai tròng mắt không ngừng chuyển.
Chư thần trợn mắt há hốc mồm.
Ngoài ý liệu nhưng trong tình lý, vừa rồi ngự y không phải đã dặn dò, táo bạo giận dữ, bệnh huống sẽ càng nặng sao.
“Ngự y, Kim ngự y!”
Cao Húc phản ứng nhanh nhất, hắn ngồi dậy, lập tức giương giọng gọi ngự y thái y trong góc.
Mọi người lập tức lui ra phía sau nhường vị trí, lại là một trận binh hoang mã loạn, chữa bệnh chờ đợi, mọi người tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, tình huống của Hoàng đế mới miễn cưỡng ổn định.
“Vương các lão.”
Xương Bình Đế bị rót chén thuốc hôn mê, Kim ngự y nói thẳng, bệnh huống nghiêm trọng, nếu là lại lăn lộn vài lần, chỉ sợ……
Mọi người không dám nói chuyện bên trong, nhíu chặt ấn đường rời khỏi đại điện, trầm mặc một lát, Hoắc Xuyên lên tiếng đầu tiên.
“Bệ hạ bệnh này, có vẻ……”
Lời nói chỉ một nửa, nhưng ngụ ý mọi người đều hiểu, tình huống của Xương Bình Đế đã không thích hợp ngồi trên đế vị nữa.
Đương nhiên, thần tử không có tư cách nói lời này, chỉ là bệnh tình Hoàng đế thế này, tiếp tục đế vị sẽ có hại rất lớn, lại lăn lộn vài lần chỉ sợ mạng đều giữ không nổi, đảng bảo hoàng bọn họ là tiên đế lưu lại, không thể không nghĩ nhiều một ít.
Hoắc Xuyên bên ngoài là đảng bảo hoàng trung kiên, lại là võ tướng hào phóng, dẫn đầu nhắc tới đề tài, hết sức bình thường.
Chuyện tiến triển như Cao Húc dự liệu, chẳng qua lúc này hắn vẫn chưa lên tiếng, đề tài này không thích hợp hắn mở miệng.
Hắn lẳng lặng bàng quan.
Vương Thụy Hành thở dài, làm vai chính trọng thần được gửi gắm, ông ấy cũng biết mặc kệ suy xét từ phương diện nào, Hoàng đế lui về tuyến hai tĩnh dưỡng mới là tốt nhất.
Tốt cho Xương Bình Đế, tốt cho Hoàng Thái tử, tốt cho cả triều văn võ, càng tốt cho toàn bộ Đại Chu và thiên hạ bá tánh.
Lửa sém lông mày.
Nhưng vấn đề là, không ai có tư cách ra quyết định này.
Hoàng Thái tử không có, triều thần bá tánh càng không có, ngoại trừ bản thân Hoàng đế vui lòng nhường ngôi, những người còn lại kỳ thật chỉ cần suy nghĩ một chút đều là tội lớn bất kính.
Danh Sách Chương: