Trong khoảng thời gian ấy hai người gặp nhau cũng chẳng tới mười lần, thậm chí giữa lần gặp nhau thứ năm và lần gặp nhau thứ sáu còn cách nhau cả một tháng.
Mỗi lần bọn họ gặp mặt đều là Cù Hoa chủ động. Vào cuộc hẹn thứ năm, Cù Hoa còn chủ động hỏi về tình trạng gia đình Mục Tĩnh. Với việc Cù Hoa thăm dò hoàn cảnh gia đình của mình, mới đầu Mục Tĩnh có hơi kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu sau đã bình tĩnh trở lại. Anh hỏi Mục Tĩnh đã vạch rõ ranh giới với cha mẹ mình hay chưa. Theo tình hình thực tế, Mục Tĩnh hẳn nên đáp đúng sự thật là rồi, nhưng không biết ngày ấy cô nghĩ thế nào mà lại nói với Cù Hoa là chưa.
Lời nói dối ấy chẳng có tẹo ích lợi gì với Mục Tĩnh, nhưng cô vẫn cứ nói dối, lại còn hỏi lại Cù Hoa: “Cha tôi họ Phương, mẹ tôi họ Mục, anh bảo tôi vạch rõ ranh giới với bọn họ thế nào đây? Cho dù cha mẹ tôi có sai lầm thì bọn họ cũng chẳng làm gì có lỗi với tôi. Em trai tôi không phân ranh giới với họ, nhưng chuyện đấy có ảnh hưởng gì tới việc cậu ấy bị thương vì cứu người không?”
Cù Hoa bình thản nhìn Mục Tĩnh, chờ cô lấy lại bình tĩnh.
Mục Tĩnh rốt cuộc cũng ý thức được mình quá trớn, cô và Cù Hoa chẳng qua chỉ mới gặp mặt có vài lần, cũng chẳng tới mức phải nói chuyện với nhau như thế. Vậy nên cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Vừa rồi tôi chỉ nói giỡn với anh tôi, mong anh đừng để bụng nhé.”
“Em nói đúng lắm, bộ phim ban nãy quả thực khá hay.” Cù Hoa lập tức hiểu ý Mục Tĩnh, tỏ vẻ mình không còn nhớ gì về lời cô nói nữa rồi.
Cho dù giữa hai người có khúc mắc, Cù Hoa vẫn nhất quyết đưa Mục Tĩnh về đến tận ký túc xá của trường cô. Mục Tĩnh đứng ở dưới sân, nhìn theo bóng lưng Cù Hoa, tự biết sau này bọn họ chắc chắn sẽ không còn gặp lại nữa. Mấy năm nay không phải là không ai theo đuổi cô, thậm chí còn có những người chỉ vừa gặp mặt đã hỏi cô đã kết hôn hay có bạn trai hay chưa. Song khi nghe về xuất thân của cô, đám thanh niên tuổi trẻ tài cao đó đều nản lòng. Bọn họ có thể miễn cưỡng cưới một người vợ chẳng giúp ích gì cho mình, nhưng nếu người ấy còn ảnh hưởng đến tiền đồ của họ thì cưới về là không thể. Cù Hoa cũng không ngoại lệ.
Ban nãy cô hoàn toàn không cần phải phản ứng kịch liệt như thế.
Sau đó, Cù Hoa không liên lạc với Mục Tĩnh nữa, nhưng cô cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Điều khiến Mục Tĩnh ngạc nhiên chính là, Cù Hoa lại tới trường học tìm cô. Bác sĩ mổ chính ở bệnh viện, tất nhiên không hề rảnh rỗi, nhưng lại để dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cho cô. Cù Hoa không giải thích tại sao cả tháng nay anh không liên lạc với Mục Tĩnh, cả hai người đều hiểu rõ, vì vậy không cần phải nói gì cả. Mục Tĩnh cũng không hề tỏ ra không vui. Những người bình thường có chút nóng nảy đều sẽ nghĩ, anh muốn gặp là gặp, anh muốn thôi là thôi, anh nghĩ anh là ai chứ? Nhưng Mục Tĩnh lại hoàn toàn tiếp nhận tất cả. Hai người lại đi xem phim như chưa từng cắt đứt liên lạc với nhau.
Cô từng gặp quá nhiều đàn ông không ra gì, so với bọn họ, Cù Hoa đã coi như rất khá rồi, ít nhất sau khi cân nhắc lợi hại, anh vẫn tiếp tục liên hệ với cô. Xuất thân tốt của Cù Hoa là một loại cám dỗ với Mục Tĩnh, hơn nữa cô thích mùi thuốc khử trùng trên người anh. Cô thích đàn ông sạch sẽ.
Cô nói với Cù Hoa: “Thực ra mấy năm nay tôi không còn liên lạc với cha mẹ nữa, lần trước chẳng qua là đang giận nên mới nói với anh thế thôi. Có quá nhiều người vì xuất thân của tôi mà nghi ngờ tôi, tôi bị hỏi nhiều đến phiền.” Để bày tỏ thành ý với Cù Hoa, cô chủ động nhận trách nhiệm về sự mâu thuẫn lần trước.
Sau khi bộ phim kết thúc, Cù Hoa đột nhiên hỏi: “Em thích tranh của Renoir(1) à?”
(1) Pierre-Auguste Renoir (1841 – 1919): Danh họa người Pháp, một nhân vật tiên phong trong sự phát triển của trường phái Ấn tượng.
Trong quyển sách tranh kia có tranh của Renoir, anh thật sự đã xem qua cuốn tranh của cô, còn để lại mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên đó.
Mục Tĩnh tỏ ra ngạc nhiên, như thể lần đầu tiên được nghe thấy cái tên này: “Đấy là ai cơ? Họa sĩ à?”
Cù Hoa nói, có hơi châm biếm: “Đúng vậy, một họa sĩ ở gần đây.” Ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này mà cô cũng phải nói dối, có cần thiết không?
Sự thẳng thắn và chân thật của Mục Tĩnh chỉ xuất hiện mỗi khi cô mất kiểm soát cảm xúc, nhưng hiện tại, cảm xúc của cô đang được khống chế rất tốt.
“Ừm, tôi không biết nhiều về các họa sĩ lắm.” Tựa như Renoir vẫn còn sống và đang ở gần bọn họ. Mục Tĩnh có thể nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của Cù Hoa, bọn họ đều biết Renoir là ai, nhưng lại vờ như không biết.
“Nếu như cả những chuyện nhỏ em cũng không muốn nói thật với tôi, vậy thì sao còn đi xem phim cùng tôi làm gì?”
Anh đã biết rõ mà còn cố tình hỏi, tất nhiên là bởi cô coi anh như đối tượng kết giao để tiến tới hôn nhân rồi. Còn về việc tại sao cô lại coi anh là đối tượng có thể tiến tới hôn nhân, Mục Tĩnh tin là Cù Hoa hiểu được một phần nào đó.
Mục Tĩnh hỏi lại: “Sao tôi lại không nói thật với anh?”
Lúc cô hỏi rất bình tĩnh, không nghe được câu trả lời, cô cũng rất tâm lý mà nói tiếp: “Anh thích vị họa sĩ lắm à? Nếu như anh sẵn lòng thì có thể chia sẻ với tôi một chút. Đôi khi tôi vẫn nghĩ, người cầm được dao mổ thì vẽ tranh hẳn là cũng không tệ.”
Cù Hoa không nói tiếp với Mục Tĩnh, anh mời cô đi xem múa ba lê.
Những cuộc hội thoại của bọn họ trước nay luôn lấp lửng ở mức hời hợt, chưa bao giờ đi sâu vào thực chất.
Hai người cùng đi xem một vở múa ba lê. Xem xong, Cù Hoa nói với Mục Tĩnh: “Hình như em không hay tò mò lắm thì phải.” Có những khi anh cảm thấy Mục Tĩnh qua lại với mình là có mục đích, nhưng cô lại chưa từng để lộ sự hiếu kỳ về gia đình của anh, cũng chưa hỏi thử tiếng nào.
“Anh nói về cái gì cơ?”
Tất cả mọi thứ, không riêng gì gia đình anh.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Mục Tĩnh rốt cuộc cũng đã lộ vẻ tò mò: “Tại sao?”
Cù Hoa thẳng thắn nói: “Bà nội tôi hi vọng có thể nhìn thấy tôi kết hôn trước khi qua đời.”
“Vậy tại sao lại là tôi?” Tuy Mục Tĩnh đi lại với Cù Hoa đúng là hướng tới mục tiêu kết hôn, nhưng chóng vánh đến thế này thì cô cũng thấy bất ngờ. Vậy là Cù Hoa nối lại liên lạc với cô là để kết hôn, nhưng cho dù anh có cần kết hôn ngay lập tức thì cũng không thiếu người sẵn sàng, hơn nữa nếu như anh đã lựa chọn cắt đứt liên lạc với cô bởi vì gia đình của cô, thì sao bây giờ lại xem cô như đối tượng kết hôn? Bởi vì yêu cô sao? Nghĩ tới đây, Mục Tĩnh bật cười, tiếng cười chứa chút mai mỉa.
“Tại sao lại không thể là em chứ?”
“Cha mẹ của anh có bằng lòng không?” Mục Tĩnh lúc trước còn cảm thấy cô và Cù Hoa có khả năng tiến đến hôn nhân, nhưng sau khi hiểu về tình hình gia đình của anh thì lại chẳng ôm hi vọng nữa. Bất kể nhìn vào từ khía cạnh nào, cô và gia đình của anh đều có vẻ không hợp nhau.
“Đàn ông đã đến tuổi này như tôi mà còn không thể làm chủ cuộc sống của mình thì quả thực là sống quá uổng phí. Phải rồi, trước khi hỏi ý kiến em, tôi hẳn là nên trình bày với em tình trạng của bản thân mình mới đúng.”
Cù Hoa đã sớm nắm rõ tình hình gia đình và công việc của Mục Tĩnh, mà Mục Tĩnh đối với tình hình của Mục Hoa thì vẫn chỉ đang ở giai đoạn suy đoán mà thôi.
Giữa hai bọn họ rõ ràng là chẳng có ai mối mai, nhưng Cù Hoa lại xem họ như là coi mắt. Anh bắt đầu nói về công việc của mình, sau đó thuận tiện giới thiệu cha mẹ mình với Mục Tĩnh.
Lúc trước Mục Tĩnh vẫn luôn tưởng rằng cha mẹ Cù Hoa công tác ở bệnh viện, trên người anh hoàn toàn không có khí khái của kẻ học võ. Điểm duy nhất khiến anh có vẻ hơi chút liên quan đến gia đình mình chính là, anh đã từng bẻ trật khớp cái người nọ trên xe lửa.
Kế tiếp là gặp phụ huynh. Mục Tĩnh tuy đã sớm biết gia cảnh Cù Hoa rất tốt, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nơi mà anh ở, cô vẫn có hơi giật mình. Thực ra Cù Hoa vẫn chưa kể hết về hoàn cảnh gia đình cho Mục Tĩnh nghe. Bên ngoài khu đại viện này có một trạm gác, để đến được chỗ của anh phải đi thêm một đoạn nữa. Cù Hoa cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hai tầng, tòa nhà này được bao bọc bởi một khoảnh sân độc lập, hoa trồng xung quanh nở rộ. Mục Tĩnh đã từng trông thấy những tòa nhà còn đẹp hơn, cũng từng ở trong một căn nhà còn tốt hơn, nhưng hai loại tốt đẹp đó lại hoàn toàn khác nhau. Sự tốt đẹp trước kia của nhà họ, chỉ tổ rước đến phiền phức.
Cũng không biết Cù Hoa đã nói gì với cha mẹ mình mà bọn họ đều có vẻ rất khách sáo với cô, không hề biểu lộ chút bất mãn nào.
Trước khi Mục Tĩnh đến nhà, Cù Hoa đã kể về gia đình Mục Tĩnh cho cha mẹ biết, bao gồm cả cậu em trai vì cứu người mà bị thương. Mẹ anh đã rất do dự. Ở một khía cạnh, bà không mấy vừa lòng với hoàn cảnh gia đình Mục Tĩnh. Nhưng ở một khía cạnh khác, con trai bà đã ba mươi, cũng nên cưới vợ rồi, mà kể từ khi cô bạn gái cũ qua đời nó chưa từng qua lại với bất cứ cô gái nào khác, bà cũng rất mong Cù Hoa có thể nhanh chóng kết hôn. Hơn nữa đây còn là nguyện vọng của bà nội Cù Hoa, bà cụ đang nằm liệt trên giường bệnh, mong mỏi lớn nhất chính là có thể nhìn thấy cháu trai yên bề gia thất. Cuối cùng vẫn là ông Cù hiếu thuận đưa ra quyết định, ông nói con cái là con cái, cha mẹ là cha mẹ, trên đời này có rất nhiều bậc cha mẹ anh hùng sinh con cái không ra gì. Lúc ông nói những lời này, bà xã lườm ông một cái, ông làm như không thấy, lại bảo cũng không thiếu con cái anh hùng mà cha mẹ chẳng ra sao, chẳng hạn như là em trai của Mục Tĩnh.
Gia đình này của bọn họ luôn là ông Cù làm chủ. Ông Cù vừa nói xong, hôn sự giữa Cù Hoa và Mục Tĩnh cũng xem như đã ấn định.
Vừa thấy mặt Mục Tĩnh, cha mẹ của Cù Hoa lập tức hiểu được tại sao con trai lại quyết định kết hôn với cô gái trước mặt sau khi đã độc thân suốt quãng thời gian dài như vậy.
Góc nghiêng của Mục Tĩnh trông giống bạn gái cũ của Cù Hoa đến bảy phần, hiềm một nỗi khí chất hoàn toàn trái ngược. Hai người bọn họ, một người động, một người tĩnh.
Lễ cưới của Mục Tĩnh và Cù Hoa được tổ chức tại nhà ăn của bệnh viện, bởi vì nơi này gần chỗ bà nội anh nằm.
Những người tham gia hôn lễ đều là họ hàng và bè bạn của nhà họ Cù, người thân bên phía Mục Tĩnh không ai có mặt, cha mẹ cô đang lao động cải tạo, em trai nằm viện, còn anh trai thì không biết ở đâu. Những năm vừa qua, ban đầu là mọi người xa lánh cô, dần dà trở thành cô xa lánh mọi người, cô chẳng có người bạn nào để chia sẻ, cũng không định mời ai tham dự lễ cưới. Tuy mọi thứ đều được đơn giản hóa nhưng phía nhà gái không có ai thì suy cho cùng vẫn không được thích hợp lắm, bởi vậy mẹ chồng của Mục Tĩnh đã trực tiếp thay cô quyết định, mời lãnh đạo trong khoa cùng với vài người đồng nghiệp, đặt riêng một mâm.
Bà nội của Cù Hoa được đẩy tới nhà ăn để chứng kiến lễ thành hôn của cháu trai. Đám cưới của bọn họ được tổ chức theo kiểu nửa mới nửa cũ, những phần cần sự tham dự của bà nội thì vẫn là phong cách cũ. Bà nắm tay Mục Tĩnh, nói “Nghiên Nghiên hôm nay xinh đẹp quá”, nói xong thì liền đưa bao lì xì cho cô. Những người tham gia lễ cưới đều chăm chú nhìn Mục Tĩnh, đợi chờ phản ứng của cô, nhưng Mục Tĩnh không hề đáp lại rằng mình không phải Nghiên Nghiên, cô chỉ mỉm cười cảm ơn bà nội rồi nhận lấy bao lì xì. Cũng chẳng có ai so đo với một cụ bà đang bệnh nặng cả, cho nên câu nói sai kia không có ai sửa lại, hết thảy vẫn được tiếp tục theo đúng quy trình.
Cù Hoa từng nói cô trông giống với một người, hẳn chính là cô gái Nghiên Nghiên này.
Vào đêm tân hôn, Cù Hoa trực bên giường bệnh của bà nội, Mục Tĩnh nằm một mình trên giường cưới. Chiếc giường cưới này rất lớn, cũng không có mùi thuốc khử trùng. Phòng cưới của họ nằm trên tầng hai, vốn là phòng riêng của Cù Hoa. Cù Hoa là con thứ hai trong nhà, bên trên còn có một người anh trai quanh năm bôn ba bên ngoài, chỉ có mỗi anh là sống trong tòa nhà hai tầng này với cha mẹ.
Mục Tĩnh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Cù Hoa vào hai tháng trước, khi đó anh chỉ vừa quen mà đã tốt với cô như thế, có lẽ chính là bởi cô giống với cô gái Nghiên Nghiên kia. Vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của bà nội đang hấp hối nên anh chấp nhận kết hôn, mà lựa chọn kết hôn cùng với cô, một chữ “giống” là đã đủ.
Mục Tĩnh nằm trên giường nghĩ, nhờ cô gái Nghiên Nghiên đó, tạm thời cô không cần phải lo lắng về xuất thân của mình nữa. Đây cũng chính là điểm tốt duy nhất trong cuộc hôn nhân này.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh Mục Tĩnh vẫn chẳng có ai. Trời còn chưa sáng hẳn, cô đã dậy mặc thêm áo, ngồi viết thư nhà, viết xong mới chợt nhận ra chẳng có chỗ nào để gửi.
Cô đứng dậy sắp xếp quần áo của mình. Chiếc tủ trong phòng ngủ chỉ treo thưa thớt một vài bộ quần áo của Cù Hoa. Mới đầu Mục Tĩnh định dọn quần áo của Cù Hoa sang một bên, chừa lại khoảng trống để treo quần áo của mình. Nhưng sau một hồi cân nhắc, cô lại để quần áo của Cù Hoa về chỗ cũ, còn quần áo cô tiếp tục nằm trong vali.
Bữa sáng là ăn cùng cha mẹ chồng.
Mẹ của Cù Hoa tuy không phải hoàn toàn vừa ý với cô con dâu này, nhưng con trai không ở bên con dâu trong đêm tân hôn, bà vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, đối xử với Mục Tĩnh cũng rất lễ độ.