• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Diệp Vân nhìn Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc, chợt bật cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Được”.
Một câu hứa hẹn nhẹ nhàng, cứ như vậy vang lên trong trái tim cả hai người.
“Ta chờ ngươi ở đây”. Lạc Tâm Hồn mỉm cười ngồi xuống.
Diệp Vân gật đầu, xoay người rời đi, tiện thể xách theo Bạch Hổ còn đang đánh nhau với Thanh Long trên không trung.
“Con giun
nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không quên mối thù này đâu!” Bạch
Hổ bị Diệp Vân xách ở trong tay còn đang nhe nanh múa vuốt gầm thét.
“Phi, con
mèo chết bầm nhà ngươi, ai sợ ngươi, ta chờ ở đây“. Thanh Long phi một
tiếng, bay xuống nhặt quả táo bị mình vứt dưới đất, dùng thủy chú rửa
sạch tiếp tục gặm.
Khi bóng
Diệp Vân cùng Bạch Hổ biến mất khỏi tầm mắt Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn vẫy tay gọi Thanh Long, Thanh Long hấp tấp bay tới.
“Chủ nhân”. Thanh Long ngồi xổm trên vai Lạc Tâm Hồn gặm táo.
“Ngươi trộm táo ở đâu?” Lạc Tâm Hồn lạnh nhạt hỏi.
“Phòng bếp
gần đây”. Thanh Long trả lời không có một chút xấu hổ, nó dường như
không biết trộm đồ của người khác là một hành vi đáng xấu hổ.
Lạc Tâm Hồn hơi trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Thanh Long, ngươi và Bạch Hổ đều là một
trong tứ đại thần thú, quan hệ của các ngươi hẳn là rất tốt chứ? Vì
sao..”.
Thanh Long
gặm táo nhồm nhoàm hiểu được Lạc Tâm Hồn muốn hỏi cái gì: “Chủ nhân, mặc dù chúng ta đều là thần thú, quan hệ cũng rất tốt. Thế nhưng, chúng ta
đều có chủ nhân, đương nhiên là muốn bảo vệ chủ nhân của mình”.
Lạc Tâm Hồn nhìn Thanh Long trả lời đương nhiên, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống: “Nếu như, giữa các chủ nhân có sự đối lập? !”
“Vậy đánh
“. Thanh Long chẳng hề để ý trả lời, “Cũng sẽ không nhường. Thần thú một khi ký kết khế ước, mặc kệ chủ nhân đối nghịch với ai, dù chết cũng
phải chống lại. Ví dụ như, nếu như người cùng Tiểu Vân Vân thật sự đánh
nhau, ta cùng Bạch Hổ cũng sẽ đánh nhau cho tới khi ngươi chết ta sống“.
Lạc Tâm Hồn trầm mặc lại.
“Có điều,

chủ nhân, ha ha, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người
hai người“. Thanh Long lớn lối nói, “Có điều, chủ nhân, người thật đáng
thương, Tiểu Vân Vân thật là chậm hiểu mà”.
“Ngươi nói cái gì!” Lạc Tâm Hồn hừ một tiếng.
“Được rồi,
chủ nhân, ta cùng Bạch Hổ đều nhìn ra người thích Tiểu Vân Vân “. Thanh
Long tuy luôn lớn lối, nhưng tâm tư cũng rất cẩn thận.
Lạc Tâm Hồn không nói gì.
“Nhưng mà ..”. Thanh Long ngồi xổm trên vai Lạc Tâm Hồn thở dài một hơi, “Bạch Hổ đúng là ngu mà”.
“Sao vậy?” Lạc Tâm Hồn không hiểu hỏi.
“Thần thú mà yêu chủ nhân của mình, vậy chính là bi kịch với nó”. Thanh Long giật giật khóe miệng.
“Cái gì?”Lạc Tâm Hồn giật mình quay đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thanh Long, “Ngươi nói, Bạch Hổ nó…”
“Đúng”.
Thanh Long chắc chắn gật đầu khẳngđịnh, “Mặc dù hiện tại đi hỏi Bạch Hổ
nó sẽ không thừa nhận, thế nhưng, nó đã yêu Tiểu Vân Vân, cái này là sự
thực”.
“Vì sao lại là một bi kịch?” Lạc Tâm Hồn trong lòng hiện lên bất an.
Thanh Long
nhảy xuống khỏi vai Lạc Tâm Hồn, híp mắt lại, nghiêm mặt nói: “Chúng ta
cũng giống như thần khí, một khi nhận chủ chính là nhận chủ cả đời. Cả
đời này không thể có quan hệ yêu đương với chủ nhân. Chỉ có thể là chủ
nhân của chúng ta. Cho dù chúng ta có thể hóa thành hình người, thế
nhưng quan hệ đã xác lập, không thể nào thay đổi”. Thanh Long dừng một
chút tiếp tục nói, “Khi chúng ta hóa thành hình người xuất hiện ở trước
mặt chủ nhân, trừ phi lúc đó chủ nhân không còn là chủ nhân. Chúng ta
mới có tư cách theo đuổi gì đó”.
“Ngươi có thể hóa thành hình người”. Lạc Tâm Hồn giật mình.
“Thần thú
chúng ta tốt xấu cũng sống lâu như vậy”.Thanh Long gặm đầy miệng táo,
nói tiếp, “Nhưng bình thường chúng ta sẽ không hóa thành hình người để
xuất hiện. Bởi vì, không có lý do gì làm như vậy”.
“Vì sao thần thú cùng thần khí không thể cùng chủ nhân… ?” Lạc Tâm Hồn nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì có
thiên phạt”. Thanh Long híp mắt nói, “Thiên phạt không phải người bình
thường có thể tưởng tượng . Không chỉ trừng phạt thần thú, mà ngay cả
chủ nhân cũng sẽ bị”.
Lạc Tâm Hồn kinh ngạc: “Thiên phạt? ! Sẽ phải chịu hình phạt ra sao?”
“Hồn phi
phách tán”. Thanh Long gằn từng chữ một, sau đó con ngươi lạnh lẽo, “Vì
thế, Bạch Hổ dù cho thực sự đã yêu Tiểu Vân Vân, cũng không có khả năng
cùng nàng một chỗ“.
Lạc Tâm Hồn hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
Diệp Vân
dẫn theo Bạch Hổ xuất hiện trước đại điện Thanh Sơn, tất cả mọi người
kinh ngạc vô cùng, đều xoa xoa hai mắt mình không dám tin sự thật trước
mắt.
Không đến thời gian một nén hương, Diệp Vân liền khỏi hẳn, khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Ngươi là người hay quỷ?” Thanh Dịch lão đầu giọng nói có chút run rẩy, chỉ vào Diệp Vân run giọng hỏi.
“Ta là quỷ, chuyên môn tới tìm ngài”. Diệp Vân tức giận trừng mắt Thanh Dịch, lạnh giọng nói.
“A, tiểu tử thối!” Thanh Dịch vừa nghe vậy lập tức biết người trước mặt chính là đồ đệ bảo bối của mình? Thanh Dịch hưng phấn nhảy tưng tưng đến bên cạnh
Diệp Vân, vỗ vỗ vai Diệp Vân, sau đó lại nhéo nhéo hai má mình, cười
ngây ngốc nói, “Ha ha, tiểu tử chết bầm nhà ngươi, hại ta thực sự là lo
lắng gần chết. Hiện tại con không có việc gì, không có việc gì là được
rồi. Thật tốt quá”.
“Sư phó”. Diệp Vân ấm áp trong lòng, lão đầu này, vẫn luôn quan tâm tới mình như thế, chưa từng thay đổi.
“Diệp Vân, như vậy rất tốt. Ta đi báo cho Dật Phong, đứa bé kia vẫn luôn lo lắng cho con”. Thanh Phồn cũng mỉm cười gật đầu.
Diệp Vân
nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chưởng môn, sư phó và các vị trưởng lão liền
biết để cứu mình họ đã hao tổn không ít nguyên khí. “Đa tạ chưởng môn,
sư phó, các vị trưởng lão đã cứu giúp con”. Diệp Vân chân thành nói tạ
ơn .
“Không có
việc gì là được rồi, không có việc gì là được rồi “. Thanh Giản sờ sờ
râu của mình, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, sau đó lại tò mò hỏi,
“Là ai lợi hại như thế, có thể cứu con nhanh như vậy? Chỉ trong thời

gian ngắn có thể cứu khỏi nguyên thần của con hoàn toàn”. Thanh Giản
không đợi Diệp Vân trả lời, tự mình suy ngẫm chợt đề cao giọng nói,
“Chẳng lẽ là vị tiên nhân nào? Có phải địa tiên đã cứu con không?”.
Đường tới tiên giới đã đóng, hiển nhiên chỉ có địa tiên mới có được bản
lãnh như vậy.
“Xem như là vậy đi”. Diệp Vân cười khổ. Tiên? Ở trong mắt người kia, chỉ sợ chẳng
là cái gì cả. Người kia là một sự tồn tại vượt qua cả tiên, siêu việt vô cùng.
“Như vậy! Đó cũng là tạo hóa của con, lại có thể gặp được tiên nhân!” Thanh Giản cũng không ngừng gật đầu cao hứng nói.
“Đúng vậy,
chưởng môn, nếu như không có chuyện gì nữa con xin cáo lui”. Diệp Vân
cười có chút phức tạp, nếu chưởng môn và các vị trưởng lão biết đến sự
tồn tại của Tiếu Khinh Trần, sẽ có phản ứng như thế nào đây? Toàn bộ
giới tu chân đã bao lâu rồi không có người tu thành tiên? Một ngàn năm,
hay là mấy nghìn năm?
“Cũng đúng, con không làm sao là chúng ta an tâm rồi. Con mau về nghỉ ngơi đi. Bản
đồ về linh châu khác ta đã phái người đi lấy về, tin rất nhanh sẽ trở
về. Lúc này, các con cứ nghỉ ngơi cho tốt”. Chưởng môn Thanh Giản dặn .
“Dạ, đệ tử xin cáo lui”.Diệp Vân chắp tay hành lễ, lui ra ngoài.
Thanh Dịch
nhìn theo bóng lưng Diệp Vân hưng phấn, thật khó mà tin được, chỉ trong
thời gian ngắn như vậy đã được chữa khỏi. Dù ột tháng trong bí cảnh Thanh Sơn chỉ bằng một ngày bên này, thế nhưng, như vậy cũng là quá
nhanh rồi. Rốt cuộc là cao nhân như thế nào đã cứu Diệp Vân.
“Các vị thấy thế nào?” Lúc này, Thanh Phồn nhàn nhạt mở miệng.
“Tiên, nhất định là tiên”. Thanh Giản khẳng định nói, “Ngoại trừ người đã tu luyện
thành tiên, khắp thiên hạ này còn ai có thể cứu trị được nguyên thần của Diệp Vân chứ?”
“Đúng, ta
cũng cảm thấy chắc hẳn là tiên”. Thanh Tùng gật đầu, sau đó đáy mắt lộ
ra hi vọng, “Diệp Vân thực sự là có duyên tốt, không ngờ lại có thể gặp
địa tiên”.
“Ha hả, đúng là cơ duyên tốt”. Thanh Dịch vui tươi hớn hở gật gù đắc ý .
“Cũng tốt,
Diệp Vân không có việc gì, Dật Phong cũng có thể yên lòng “. Thanh Phồn
mỉm cười đi ra khỏi đại điện, “Ta đi trước, ta đi nói cho hắn biết tin
này”.
“Ta cũng đi trước, quay về ngủ tu dưỡng thân thể”. Thanh Dịch không che giấu được
hưng phấn, nhất định phải đi hỏi Diệp Vân, rốt cuộc người cứu nó là
người thế nào.
Diệp Vân về tới phòng mình, cả người mệt mỏi nằm xuống.
“Chủ nhân”.Bạch Hổ ghé vào bên gối Diệp Vân nhỏ giọng gọi.
“Làm sao vậy?” Diệp Vân xoay người nhìn Bạch Hổ.
“Nếu có một ngày, ta chết, người có nhớ ta hay không?” Bạch Hổ bỗng hỏi một câu như vậy.
“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó”.Diệp Vân vươn tay sờ sờ đầu Bạch Hổ, “Ta sẽ không để ngươi chết”.
“Thế nhưng, nếu như ta thật sự chết, chủ nhân sẽ nhớ ta sao? Người sẽ nhớ ta chứ?”
Bạch Hổ nhìn chăm chú Diệp Vân, nghiêm túc hỏi
Diệp Vân
nhìn dáng vẻ không bình thường của Bạch Hổ, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn,
sau đó gật mạnh đầu: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ vô cùng đau khổ, ta sẽ
báo thù cho ngươi? Làm cho đối phương sống không bằng chết. Ta đương
nhiên sẽ nhớ ngươi, rất nhớ ngươi”.
“Cám ơn người, chủ nhân”. Bạch Hổ nhắm mắt lại tựa vào vai Diệp Vân, im lặng không nói gì thêm.
Diệp Vân
nhìn Bạch Hổ yên lặng, nhưng trong lòng có một cảm giác chẳng lành. Mặc
dù không biết vì sao Bạch Hổ lại như vậy, nhưng cảm giác khó chịu trong
lòng không thể nào bỏ qua được.
Vừa lúc đó, cửa vang lên những tiếng đập dồn dập.
“Ai vậy?” Diệp Vân miễn cưỡng hỏi, vừa mới vào cửa còn chưa kịp nằm nghỉ đâu, sẽ là ai đây?
“Diệp Vân!
Diệp Vân! !” Ngoài cửa, giọng nói Đoàn Dật Phong gấp gáp mà kích động,
“Thật là ngươi sao, là ngươi sao?”Đoàn Dật Phong nội tâm kinh hoàng,
tiếng nói trong phòng quả thực là của Diệp Vân! Không có việc gì, Diệp
Vân thực sự không có việc gì. Khi Thanh Phồn đến nói cho Đoàn Dật Phong, Diệp Vân đã khỏi hẳn và quay về Thanh Sơn, Đoàn Dật Phong lập tức chạy
tới tìm Diệp Vân .
“Đoàn sư huynh?” Diệp Vân chậm rãi ngồi dậy, đi ra mở cửa cho Đoàn Dật Phong.
Cửa vừa mở ra, Đoàn Dật Phong vẻ mặt kích động đứng đó không động đậy.
“Đoàn sư huynh, ta đã trở về”. Diệp Vân khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói ra một câu.

Thật là
Diệp Vân! Nàng không có việc gì, không có việc gì. Trong tim Đoàn Dật
Phong lan tràn sự mừng rỡ, lan ra khắp cả thân thể. Tràn đầy toàn bộ
trái tim. Đoàn Dật Phong đứng đó nhìn chăm chú người trước mắt, dù thế
nào cũng nói không nên lời. Thật là muốn, muốn ôm chặt lấy người trước
mặt vào lòng, nhưng hắn lại không dám.
“Đoàn sư
huynh?” Diệp Vân vươn tay quơ quơ trước mặt Đoàn Dật Phong, trong lòng
nghi hoặc, chẳng lẽ Đoàn sư huynh cho rằng mình là quỷ hồn, vì thế mới
đứng lặng đó?
“Ngươi
không có việc gì, thật tốt”. Đoàn Dật Phong phục hồi tinh thần thì thào
nói, ánh mắt lại không hề dời khỏi Diệp Vân, vẫn nhìn chằm chằm người
trước mặt. Rất sợ nàng lại đột nhiên biến mất.
“Đúng vậy, ta không sao”. Diệp Vân mỉm cười, nghiêng người tránh sang một bên, “Đoàn sư huynh, muốn vào trong ngồi một lát?”
“Không,
ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt. Ta thấy được ngươi không có việc gì thì
tốt rồi”. Đoàn Dật Phong nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói. Nụ cười tràn
đầy thỏa mãn.
“Ừm, cũng
tốt. Ta quả thật có chút mệt mỏi. Chưởng môn nói đã phái đệ tử đi lấy
bản đồ, chúng ta chờ thôi. Thuận tiện cũng nghỉ ngơi”. Diệp Vân có chút
mệt mỏi rã rời ngáp một cái.
“Ừ, ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt”. Đoàn Dật Phong nói muốn đi, nhưng chân lại như bị ghim chặt tại chỗ.
“Đoàn sư huynh?” Diệp Vân cũng sửng sốt, không lẽ cứ thế mà đóng cửa.
“À”. Đoàn
Dật Phong giật mình tỉnh lại khỏi mộng, sau đó sắc mặt bỗng nhiên trở
nên nghiêm túc, ” Diệp Vân, hứa với ta, sau này đừng bao giờ một mình
gánh chịu tất cả. Ta, vẫn sẽ luôn ở bên ngươi, được chứ?”
Diệp Vân
sửng sốt, lại là câu nói này, hôm nay nghe tới hai lần rồi. Đầu tiên là
Lạc Tâm Hồn, bây giờ là Đoàn Dật Phong cũng lại nói như vậy. Diệp Vân
cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.
“Hứa với ta, được chứ?” Đoàn Dật Phong lặp lại, nhìn mặt Diệp Vân mặt không rời mắt.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn, đáy mắt Đoàn Dật Phong tràn đầy cố chấp và kiên quyết, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được”.
Đoàn Dật Phong lúc này mới khẽ cười: “Vậy ta về đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt”.
“Được. Đoàn sư huynh, huynh cũng nghỉ ngơi cho tốt”. Diệp Vân cũng mỉm cười nói.
Đoàn Dật
Phong rời đi, Diệp Vân dóng cửa lại quay về giường nằm xuống. Nhìn xà
ngang trên nóc nhà, Diệp Vân đầu óc có chút hỗn loạn, trước đó là cái ôm khiến người ta khó thở của Lạc Tâm Hồn, bây giờ lại là ánh mắt nóng
bỏng của Đoàn Dật Phong. Thực sự là kỳ lạ, hai nam nhân này hôm nay nổi
điên cái gì?
“Chủ nhân, người thích Lạc Tâm Hồn hay là thích Đoàn Dật Phong?” Bỗng nhiên, Bạch Hổ nằm bên cạnh nhẹ hỏi một câu.
“Hả?” Diệp Vân há to mồm, ký quái nhìn Bạch Hổ, vấn đề này là sao.
“Thôi đi, ta nghiêm túc hỏi người đấy”. Bạch Hổ có chút tức giận, hừ hừ cái mũi tiếp tục hỏi.
Diệp Vân không nói gì, trong lòng có chút hỗn loạn.
Thích người nào? Đây là vấn đề gì chứ?
Diệp Vân đưa tay phải ra, nhìn Nguyệt Luân trên mu bàn tay.
“Chủ nhân, nói mau!” Bạch Hổ cũng không tính bỏ qua cho Diệp Vân, mà càng vội vàng hỏi.
Bỗng nhiên, Diệp Vân hai mắt mở lớn, ngơ ngẩn nhìn mu bàn tay mình. Trong mắt tràn
đầy kinh hãi, đau lòng, sợ sệt, còn có tự trách.
“Chủ nhân?” Bạch Hổ đã nhận ra Diệp Vân không thích hợp, nó nhìn theo ánh mắt Diệp
Vân. Khi thấy mu bàn tay Diệp Vân, Bạch Hổ cũng kinh sợ. Nguyệt Luân trên mu bàn tay Diệp Vân, bên trên hiện rõ vết nứt!
Nguyệt Luân bị hao tổn? !


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK