• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày thứ hai, đó là lúc trăng tròn.
Mọi người dùng xong cơm cùng nhau ngồi trước vách đá chờ đợi.
“Này, Chu Dũng.” Bỗng nhiên, Diệp Vân khẽ gọi.
“Cái gì?” Chu Dũng quay đầu nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Diệp Vân, không hiểu hỏi.
“Ngươi cảm thấy sư huynh ngươi có cái gì tốt?” Diệp Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời hỏi.
“Lúc ta gia nhập phái Thương Tùng, huynh ấy là người đầu tiên cười với ta, vươn tay về phía ta.” Chu Dũng cúi đầu, nói thật nhỏ. Giọng điệu chậm rãi, tựa như đang nhớ về một ký ức xa xôi.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng. Con người thật đúng là động vật đơn giản, ngu xuẩn. Chính là quá cảm tính. “Phái Thương Tùng ?” Diệp Vân nhíu mày, tên này nghe hơi quen. A, đúng rồi, là một môn phái nhỏ trong giới tu chân.
“Đúng, ta là đệ tử thứ ba mươi lăm của phái Thương Tùng.” Chu Dũng trầm giọng nói, trên trán nổi lên nhàn nhạt đau thương, còn ẩn chút thỏa mãn. “Năm ấy, bởi vì thân thế ta thấp, tư chất bình thường, bị các sư huynh đệ bài xích xa lánh. Là huynh ấy, người đầu tiên mỉm cười với ta, giúp đỡ ta”
Diệp Vân híp mắt không nói gì.
Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên cúi đầu, bàn tay chìm vào đấy, giống như đang bắt thứ gì đó, Huyền Vũ đạp bốn chân liền bị Tiếu Khinh Trần chộp trong tay.
“A, tên đáng ghét nhà ngươi, lại đến rình coi”. Bạch Hổ vừa thấy Huyền Vũ lập tức hiểu được Huyền Vũ lại trộm đi nghe lén. Đây là ham muốn duy nhất của nó.
“Nói bậy.” Huyền Vũ liều mạng đạp bốn chân ngắn của mình, “Ta đi ngang qua, là đi ngang qua. Mau buông ra.” Huyền Vũ chật vật giãy giụa, bốn chân đạp đạp muốn thoát khỏi tay của Tiếu Khinh Trần, nhưng hoàn toàn không có cách nào thoát ra được. Huyền Vũ vô cùng buồn bực trong lòng, gần đây thật đúng là xui xẻo, toàn gặp phải cao nhân. Đầu tiên là Diệp Vân chỉnh mình, bây giờ là nam nhân mặc áo trắng này.
“Huyền Vũ” Chu Dũng kinh ngạc lên tiếng, không thể tin nổi nhìn Huyền Vũ trong tay Tiếu Khinh Trần, thần thú Huyền Vũ thế mà lại xuất hiện ở đây? Mà nam nhân này chỉ tùy ý liền dễ dàng đem Huyền Vũ trốn dưới đất kéo ra ngoài.

“Buông ta ra, buông ta ra”. Huyền Vũ chật vật đạp chân.
Diệp Vân mặt không biến sắc nhận Huyền Vũ từ tay Tiếu Khinh Trần. Huyền Vũ vui sướng trong lòng, ha ha rốt cuộc cũng được cứu. Ai ngờ, Diệp Vân đem Huyền Vũ đặt ngửa lên trên mặt đất, lại dùng một tay xoay, Huyền Vũ liền chuyển động quay tròn trên mặt đất.
Tiếu Khinh Trần trừng mắt, bình tĩnh nhìn Huyền Vũ đang bị quay tròn trên mặt đất, rất thú vị nha.
“Để ta, để ta. !”, Tiếu Khinh Trần nổi lên hứng thú, đặt mông xuống đẩy Diệp Vân ra, vươn tay không ngừng xoay xoay Huyền Vũ.
Huyền Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong ngực bị đè nén khó chịu, chỉ muốn phun, nhưng lại không có cơ hội phun ra.
“Tiền, tiền bối, như vậy quá tàn nhẫn rồi”. Chu Dũng ở một bên nhìn không nổi. Thần thú Huyền Vũ vậy mà bị Tiếu Khinh Trần cùng Diệp Vân đùa bỡn, hai người đều đùa đến quên hết tất cả, một bên mặt không cảm xúc, một bên vui cười không dứt.
Tiếu Khinh Trần không để ý tới, vẫn vui vẻ dùng tay quay tròn. Diệp Vân híp mắt không biểu cảm, ngồi chồm hổm một bên nghiêm túc quan sát. Bạch Hổ cười đau cả bụng, ôm bụng lăn trên mặt đất.
”Tiền bối, sao các người lại làm vậy” Chu Dũng rốt cuộc nhìn không được nữa, cố lấy dũng khí vươn tay bắt lấy Tiểu Huyền Vũ ôm vào lòng, trừng mắt nhìn Tiếu Khinh Trần cùng Diệp Vân, “Các người, thực sự rất quá đáng”.
”Có sao?” Tiếu Khinh Trần ngồi lại chỗ mình, thờ ơ hỏi.
”Không có đi” Diệp mặt không đỏ tim không loạn cũng ngồi cạnh Tiếu Khinh Trần, nghiêm trang nói.
Ở điểm vô sỉ này, hai ngươi kia ăn ý kinh người.
Chu Dũng đen mặt, hai người kia, một người là nam nhân thần bí vô cùng mạnh, một người là đệ tử xuất sắc của Thanh Sơn có được thần thú Bạch Hổ – Diệp Vân, thế mà lại vô sỉ như vậy.
“Huyền Vũ, ngươi không sao chứ?” Chu Dũng cúi đầu lo lắng nhìn Huyền Vũ trong lòng như muốn ngất đi, giọng điệu thân thiết.
”Không, không có việc gì mới lạ” Huyền Vũ tức đến hộc máu, trong lòng vừa hận vừa tức. Diệp Vân chết tiệt, xú nam nhân chết tiệt. Nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt.
”A, con rùa đen nhỏ, trong lòng đang mắng chúng ta đây mà”. Tiếu Khinh Trần là nhân vật nào, chẳng lẽ còn không nhìn ra tiếng lòng của Huyền Vũ.
”Không, không có” Huyền Vũ lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Vân mặt không biểu tình nhìn Huyền Vũ thản nhiên nói: ”Ta biết ngươi đang mắng thầm trong lòng. Có điều không sao cả.”
Huyền Vũ buồn bực trong lòng, cuồn cuộn như nước sông.
”A, con rùa đen nhỏ, ngoan đến đây, rất vui nha.” Tiếu Khinh Trần tà ác vươn tay tính cướp Huyền Vũ.
Huyền Vũ sợ hãi rụt đầu, Chu Dũng vội ôm Huyền Vũ lui về sau.
“Tiền bối, ngài, ngài rất quá đáng”. Chu Dũng lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần lơ đễnh hừ lạnh một tiếng, ngồi lại chỗ.
Huyền Vũ cảm kích tựa vào lòng Chu Dũng, đem cái ót gối lên cách tay Chu Dũng nghỉ ngơi .
Bỗng nhiên, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Có người đến”. Diệp Vân nhíu mày nhìn hai bóng người đang chậm rãi tới gần.
Chu Dũng ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên bầu trời ngày một tới gần, ngây ngẩn cả người, một lúc lâu lẩm bẩm nói: “Là sư huynh cùng tiểu sư muội”. Giọng nói đau thương xen lẫn cảm xúc phức tập khiến trái tim người nghe như thắt lại.

Huyền Vũ núp trong lòng Chu Dũng nheo mắt nhìn hai bóng người đang tới kia.
Hai người kia đáp xuống mặt đất, nam anh tuấn, nữ thanh tú, nhìn bề ngoài có thể thấy cả hai là một đôi bích nhân. Lúc hai người hạ xuống nhìn thấy Bạch Hổ ngồi xổm trên bả vai Diệp Vân mà kinh hãi. Người của giới tu chân đều biết, thần thú Bạch Hổ nhận đệ tử Thanh Sơn là Diệp Vân làm chủ. Không ngờ hôm nay có thể thấy được Bạch Hổ.
Nam tử không hề liếc nhìn Chu Dũng, mà đi lên phía trước nhìn Diệp Vân chắp tay nho nhã hành lễ. ”Xin hỏi có phải là Diệp sư huynh, đệ tử Thanh Sơn? Tại hạ là đệ tử phái Thương Tùng, Liêu Trung Nguyên. Vị này là tiểu sư muội của ta, Quách Anh” Nữ tử bên cạnh giương đôi mắt hâm mộ trông mong nhìn tiểu Bạch Hổ trên bả vai Diệp Vân, đến khi Liêu Trung Nguyên nhẹ nhàng huých tay nàng, nàng mới hồi phục tinh thần chắp tay hành lễ với Diệp Vân. Diệp Vân lạnh lùng nhin nam tử kia. Đây là người Chu Dũng luôn nhớ thương? Là người để Chu Dũng canh giữ huyền thạch thiên tinh một mình, còn mình thì lại bỏ đi?
”Là ta”. Diệp Vân thản nhiên đáp.
”Xin hỏi Diệp sư huynh đến đây có phải là vì huyền thạch thiên tinh?” Liêu Trung Nguyên giọng lấy lòng nói.
”Là như vậy thì thế nào, không phải thì thế nào?” Diệp Vân lạnh nhạt hỏi lại.
Liêu Trung Nguyên cũng không phải kẻ ngốc, trái lại mỉm cười nói: “Huyền thạch thiên tinh vốn dĩ là do chúng ta tìm thấy trước, cũng chờ đã lâu, nhưng nếu Diệp sư huynh muốn, chúng ta đương nhiên dâng cả hai tay”.
Lời nói lấy lòng không chút che giấu.
Chu Dũng vừa nghe Liêu Trung Nguyên nói thế lập tức biến sắc. Hắn mất bao lâu mới tìm được một viên này, chỉ vì muốn có một thanh phi kiếm tặng hắn mà đã chờ đợi lâu như thế. Hiện tại, Liêu Nguyên Trung lại chỉ nói một câu hời hợt liền tặng cho người khác.
Đáy mắt Diệp Vân thâm trầm.
Con người xấu xí, thực buồn nôn. Chỉ vì muốn lấy lòng môn phái có thần thú, liền giẫm đạp lên người khác như thế.
”Sư huynh..”. Chu Dũng mở miệng, muốn nói lại thôi.
”Câm miệng, ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện” Liêu Trung Nguyên tức giận quay đầu quát lớn, sau đó lại nhìn Diệp Vân lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười ”Không biết Diệp sư huynh tìm huyền thạch thiên tinh dùng vào việc gì?”
”Liên quan gì tới ngươi?” Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân rốt cuộc nhịn không được lên tiếng. Không thể nhìn nổi nam nhân ích kỷ dối trá vô sỉ này. Đem tấm lòng của người khác giẫm đạp lên như thế.
”À không có. Ta chỉ quan tâm một chút thôi” Liêu Trung Nguyên này da mặt không phải dày bình thường, bị bạch Hổ nói móc như vậy mà chỉ cười trừ.
”Ngươi biết sư đệ ngươi vì chờ huyền thạch thiên tinh mà đã ở đây bảy ngày. Còn ngươi lại chỉ bằng một câu nói đã tùy tiện tặng cho ta”. Diệp Vân bỗng nhiên nở nụ cười quái dị, nhàn nhạt hỏi.
”Chúng ta có thể tìm lại. Bất luận ta quyết định cái gì sư đệ ta cũng đều ủng hộ” Liêu Trung Nguyên mìm cười.
”Ngươi biết rõ tâm ý của sư đệ ngươi, vậy mà ngươi vẫn muốn bắt hắn làm việc hắn không muốn làm?” Nụ cười trên mặt Diệp Vân biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
Liêu Trung Nguyên biến sắc, tức giận quay đầu nhìn Chu Dũng nghiêm nghị quát ”Ngươi nói với họ cái gì?”
”Ta, ta không có nói gì cả.” Chu Dũng lắc đầu phủ nhận, trên mặt hiện lên đau đớn.
”Ngươi tốt nhất đừng nói bậy cái gì” Liêu Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
”Ngươi là ai? Ồn ào quá đi mất”. Huyền Vũ núp trong lòng Chu Dũng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Liêu Trung Nguyên cùng Quách Anh kinh ngạc nhìn theo tiếng nói, lập tức thấy Huyền Vũ trong lòng Chu Dũng đang trừng mắt với mình
“Huyền Vũ! ! !” Giọng nói củaLiêu Trung Nguyên thay đổi. Là một trong tứ đại thần thú – Huyền Vũ, sao có thể được? Mà lại còn nằm trong lòng tên tiểu tạp chủng kia? Chẳng lẽ là của bọn Diệp Vân mang tới, tiểu tạp chủng hâm mộ nên ôm vào xem. Nếu là thế, vậy cũng bình thường.
”Nhìn ngươi đã không thoải mái”. Huyền Vũ bay lên đầu Chu Dũng nằm sắp trừng mắt nhìn Liêu Trung Nguyên ”Loại người dối trá này mà cũng xứng để người khác gọi là sư huynh sao?”
Liêu Trung Nguyên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thẹn quá hóa giận nhìn về phía Chu Dũng: “Ngươi rốt cuộc đã nói bậy cái gì? Vậy mà dám phỉ báng ta!”

“Ta không có, sư huynh, ta thực sự không có nói gì cả. Ta càng không có nói với Huyền Vũ cái gì, ta chỉ vừa mới gặp được Huyền Vũ “. Chu Dũng sốt ruột vội vàng giải thích.
”Vừa gặp được?” Liêu Trung Nguyên sửng sốt, sau đó ánh mắt phát sáng ”Nói vậy Huyền Vũ vẫn chưa nhận chủ?”
“Phi! Muốn cũng đừng nghĩ, ta quyết định nhận tiểu tử này rồi, đem ánh mắt tham lam buồn nôn của ngươi thu hồi đi!” Huyền Vũ khịt mũi phun khí lạnh.
Huyền Vũ nói xong, không chỉ Chu Dũng giật mình, ngay cả Liêu Trung Nguyên và Quách Anh cũng giật mình. Bạch Hổ ngây ngẩn cả người, chỉ có Tiếu Khinh Trần cùng Diệp Vân hứng thú nhìn sự việc xảy ra trước mắt.
“Cái gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt Liêu Trung Nguyên tái nhợt. Huyền Vũ muốn nhận tiểu tạp chủng này làm chủ? ! ! Sao có thể! Hắn căn bản không xứng, người có tư tưởng dơ bẩn đó, cũng xứng có được thần thú? Đùa giỡn sao!
“Thật sao?” Trong mắt Quách Anh lóe ra tia sáng, hâm mộ, đố kị, còn có vui sướng. Phái Thương Tùng có thần thú , chính là việc khiến bao nhiêu người mừng rỡ. Chưởng môn phụ thân nhất định sẽ rất vui .
“Chẳng lẽ là giả?” Huyền Vũ không nói lời vô ích, đọc lên một chuỗi chú ngữ dài, Chu Dũng còn đang sững sờ .
“Tiểu tử thối, nói mau!” Huyền Vũ vươn chân vỗ vỗ đầu Chu Dũng, Chu Dũng liền vô ý thức gật đầu vội vàng nói. Sau đó, ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, khế ước thành lập. Huyền Vũ cứ thế nhận Chu Dũng làm chủ!
Liêu Trung Nguyên trợn mắt nhìn, tràn đầy tơ máu, giận dữ điên cuồng hét: “Không có khả năng! Huyền Vũ, tại sao ngươi có thể nhận tiểu tạp chủng này làm chủ? Tư tưởng của hắn dơ bẩn vô cùng!”
Quách Anh sửng sốt, quay đầu nhìn Liêu Trung Nguyên đang mất bình tĩnh, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Liêu sư huynh dù đố kị Huyền Vũ nhận Chu sư huynh làm chủ, cũng không nên nói ra như vậy. Chu Dũng thương tâm nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Liêu Trung Nguyên, trái tim đau đớn như bị xé rách. Sư huynh, trong cảm nhận của sư huynh mình là loại người như vậy sao? Tiểu tạp chủng? Sư huynh luôn nghĩ mình như vậy sao?
“Quản nhiều như thế làm gì, ta nhìn thuận mắt là được”. Huyền Vũ chẳng để ý bới tóc Chu Dũng, đem tóc Chu Dũng bới thành tổ quạ.
“Hắn, hắn thích nam nhân! Hắn dơ bẩn vô cùng, căn bản không xứng làm chủ nhân của ngươi!” Liêu Trung Nguyên rống to nói ra sự thật. Quách Anh há hốc miệng kinh ngạc, vẻ mặt Chu Dũng đau thương nhìn Liêu Trung Nguyên, không nói một lời.
“Khốn kiếp! Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”. Bạch Hổ đột nhiên bay xuống bả vai Diệp Vân, miệng hướng về phía Liêu Trung Nguyên mãnh liệt thổi một hơi, một luồng gió mạnh thổi bay Liêu Trung Nguyên lên không. Liêu Trung Nguyên kêu thảm một tiếng rồi theo cơn gió biến mất trong trời đêm.
“Sư huynh!” Chu Dũng tính bay lên đuổi theo.
Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, âm thầm phát lực, Chu Dũng bị dính tại tại chỗ không cách nào nhúc nhích được.
Quách Anh không tin nổi nhìn một màn trước mắt, sau đó thấp thỏm quay đầu nhìn Chu Dũng: “Chu sư huynh, lời Liêu sư huynh nói đều là sự thật?”
Chu Dũng há mồm, cũng không nói được lời nào.
Huyền Vũ nằm trên đầu Chu Dũng hừ lạnh: “Ngươi cảm thấy vậy sao? Sư huynh ngươi tâm thuật bất chính, đố kị ta nhận Chu sư huynh ngươi làm chủ, ngươi còn nhìn không ra?”
Quách Anh nhíu mày nghĩ, sau đó gật đầu: “Đúng, ta biết Liêu sư huynh ghen tị. Ta cũng biết công lực Chu sư huynh kỳ thực hơn hắn. Phụ thân cũng cảm thấy kỳ quái là vì sao tỷ thí hàng năm, Chu sư huynh đều hạng hai, bây giờ ta đã hiểu được, nhất định là Liêu sư huynh giở trò quỷ”.
“Nha đầu ngươi thật thông minh. Liêu sư huynh ngươi nhất định bảo Chu tiểu tử cố ý thua hắn trước mặt mọi người, loại người này, không thể ở lại phái Thương Tùng các ngươi”. Huyền Vũ thêm mắm thêm muối nói.
Quách Anh liên tục gật đầu, Chu Dũng vẫn yên lặng không chút biểu cảm. Tiếu Khinh Trần híp mắt nhìn Chu Dũng còn có Huyền Vũ trên đầu Chu Dũng, dường như đang suy tính điều gì. Huyền Vũ bắt gặp ánh mắt Tiếu Khinh Trần, có chút sợ hãi rụt về phía Chu Dũng. Ánh mắt nam nhân này, quá mức thâm trầm. Trong lúc mọi người không để ý, Tiếu Khinh Trần nhẹ lắc ngón tay, một đạo kình khí bắn thẳng vào trong đầu Chu Dũng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK