Mục lục
Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Ninh Tri trả lời tin nhắn, cô liền cảm nhận được sự lo lắng của Lâm Điềm Điềm ở đầu dây bên kia.

Mà cô thì vẫn từ từ ăn sáng cùng Lục Tuyệt và mẹ Lục xong rồi mới về phòng thay quần áo.
Phòng quần áo của Ninh Tri đã đầy ắp, đủ kiểu dáng thịnh hành trong mùa, từ quần áo đến giày dép rồi đồ trang sức.

Đều là những thứ mẹ Lục kêu người định kỳ đưa tới.

Nhiều không đếm xuể.
Ninh Tri chọn một chiếc váy màu xanh da trời trầm nhạt.

Nước da của cô trắng như tuyết, mặc lên chiếc váy màu trầm nhạt như vậy càng làm cho da của cô thêm trắng ngần, vừa mềm mại lại vừa có cảm giác bồng bềnh như tiên nữ.
Thiết kế chiết eo tôn lên vòng eo thon thả, đôi chân dài dưới làn váy trắng nõn thẳng tắp khiến người ta không thể rời mắt.
Ninh Tri cũng đeo chiếc vòng ngọc lục bảo mà mẹ Lục đã tặng cho cô trước đây.
Rõ ràng màu sắc cổ điển như vậy phù hợp hơn với người lớn tuổi hơn là so với cô, nhưng làn da mềm mại trắng nõn của Ninh Tri có thể kết hợp với bất kỳ màu sắc nào.

Màu xanh lục bảo trong suốt như vậy càng khiến cổ tay nàng thêm trắng như tuyết.
Sau khi thay quần áo xong, Ninh Tri không trang điểm.

Đường nét trên mặt của cô đã tốt rồi, trang điểm lên lại thành ra che mất đi vẻ trong sáng của làn da.
Cô lấy một thỏi son mới, thoa lên môi, màu son là màu hồng thiên cam, như màu của kẹo quýt ngọt ngào, càng làm gương mặt cô thêm tươi tắn.
Lúc này Lục Tuyệt bước vào phòng quần áo.

Anh đã thay quần áo xong rồi, chuẩn bị đi làm.
Ninh Tri tô son xong, bặm môi rồi mới nhìn Lục Tuyệt: "Đã đến giờ anh đi làm rồi à?"
Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Đến giờ rồi."
Ánh mắt anh rơi vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri, hồng hồng, còn sáng bóng nữa, rất đẹp!
Anh muốn hôn một cái.
Ninh Tri bước tới, làn váy màu xanh da trời trầm nhạt bồng bềnh theo từng bước đi của cô, xinh đẹp như từng gợn sóng nước lăn tăn.

Cô dặn dò anh: "Đi đường cẩn thận nha."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt ngây ngốc nhìn Ninh Tri trước mặt mình.

Anh cảm thấy hôm nay Ninh Tri vô cùng xinh đẹp.
"Sao vậy?" Ninh Tri cười hỏi anh.

Lục Tuyệt mím môi, ánh mắt đào hoa xinh đẹp dần dần trầm xuống.
Nhìn yết hầu nổi rõ của anh khẽ trượt lên trượt xuống, Ninh Tri không nhịn được cười: "Muốn hôn em à?"
Lục Tuyệt thành thật gật đầu: "Muốn hôn Tri Tri." Biểu cảm của anh quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào.
Tối qua anh nằm mơ.

Anh nhớ ở trong giấc mơ, lúc anh muốn hôn Tri Tri thì Tri Tri lại biến mất.
Lồng ngực vô cùng ngột ngạt, giống như có một con quái vật nhỏ đang thút thít, phải hôn Tri Tri thì mới dỗ dành nó được.
Ninh Tri cười tươi rạng rỡ, đôi mắt đen láy long lanh, cô lắc đầu nói: "Không phải bây giờ, em mới tô son xong."
Trong mắt Lục Tuyệt phản chiếu bóng hình của Ninh Tri, anh háo hức nhìn cô: "Hết rồi thì anh giúp Tri Tri."
Hiện giờ Lục Tuyệt đang càng ngày càng hồi phục tốt hơn, còn biết nói ra cách giải quyết nữa.
Ninh Tri bị anh chọc cười, chủ động đặt tay lên eo Lục Tuyệt: "Anh chưa làm bao giờ mà."
Lục Tuyệt bây giờ rất thông minh, lập tức trả lời: "Tri Tri dạy anh, anh sẽ học theo Tri Tri."
Vừa nói, bàn tay to lớn của anh đã vội vàng đặt sau gáy Ninh Tri, kéo cô về phía mình.

Anh đã không còn là một tay mơ không có chút kinh nghiệm nào nữa, sẽ không trúc trắc đụng vào răng của Ninh Tri.
Màu son kẹo quýt dần dần bị trôi đi, lộ ra sắc môi hồng hào nguyên bản.
Mười mặt trời nhỏ ló rạng trên đầu Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt rất tham lam, không hiểu thế nào là đến mức phải dừng.

Anh còn học được cách ép Ninh Tri từ từ mềm nhũn người, sau đó lập tức quấn lấy cô.
Giờ Lục Tuyệt thích nhất là nhìn thấy đôi mắt ướt át long lanh phát sáng của Ninh Tri, cứ như sắp khóc đến nơi.
Viền váy màu xanh da trời trầm nhạt bị đè hơi nhăn lại, cổ tay trắng như tuyết của Ninh Tri bị Lục Tuyệt giữ chặt, còn hiện lên cả vệt đỏ.
Bây giờ Lục Tuyệt như con chó sói nhỏ dồi dào sức lực vừa mới ra khỏi lồng, bản tính sói ngày càng bộc lộ ra ngoài, từng chút từng chút nhấm nháp nuốt trọn hương vị tuyệt hảo.
Lúc buông ra, môi Ninh Tri còn hồng tươi hơn cả lúc vừa rồi mới tô son.
Hai mắt Lục Tuyệt đen nhánh, trên bờ môi mỏng ánh nước, khóe môi không biết lúc nào đã dính chút son môi của Ninh Tri, trông vừa thuần khiết lại vừa khêu gợi, khiến gương mặt anh tuấn của anh vô cùng yêu nghiệt.
...
Lúc Ninh Tri đến nhà họ Lâm thì đã là chuyện của hai giờ sau.
"Sao con đến muộn thế?" Mẹ Lâm cười hiền hậu: "Trên đường bị kẹt xe à?"
Lâm Điềm Điềm bĩu môi, bực bội lầu bầu: "Cô ta cố ý tới trễ bắt chúng ta phải đợi thì có."
Ninh Tri ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên nói: "Có chút việc cần làm."
Lâm Điềm Điềm nhìn gương mặt xinh đẹp rạng ngời của Ninh Tri cùng bộ váy của cô bằng ánh mắt bất mãn.

Lúc nhìn xuống chiếc vòng ngọc trên tay Ninh Tri, cô ta lập tức sững người, không tài nào dời mắt nổi.
Cô ta từng theo ba Lâm đến buổi đấu giá, nhìn thấy chiếc vòng tay bằng ngọc tương tự thế này.


Nhưng màu sắc và chất lượng thì không bằng của Ninh Tri.

Mà ở hội đấu giá, cuối cùng chiếc vòng ngọc đó được chốt giá cả chục triệu tệ.
Chiếc vòng ngọc trên tay của Ninh Tri chắc chắn có giá trị càng cao hơn nữa.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy khắp lục phủ ngũ tạng của mình cồn cào, hai mắt đỏ ngầu vì ghen tị.
Không hổ danh là nhà họ Lục.

Ninh Tri lại có thể đeo được món đồ trang sức đắt tiền đến thế.
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy chiếc vòng ngọc trong tay Ninh Tri, chính bà ta cũng chẳng có đồ trang sức quý giá như vậy.

Mặc dù nhà họ Lâm mở công ty, cũng coi như giàu có, nhưng cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi, chẳng thể nào mua nổi món đồ trang sức hơn chục triệu bạc như thế.
Ánh mắt của mẹ Lâm cũng rơi vào trên mặt Ninh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, còn hiện ra chút hồng hào, trông cực kỳ tươi tắn.

Rõ ràng cuộc sống của Ninh Tri ở nhà họ Lục rất tốt.
"Cuộc sống của con ở nhà họ Lục thế nào? Từ lúc con gả cho nhà họ, dì cứ luôn sợ con không quen, còn lo con không hạnh phúc.

Mà con bé này, làm thế nào cũng cũng chẳng liên lạc được với con.

Nếu Tiểu Điềm không chủ động liên lạc với con, có phải con sẽ không về nhà thăm dì nữa phải không?"
Mẹ Lâm thở dài, giọng điệu có chút thất vọng: "Tiểu Tri là, con sẽ không giống mấy kẻ bội bạc vô ơn bội nghĩa kia, gả vào nhà giàu xong là quên luôn nhà ngoại đấy chứ?"
Ninh Tri đã biết mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm là người như thế nào rồi, cô cũng không định tiếp tục dây dưa với họ nữa: "Hai người tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Cô lười phải vòng vo tam quốc với bọn họ.
"Thái độ của cô như vậy là sao hả? Ninh Tri, cô trèo cao được rồi là muốn vứt bỏ nhà họ Lâm chúng tôi luôn à? Cô đừng quên, suốt mấy năm qua ai là người đã nuôi dưỡng cô." Lâm Điềm Điềm chỉ hận không thể bước tới xé nát gương mặt đẹp tới tinh xảo kia của Ninh Tri.
Cô ta nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Trước kia cô ta vẫn đang lấy được hào quang của Ninh Tri.

Nhưng chẳng hiểu tại sao mà về sau toàn bộ hào quang đã quay trở lại hết trên người của Ninh Tri, mà ngọc của cô ta cũng bị vỡ.
Lâm Điềm Điềm nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rạng rỡ của Ninh Tri, rồi cả váy vóc trang sức lộng lẫy trên người cô nữa, cô ta cảm thấy những thứ đó đều là của cô ta hết, chỉ là bị Ninh Tri cướp đi thôi.
Giọng điệu của cô ta thoáng vẻ tức giận: "Nếu như hôm đó tôi không tốt bụng để mẹ đưa cô đến dự tiệc tối của nhà họ Lục thì sao cô có cơ hội gặp được cậu hai nhà họ Lục, sao cậu hai nhà họ Lục có phản ứng với cô được? Bà Lục cũng sẽ không vì thế mà đồng ý cho cô trở thành con dâu của bà ấy."
Ban đầu lúc biết Lâm Điềm Điềm không được gả vào nhà họ Lục, Ninh Tri còn đang tò mò, nếu không có Lâm Điềm Điềm thì tại sao cô gả đến nhà họ Lục được.

Nhưng giờ thì Lâm Điềm Điềm đã giải thích nỗi nghi hoặc trong lòng cô rồi.

Trước kia là sau khi Lâm Điềm Điềm gả đến nhà họ Lục thì cố ý đưa cô đến nhà họ Lục, lên kế hoạch gả cô cho Lục Tuyệt.
Còn bây giờ, cho dù Lâm Điềm Điềm không gả đến nhà học Lục nhưng cũng vì cô ta mà cô tham dự bữa tiệc ở nhà họ Lục, cuối cùng gặp được Lục Tuyệt.
Ninh Tri cong môi: "Vậy đáng lẽ tôi phải cảm ơn cô thật đấy nhỉ."
Hiện giờ Lâm Điềm Điềm đã trở lại diện mạo thật của mình.

Bởi vì trang điểm nên trông cô ta cũng hơi thanh tú.

Nhưng đường nét trên mặt cô ta không đẹp, trông rất nhạt nhòa.

Đã vậy trên mặt cô ta còn tràn ngập vẻ ngạo mạn ngông cuồng, dù có chút thanh tú thì cũng bị giảm đi.
"Nếu cô đã biết cô giúp tôi rồi thì cô cũng phải giúp tôi một lần đi."
Lâm Điềm Điềm còn tưởng Ninh Tri sẽ có một cuộc đời bất hạnh, hoặc sẽ cực kỳ đau khổ khi gả cho tên ngốc nhà họ Lục kia.

Nhưng hiện giờ Ninh Tri trước mặt cô ta lại có một khuôn mặt rạng rỡ, hồng hào trắng trẻo, làm gì có nét nào của một người đau khổ đâu?
Lâm Điềm Điềm hối hận rồi, cô ta nói: "Cô tìm cơ hội giới thiệu tôi cho cậu cả nhà họ Lục đi."
"Tiểu Tri." Mẹ Lâm mở lời giúp con gái: "Lúc trước vì Lâm Điềm Điềm giúp đỡ nên con được gả tới nhà họ Lục hưởng phúc.

Giờ con cũng giúp Điềm Điềm một lần đi.

Ở trong một gia đình gió có như nhà họ Lục, cũng coi như để con có một người trợ giúp.

Về sau chị em hai đứa nương tựa chăm sóc cho nhau."
Ninh Tri không hề ngạc nhiên trước yêu cầu của họ.

Dù sao thì lần trước Lâm Điềm Điềm cũng gả cho Lục Thâm Viễn: "Chuyện này tôi không quyết định được.

Cô muốn gả cho Lục Thâm Viễn thì tự thân vận động đi."
Ninh Tri cảm thấy Lâm Điềm Điềm có thể tiếp tục gả cho Lục Thâm Viễn cũng tốt lắm.

Cứ để hai người họ gieo nghiệp giày vò nhau đi.
Nhưng mà, hiện giờ Lâm Điềm Điềm không có hào quang của cô, e rằng Lục Thâm Viễn sẽ chẳng thèm để ý tới cô ta đâu.
Nghe Ninh Tri từ chối, mặt Lâm Điềm Điềm lập tức biến sắc: "Ninh Tri, cô đừng quên, bao năm qua cô ở nhà chúng tôi, chúng tôi nuôi cô khôn lớn.

Vậy mà giờ có việc nhờ cô giúp mà cô lại từ chối.

Đồ vô ơn!"
Vẻ mặt Ninh Tri thản nhiên, đáy mắt có chút lạnh lùng: "Trước đây công ty nhà họ Lâm gặp phải vấn đề tài chính, phải dùng tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ tôi mới cứu vãn được.

Số tiền đó đủ để nuôi được mười người như tôi rồi."
Sắc mặt mẹ Lâm không tốt lắm: "Vậy suốt bao năm qua dì thương con như vậy, con cũng cảm thấy đó là lẽ hiển nhiên ư?"

"Dì à, lúc tôi nói tôi không muốn gả vào nhà họ Lục, dì quên mất là dì đã thuyết phục tôi như thế nào rồi à?" Ninh Tri cười mỉa: "Tôi không nợ gì nhà họ Lâm hết."
"Mẹ, mẹ đừng nói nhảm với Ninh Tri nữa làm gì.

Cô ta chính là loại ăn cháo đá bát vong ơn bội nghĩa thôi.

Nói chuyện đạo lý với cô ta cũng vô dụng thôi." Lâm Điềm Điềm lấy một bản thỏa thuận ra rồi đưa cho Ninh Tri xem: "Chắc cô không biết đâu nhỉ.

Trước khi cô gả đến nhà họ Lục, mẹ tôi với bà Lục đã ký thỏa thuận rồi."
Ninh Tri nhìn lướt qua, lúc trước ông cụ Ninh đã nói với cô về bản thỏa thuận này rồi.
Trong thỏa thuận này có đề cập là sau hai năm, nếu cô vẫn không muốn ở lại nhà họ Lục thì có thể ly hôn với Lục Tuyệt.
"Rồi sao?" Ninh Tri bật cười thành tiếng: "Hôm nay các người bảo tôi tới đây là định dùng bản thỏa thuận này uy hiếp tôi à? Chỉ cần tôi không muốn ly hôn với Lục Tuyệt thì bản thỏa thuận này có ý nghĩa gì đâu?"
Lâm Điềm Điềm có vẻ đắc ý, cầm lấy bản thỏa thuận rồi nói: "Nếu mẹ tôi cầm bản thỏa thuận này tới gặp bà Lục, khóc lúc xin bà ấy để cô rời đi, hoặc tới trước cửa nhà họ Lục làm loạn.

Cô cảm thấy cô còn có thể sống yên ổn ở nhà họ lục nữa không?"
Mấy bà chủ nhà giàu chú trọng nhất là thể diện, hơn nữa còn thích ức hiếp bắt nạt con dâu.

Xuất thân của Ninh Tri rất bình thường, nếu nhà ngoại tới nhà họ Lục làm loạn, bà Lục nhất định sẽ không hài lòng với Ninh Tri.
Ninh Tri đứng dậy, xoay xoay chiếc vòng tay ngọc lục bảo trong tay mình.

Chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay trắng như tuyết của cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Điềm Điềm và mẹ Lục nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc của cô, chỉ ước có thể giật lấy rồi đeo vào tay mình.
"Các ngươi cứ việc đến làm loạn đi.

Trước kia tôi còn tưởng các người ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra các người không chỉ ngu ngốc mà còn không có não nữa." Ninh Tri từ từ đả kích: "Mẹ rất thương tôi, quần áo trang sức trên người tôi đều do bà ấy sai người tới đưa cho tôi cả.

Chiếc vòng ngọc mà hai người say mê này cũng chỉ là một trong số rất nhiều đồ trang sức mà bà ấy tặng cho tôi thôi."
"Bà từng nói thương tôi như con gái của mình."
"À đúng rồi, bà ấy còn đưa thẻ đen của Lục Tuyệt cho tôi nữa, còn là thẻ không giới hạn."
"Các người thử đoán xem, nếu tôi quay về nói với bà ấy là tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm bà ấy sẽ phản ứng như thế nào đây?"
Ngay giây tiếp theo, Ninh Tri nhìn thấy ánh mắt ghen tị tức giận đến mức đỏ bừng lên của mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri rời đi.
Lúc cô rời đi còn được hai vệ sĩ mà nhà họ Lục phái tới hộ tống.

Hai mắt Lâm Điềm Điềm đỏ ngầu, cổ họng đau rát, nhà họ Lục thực sự coi Ninh Tri như báu vật.
Sau khi thành công chọc hai mẹ con Lâm Điềm Điềm tức hộc máu, rồi còn tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, Ninh Tri vô cùng sung sướng.
...
Trở lại nhà Lục.
Vừa bước vào cửa, Ninh Tri đã nghe thấy giọng nói bi bô tràn ngập tức giận của một bé trai: "Tìm anh trai Lục Tuyệt.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK