Lúc Ninh Tri đi đón Lục Tuyệt, anh đã đợi ở bên đường từ sớm.
Sau khi lên xe, Lục Tuyệt kéo mũ liền áo của bộ đồ thể thao xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Trông anh y như một chú cún nhỏ, khe khẽ dịch lại gần Ninh Tri, con ngươi đen láy tủi thân nhìn cô.
Anh vẫn chưa nhìn đủ dáng vẻ Tri Tri mặc váy cưới.
Lục Tuyệt dịch lại rất gần, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào ở trên môi Ninh Tri: "Tri Tri ngọt."
Ninh Tri lặng một hồi, nghĩ tới lúc nãy đi ăn bánh sinh nhật với Phương Du Chúc, cô nói: "Em vừa ăn bánh sinh nhật xong, còn lấy phần về cho anh nữa, về rồi ăn."
Lục Tuyệt nhìn đôi môi hồng nhuận nhỏ bé của cô một cái, không trả lời lại.
Một giây sau, khuôn mặt anh tuấn của anh phóng to ngay trước mắt Ninh Tri, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, môi mỏng của anh cắn mạnh một cái lên môi cô rồi lại chầm chậm rút về.
Đầu lưỡi Lục Tuyệt có vị ngọt của Ninh Tri: "Muốn ăn thứ trong miệng Tri Tri."
Ánh mắt của anh trong suốt, có hình bóng cô trong đó, cứ như thể ban nãy anh thật sự chỉ muốn nếm thử mùi vị cái bánh sinh nhật khi nãy mà cô ăn thôi.
Ninh Tri kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.
Ngày trước khuôn mặt Lục Tuyệt lúc nào cũng ngại ngùng chờ đợi cô hôn anh, hoặc là mong muốn đòi cô hôn anh, còn bây giờ anh không chỉ học được cách chủ động mà còn biết bày ra dáng vẻ ngây thơ nói ra những lời khiến người khác ngại ngùng nữa!
Đến buổi tối, Ninh Tri gọi điện thoại cho ông cụ Ninh, muốn mượn người của ông.
Cô cứ cảm thấy Lục Thâm Viễn và người đàn ông cao lớn hôm nay gặp phải không đơn giản.
Cô muốn mượn người của ông cụ điều tra chi tiết về đối phương.
Cô còn nhớ rõ ràng đại ca kia đã đánh Lục Thâm Viễn ở trong ngõ nhỏ dã man như thế nào, con người Lục Thâm Viễn, nếu như không phải vì lợi ích to lớn, anh ta sẽ không thể nào có quan hệ với đại ca kia được.
Ninh Tri không thể nào không nghi ngờ.
Đợi Lục Tuyệt đi từ ngoài vào, anh nhìn thấy Ninh Tri đang ngồi trên giường, ôm chân trầm tư.
Cô đã tắm xong, trên người mặc một cái váy ngủ màu trắng, đôi chân cong lại, váy trơn tuột xuống, lộ ra bắp chân nhỏ nhắn trắng trẻo, hấp dẫn mắt nhìn.
Dưới ánh đèn, mái tóc đen của Ninh Tri tự nhiên xõa ra sau, giống như một thiếu nữ an tĩnh xinh đẹp.
Lồng ngực giống như bị va mạnh vào, Lục Tuyệt cảm thấy Tri Tri của anh trông rất ngoan.
Ninh Tri ngước đầu lên nhìn anh: "Tay anh đang bưng cái gì vậy?"
Ánh sáng sáng loáng xuất hiện trong mắt của Ninh Tri, ánh mắt cô long lanh, lồng ngực của Lục Tuyệt giống như bị va mạnh vào, lại giống như đang bị con quái vật nhỏ kia gãi một cái, thúc đẩy anh muốn làm chút gì đó.
Con ngươi đen láy của Lục Tuyệt yên tĩnh nhìn Tri Tri của anh, đi về phía cô: "Canh, cho Tri Tri uống."
Khoảng thời gian này gần như ngày nào mẹ Lục cũng dặn dò phòng bếp hâm canh bồi bổ thân thể cho Ninh Tri uống, khiến cho sắc mặt của cô rất tốt, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, càng ngày càng xinh đẹp có sức sống.
Ninh Tri không nói lời nào, cầm lấy bát mà Lục Tuyệt đưa tới.
Canh đã để được một lúc, nhiệt độ không bỏng môi, cô uống từng ngụm, trong canh còn có mứt táo, vị hơi ngọt.
Cô vừa uống xong, Lục Tuyệt cẩn thận chìa tay ra, cầm lấy cái bát không để sang một bên, sau đó con ngươi đen láy yên tĩnh nhìn cô, ý muốn của anh đã rất rõ ràng
Ninh Tri đã đếm qua, lúc trước ở trong khách sạn hai ngày cô đã lấy được 4990 mặt trời nhỏ.
Vốn dĩ trước đó cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, cần phải mất ít nhất thời gian một tháng mới có thể lấy được nhiều mặt trời nhỏ như vậy.
Vậy mà không ngờ vào ngày sinh nhật hôm đó, Lục Tuyệt lại lấy bản thân làm quà tặng cho cô, hơn nữa còn xuất hiện ào ào nhiều mặt trời nhỏ như vậy.
Cô vừa vui vẻ lại vừa bối rối.
Còn thiếu mười mặt trời nhỏ nữa là cô có thể xuyên về rồi, Bá Vương nói đây là lần cuối cùng xuyên không về.
Đối diện với đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt, Ninh Tri dịch người qua, nhẹ nhàng hôn lên môi của anh một cái, mười mặt trời nhỏ nhảy ra.
Cộng thêm với 4990 cái mặt trời nhỏ lần trước, bây giờ đã gom đủ 5000 cái mặt trời nhỏ.
Ninh Tri không hề cảm thấy vui chút nào, điều này có nghĩa là, sau lần xuyên không trở về làm nhiệm vụ này, Lục Tuyệt sẽ quên đi dáng vẻ của chị gái kỳ lạ.
Ninh Tri không hề muốn Lục Tuyệt quên đi diện mạo lúc cô là chị gái kỳ lạ.
Được hôn một cái, con ngươi đen láy của Lục Tuyệt trở nên rạng rỡ, tay của anh bắt đầu cởi nút cúc áo trên thân của mình.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Ninh Tri bị hành động này của anh dọa cho bừng tỉnh.
"Cởi áo." Ánh mắt Lục Tuyệt có chút ngượng ngùng: "Tri Tri muốn ngủ với anh."
Tri Tri đã uống xong canh, vừa rồi lại còn hôn anh, theo như suy nghĩ của Lục Tuyệt thì Tri Tri sẽ bắt đầu ngủ với anh.
Ninh Tri: ...
Cô nhìn thấy ngón tay thon dài của Lục Tuyệt nhanh nhẹn, linh hoạt cởi cúc áo của bản thân, còn tiện thể nhìn cô bằng hai con ngươi ướt át, anh chớp chớp mắt, như thể đang ám chỉ mau ngủ với anh đi, mau mau ngủ với anh đi.
Ninh Tri đỏ hết cả mặt.
Đối với Lục Tuyệt mà nói, anh rất vô tư với chuyện này, vốn dĩ không biết che đậy, anh sẽ không ngại ngùng chuyện này, thậm chí còn rất thích nữa.
Sau khi nếm thử tư vị đó, anh luôn nhớ mãi không quên, anh thích sự tiếp xúc thân mật và tương tác như vậy với Ninh Tri.
Anh vô tư cởi bỏ đồ ngủ ở trên người: "Tri Tri, Tri Tri..."
Sao Ninh Tri có thể chống đỡ nổi?
Bên trong chăn, hơi thở ấm nóng.
Mu bàn chân trắng muốt của Ninh Tri tự nhiên cọ xát bên hông của Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ trên ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt nhảy ra càng nhanh hơn, trong chăn toàn là ánh sáng vàng chói lọi.
Ninh Trị hơi ngước đầu lên, cô nhìn con ngươi đen láy của Lục Tuyết, nhẹ nhàng cắn vào cằm của anh, cô đột nhiên nói: "Không được quên chị gái kỳ lạ đâu đấy."
Cằm của Lục Tuyệt in lên một vết rằng nhàn nhạt.
Ninh Tri dùng lực cắn nhẹ như vậy, hoàn toàn sẽ không làm đau anh mà ngược lại còn có chút ngứa, Lục Tuyệt vô thức căng cứng cằm lại.
Giọng điệu trầm thấp của anh trở nên vô cùng khàn: "Không quên chị gái kỳ lạ."
Mặt trời nhỏ vui sướng nhảy ra, nhiều tới nỗi Ninh Tri không thể nào đếm nổi.
Bàn tay của Lục Tuyệt giữ chặt lấy eo của Ninh Tri, anh cúi đầu, tiến tới vành tai của Ninh Tri, hơi thở ướt át rơi trên tai của cô.
Lục Tuyệt thì thầm nói: "Thích chị gái kỳ lạ."
Sắc tối nồng đậm, xung quanh lại yên tĩnh, trong phòng chỉ mở đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp khiến cho sắc tối càng thêm yên tĩnh hơn.
Lục Tuyệt đã ngủ thiếp đi, Ninh Tri được anh ôm ở trong lòng, tính chiếm hữu của anh được bộc lộ ra từng chút, ngay đến cả đi ngủ cũng càng ngày càng quen ôm cô ngủ.
Ninh Tri mở mắt ra, cô nhìn Lục Tuyệt ở trước mắt, trong lòng mềm nhũn.
Cô có chút ích kỉ, không hề muốn Lục Tuyệt quên đi chị gái kỳ lạ nhanh như vậy.
Ninh Tri chần chừ một lúc, không lựa chọn xuyên không trở về ngay đêm nay.
Khi Ninh Tri nhận được cuộc gọi từ người của ông cụ Ninh thì đã là ba ngày sau, đối phương báo cáo lại tình hình liên quan tới người đàn ông cao lớn kia.
"Cô chủ, tôi đã gửi tài liệu tới email của cô rồi."
Đầu điện thoại bên kia, âm thanh của đối phương ngừng lại một lát: "Trong quá trình điều tra, tôi phát hiện người đàn ông này có quan hệ với hai tên bắt cóc cậu chủ Lục Tuyệt vào một năm trước."
Ninh Tri nắm chặt điện thoại trong tay, con ngươi của cô trở nên lạnh lẽo: "Cậu nói tiếp đi."
"Người đàn ông này tên là Cao Cường, quen biết hai tên bắt cóc năm đó, nhưng mà trong khoảng thời gian cậu chủ Lục Tuyệt xảy ra chuyện, Cao Cường vẫn luôn ở thành phố khác, cảnh sát tra được chuyện này không có liên quan gì tới hắn ta mà do hai tên thuộc hạ của hắn ta thua cược số tiền vô cùng lớn, mới phải bắt cóc cậu chủ Lục Tuyệt."
Ninh Tri đã từng hỏi mẹ Lục về chuyện liên quan tới Lục Tuyệt bị bắt cóc, cô biết hai tên bắt cóc đó đã chết rồi.
"Cậu giúp tôi theo dõi đối phương, tôi muốn biết rõ hành tung của hắn ta, hắn ta đi những đâu, tiếp xúc với những người nào, tôi muốn biết hết." Ninh Tri nói.
"Cô chủ yên tâm, tôi sẽ chú ý hắn sát sao."
Ngắt điện thoại, con ngươi của Ninh Tri trở nên nặng nề, cô nghĩ lại tình hình lúc Cao Cường và Lục Thâm Viễn đứng cùng nhau, mà hai tên bắt cóc năm đó là thuộc hạ của Cao Cường.
Mặc dù phía cảnh sát điều tra ra Cao Cường không liên quan với vụ bắt cóc này nhưng vẫn hơi mơ hồ, Ninh Tri nghi ngờ Lục Thâm Viễn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng mà chuyện này đã trôi qua lâu như vậy rồi, hai tên bắt cóc kia đã chết, kể cả là có liên quan tới Cao Cường thì cũng không hề có chứng cứ.
...
Trong đêm, Lục Tuyệt quấn lấy Ninh Tri rất chặt.
Anh vô cùng tham lam, hoàn toàn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.
Mồ hôi khiến cho mái tóc của Ninh Tri bị ướt, một vài sợi dính lên bên má của cô, bị Lục Tuyệt hôn tới nỗi cọ hết ra.
"Tri Tri, Tri Tri..."
Không khí ở trong phòng trở nên ướt át nóng nực, Lục Tuyệt tiến bộ rất nhanh, rất có thiên phú, Ninh Tri tức giận gặm cắn vai của anh, được một lúc sau, anh mới dừng lại.
Cho tới tận lúc Lục Tuyệt ngủ say rồi, đôi chân mềm nhũn của Ninh Tri mới bò từ trên giường xuống, hơi run rẩy thay quần áo, còn đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Lúc nằm lại xuống giường, tay của Lục Tuyệt tự nhiên ôm chặt lấy cô.
Ninh Tri hôn vài cái vào cằm của anh, gọi Bá Vương ra.
"Lần này phải tốn mất 5000 cái mặt trời nhỏ, đúng chứ?" Bây giờ trong kho lưu trữ của cô có ít nhất là hơn 8000 cái mặt trời nhỏ rồi.
Cô còn chưa kịp áp Lục Tuyệt thì tự anh đã vui tới nỗi không ngừng bắn ra mặt trời nhỏ.
Bá Vương: "Đúng vậy thưa chủ nhân."
Bá Vương nhận lấy 5000 mặt trời nhỏ, nhắc nhở Ninh Tri: "Chủ nhân, lần nhiệm vụ cuối cùng nên chắc chắn sẽ rất khó, cô nhất định phải chú ý an toàn, nếu như tử vong trong lúc xuyên không thì sẽ chết thật, không thể xuyên không trở về được nữa."
Con ngươi của Ninh Tri chần chờ một lúc: "Tôi sẽ cẩn thận."
Trước lúc nhắm mắt lại, Ninh Tri ngước đầu lên, hôn lên khóe môi của Lục Tuyệt.
Nghĩ tới sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ này, anh sẽ quên đi dáng vẻ của chị gái kỳ lạ, Ninh Tri vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút sầu não, cô nhẹ nhàng cắn khóe môi của anh một lát.
"Tri Tri...!ngoan." Lục Tuyệt thì thầm, tự nhiên ôm chặt lấy cô, đôi mắt của anh vẫn đang nhắm lại, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Ninh Tri lặng một hồi, rồi sau đó, môi của cô dần dần cong lên.
Lúc lại mở mắt ra, Ninh Tri phát hiện bản thân đang đứng ở trên núi, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng phát ra.
Ánh mắt Ninh Tri khựng lại, tại sao Lục Tuyệt lại ở gần khu vực này?.
Danh Sách Chương: