-Công tử nhà ta cơ thể suy nhược, ngũ tạng đã bị tàn phá, nếu không tìm cách phục hồi, một hai tháng nữa là về với tiên tổ.
Huỳnh Chấn Vũ ngay ngắn ngồi bên bàn, mặt nghiêm trọng, mắt đăm chiêu, trầm giọng mà nói.
Cả nhà ông chủ Thúc Sinh nghe vậy liền biến sắc, chỉ có ông chủ Thúc Sinh là chẳng có phản ứng gì, điều tiểu y sư kia nói y đã biết từ lâu rồi.
Nhưng mà, điều ấy cũng chẳng khác là bao so với mấy vị y lão tiên sinh ở Hàn Dương xá từng nói.
Cái y muốn biết chỉ đơn giản một điều, còn cứu được không, thêm nữa, vị tiểu y sư có cứu được không.
Ông chủ Thúc Sinh đang định mở lời thì phu nhân của ông đang ngồi bên cạnh đã vội đứng lên mà to tiếng nói:
-Thằng bé này, ngay từ đầu nhìn thấy cháu đã biết cháu không phải là y sư cái gì rồi! Thằng bé nhà ta mấy năm nay vẫn vậy, có đau đớn, có vật vã nhưng ăn uống vẫn đầy đủ, chết làm sao được.
Huỳnh Chấn Vũ ngẩng đầu nhìn người phụ nhân ấy, cũng không phản bác, cầm lên chén trà trước mặt mình mà nhẹ nhấp một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
Y lắc đầu nói:
-Huynh ấy ăn uống đầy đủ, đấy là mọi người tự đánh giá, kẻ mang bệnh đâu phải như người thường, ngày ăn ba bữa, trời chiều làm bữa điểm tâm là xong.
Không, không phải vậy, bệnh nào cũng có căn nguyên, phải nhìn căn nguyên mà trị.
Cháu tin chắc, từ trước tới giờ chẳng ai chỉ cho nhà ta phải chăm chút công tử như thế nào, ăn uống ra làm sao, thuốc men chắc lại càng không.
Bởi vì đơn giản, người ta đâu biết bệnh này là gì.
Huỳnh Chấn Vũ nói đến đây thì lại không nói nữa, mắt vẫn đăm chiêu quay đầu nhìn vị công tử đang miên man bên giường, sau đó lạnh giọng mà nói tiếp:
- Thế nên mọi người cũng đừng dùng mấy cái suy nghĩ chủ quan của mình mà đối đãi, cũng đừng tự động viên bản thân rằng công tử cứ như vậy sẽ có ngày về với trước kia.
Nếu còn cứ thế này, theo như lời cháu nói, một hai tháng nữa, huynh ấy liền chết, mà còn chết rất đau đớn.
Ông chủ Thúc Sinh ban nãy định nói gì, chỉ là nghe xong Huỳnh Chấn Vũ nói lại không còn khúc mắc, chút sầu khổ bỗng theo đó mà trào dâng.
Ông chủ Thúc Sinh đã vậy, mọi người trong nhà thậm chí còn dữ dội hơn, đó là nước mắt, là than thở, là mấy câu cảm thán cho cái cuộc đời của con trai, cháu trai nhà họ.
Vấn Thiên ngồi cạnh Huỳnh Chấn Vũ thấy cảnh ấy, có chút thương hại, lại nhìn sang Huỳnh Chấn Vũ vẫn điềm tĩnh mà ngồi, quả thật có chút ý vị thâm sâu.
Hắn biết thừa thiếu niên ấy đang diễn trò, ban nãy bị người ta nghi ngờ khiến y có chút tự ái mà nói quá lên.
Có điều, y cũng không nói ngoa quá nhiều, vị công tử kia có thể không phải một hai tháng nữa liền chết, nhưng với tình hình hiện tại, chắc cũng không được nửa năm.
-Mọi người cũng đừng xúc động như vậy, chữa bệnh quan trọng nhất nằm ở tinh thần, cứ ngồi đây mà than thở sẽ ảnh hưởng tới vị công tử nhà ta.
“Sống chết có số” đấy là lời của mấy kẻ buông xuôi, y sư vốn là không tin luật trời.
Thế nên việc mọi người nên làm lúc này là thỉnh thoảng đến bên động viên công tử nhà ta cố gắng mà gượng dậy, huynh ấy tuy là mê man nhưng vẫn có thể nghe ra chút ít.
Còn việc tìm cách cứu chữa cho công tử nhà ta, thì cứ để cháu.
Bây giờ mọi người ra ngoài nghỉ ngơi đi, cháu với Vấn Thiên ca ca ở lại xem xét một cách kĩ càng hơn chứng bệnh của huynh ấy.
Huỳnh Chấn Vũ nhẹ mỉm cười từ tốn mà nói.
Vấn Thiên nhìn ánh mắt như cầu khẩn của mọi người nhìn hắn mà cảm thán không thôi, vậy mới biết y sư không chỉ cần giỏi y lý, cũng phải giỏi nắm bắt tâm lý bệnh nhân, thậm chí là người nhà bệnh nhân, để có thể thuận lợi mà chữa trị.
Mọi người nghe Huỳnh Chấn Vũ nói như vậy, sự nghi hoặc ban đầu nay đã biến đâu chẳng thấy.
Nghe tiểu y sư khuyên nhủ mấy câu liền thành thành thật thật lục tục ra đến bên ngoài.
Ông chủ Thúc Sinh đi ra cuối cùng, cầm lấy tay Huỳnh Chấn Vũ mà khổ sở nói:
— QUẢNG CÁO —
-Con trai ta kiểu gì cũng quy về với tiên tổ, chỉ là để mọi người trong nhà tuyệt vọng mà trông thì đâu thể.
Cháu nói như vậy ta rất cảm ơn!
Huỳnh Chấn Vũ mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay của ông chủ Thúc Sinh nhẹ nhàng nói:
-Đấy là trách nhiệm của cháu! Nhưng mà, con trai ngài không chết được!
-Cháu cũng không cần an ủi ta.
Cả nhà ta không biết chứ riêng ta biết nó sắp chết từ lâu rồi!
Ông chủ Thúc Sinh thở nhẹ một hơi nói.
Huỳnh Chấn Vũ cũng không cố gắng mà an ủi nữa, đến lúc y chữa được cho vị công tử kia liền sẽ chứng minh điều bản thân nói là thật.
Ông chủ Thúc Sinh gật đầu với hai người Vấn Thiên rồi não nề bước ra khỏi cửa, lúc đi ra cũng không quên nhìn lại đứa con trai vẫn đang miên man trên giường.
Cửa gỗ dần khép, trong phòng nay chỉ còn lại Vấn Thiên cùng Huỳnh Chấn Vũ.
Đứng trước giường gỗ, mặt Huỳnh Chấn Vũ dần trở nên ngưng trọng mà thấp giọng nói:
-Lúc nãy đệ bắt mạch, mạch tượng của thanh niên này đã rất yếu.
Nhưng mà, lại phát hiện ra mạch kia thỉnh thoảng sẽ bị đan xen bởi một mạch tượng cực kì mạnh mẽ.
Có thể, nó liên quan đến ma chủng mà huynh nói.
Vấn Thiên nghe vậy liền gật đầu đáp lời:
-Ma chủng có lẽ giống với một sinh vật ký sinh, nó cũng hô hấp hay tuần hoàn giống đa số động vật.
Nếu đã ký sinh thì chắc chắn nó sẽ dựa vào cơ thể của vật chủ mà thực hiện những điều đó.
Chỉ là quá trình tuần hoàn của ma chủng ta thấy rất dữ dội, sẽ có thời điểm đột nhiên bộc phát, sự phát điên của người thanh niên này liên quan mật thiết với thời điểm đó.
— QUẢNG CÁO —
-Huynh nói rất giống với suy nghĩ của đệ.
Và còn thêm một điều nữa, quá trình tuần hoàn của ma chủng sẽ gây ra những tổn thương với vật chủ của chúng, đệ không biết đám ma thú trong màn sương đem có thân thể mạnh mẽ ra sao, nhưng với một con người, sự tổn thương ấy rất chí mạng đối với mạng sống.
Người thanh niên này trước khi bị ma chủng kí sinh chắc đã thụ thương không nhẹ, cái tổn thương do ma chủng gây ra lại càng dữ dội.
Sống được đến bây giờ, một là nhà giàu có nhiều đồ bổ, còn hai là...mạng lớn.
Huynh Chấn Vũ vừa nói, cũng vừa đưa tay ra xem xét lại cơ thể của người thanh niên, hết mở mí mắt, lại kiểm tra lưỡi, sau một hồi ngưng trọng nói:
-Tổn thương đã là rất lớn, nếu không mau chóng lấy ra ma chủng, cơ thể này có lẽ chỉ cần một tháng nữa thôi là không thể cứu vãn được nữa, sau đó cơ thể sẽ lâm vào trạng thái miên man không thể tỉnh lại cho đến khi suy kiệt sinh khí mà chết.
Còn ma chủng sẽ như thế nào tiếp theo thì khó mà phán định.
Vấn Thiên đứng đó cũng đăm chiêu mà nhìn, y lý của Huỳnh Chấn Vũ tốt hơn nhiều so với hắn, nhìn nhận tình trạng cũng là kĩ càng hơn.
Hôm đó nhìn nhận mức độ nghiêm trọng tình trạng của người thanh niên này thực ra vẫn còn hơi lạc quan.
Vấn Thiên tuy có thể làm giống như Hồ Thiên Thương ngày đó, lấy ma chủng ra khỏi người, chỉ là với thân thể tổn thương nghiêm trọng như lúc này, lấy ra rồi cơ thể kia cũng sẽ bị liên lụy mà lâm vào nguy kịch.
Đang lo nghĩ thì bỗng dưng Vấn Thiên nghe thấy Huỳnh Chấn Vũ nhẹ cười mà nói:
-Nhưng quả thật, thanh niên này mạng lớn, mà phúc cũng lớn, gặp được huynh đã may mắn thì thôi đi, lại còn có ta ở bên mà chữa chạy, không sống được nữa thì đúng là uổng cái phúc ba đời nhà huynh ấy!
-Đệ có cách à?
Vấn Thiên nghe thấy thế liền hứng khởi hỏi lại.
-Có! Mà kể ra cũng xảo hợp, cái cơ thể này nếu không có kì vật đại bổ đại ích là không thể nào cứu vãn, thế mà may mắn làm sao...
Huỳnh Chấn Vũ nói đến đây thì lôi ra lọ sứ mà hôm qua cất mấy khối nhỏ dược liệu, giơ lên trước mà cảm khái nói:
-Cái viên dược hoàn đó của huynh lại là một thứ như vậy.
Lại may mắn làm sao đệ lại có thể tách Bất Miên hoa ra.
Cái này phải gọi là đại cơ duyên của người thanh niên này mới đúng!
Vấn Thiên cười lớn, nếu như lời của Huỳnh Chấn Vũ nói thì đúng quả thật là may mắn cùng xảo hợp.
Viên dược hoàn của hắn đích thị là thứ đại bổ, Huỳnh Chấn Vũ cũng từng nói nó ẩn chứa sinh mệnh lực cực dồi dào, có lẽ thật sự có thể cứu lấy người thanh niên này.
— QUẢNG CÁO —
-Mà, huynh thật sự có thể lôi ma chủng ra ngoài sao?
Huỳnh Chấn Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Vấn Thiên gật đầu, ngồi xuống bên giường, Huỳnh Chấn Vũ biết ý xích xuống cuối giường, một tay Vấn Thiên ghì chặt lấy ngực thanh niên, một tay đặt lên trán rồi quay lại nói với Huỳnh Chấn Vũ:
-Đệ ghì chặt lấy chân của huynh ấy, ta đánh thức ma chủng cho đệ xem.
Huỳnh Chấn Vũ nghi hoặc gật đầu nhìn hành động kì lạ của Vấn Thiên.
Vấn Thiên cười cười, mắt cũng dần trở nên chăm chú, rồi hắn không áp chế lại cơn buồn ngủ của mình nữa.
Đột nhiên, người thanh niên đang miên man trên giường mở trừng mắt, sau đó miệng há lớn điên cuồng hét lên.
Vừa thấy như vậy, Vấn Thiên liền áp chế lại cơn buồn ngủ của mình, sau đó nhanh chóng thúc đẩy cỗ hấp lực trong cơ thể mình tự nhiên mà hút lấy những luồng khí tức đen tối phát ra từ ma chủng.
Ngay khi ma chủng bị khí tức trong người Vấn Thiên hấp dẫn chuẩn bị điên cuồng mà xông tới, Vấn Thiên liền đỉnh chỉ hấp thụ, ma chủng vì hết ma khí khiến tuần hoàn gián đoạn lại phải trở về rồi lâm vào ngủ say.
Mọi người nghe thấy tiếng hét của thanh niên liền mau chóng chạy vào, đến nơi thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
Vấn Thiên mệt nhọc đứng dậy, đưa tay áo lên mà lau mồ hôi trên trán đã ướt nhẹp.
Huỳnh Chấn Vũ cũng không ghì lấy nữa, đứng dậy đỡ lấy Vấn Thiên.
Thấy như vậy, mọi người liền mau tiến lên thu dọn lại giường chiếu, thay quần áo lau người cho con trai.
Vấn Thiên được một lúc thì ổn định trở lại, liền thoát khỏi cánh tay đang đỡ của Huỳnh Chấn Vũ mà nhẹ bước ra khỏi phòng.
Gật đầu đáp lẽ với ông chủ Thúc Sinh vừa cảm ơn mình rồi đi một mạch đến bàn đá ngoài hiên nhà.
Huỳnh Chấn Vũ cũng như vậy, sau đó lục tục đi theo Vấn Thiên, lo lắng hỏi nhỏ:
-Huynh không sao chứ?.
Danh Sách Chương: