Hai người về tới nhà thì đã thấy cha mẹ Duệ Tuân sốt ruột đợi ở cửa, Duệ Tuân thấy mắt mẹ nó đã đỏ sọng, cha cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.
Địa Uy gật đầu với hai người, hai người chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Duệ Tuân vội chạy tới ôm lấy cha mẹ nó, cảm giác vượt qua một thứ tồi tệ do tự bản thân mình gây ra quả thật rất khó nói.
Địa Uy lặng yên đứng đó, Vấn Thiên cũng vậy.
Mẹ Duệ Tuân dịu dàng ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của thằng bé.
Từ đầu tới cuối, cha mẹ nó chẳng có một lời trách mắng, hai người biết con trai của mình là một đứa bé chất chứa nhiều thương cảm nơi trái tim, sự tình ban chiều xảy ra chỉ vì hài tử này không kiềm chế được những cảm xúc ấy.
Hai người nhìn về phía Địa Uy, điều mà người nam tử kia nói có lẽ là con đường mà hài tử yêu quý của họ nên đi.
Cha Duệ Tuân vội bảo mọi người vào trong nhà, cơm cũng đã dọn sẵn, bữa cơm hôm nay có thêm một cái bát với đôi đũa nữa.
Địa Uy vui vẻ ngồi vào mâm cơm, hắn luôn độc lai độc vãng nhưng hỏi hắn có thích một mình không thì hắn tất nhiên sẽ gạt phắt câu hỏi ấy đi.
Hắn vẫn luôn thích cái cảm giác đầm ấm của một gia đình, nhưng với cái trách nhiệm nặng nề luôn đặt trên vai hắn, hắn rất khó để có một gia đình trọn vẹn.
Bữa tối cũng xong, Duệ Tuân cùng mẹ mau chóng dọn dẹp.
Cha Duệ Tuân mời Địa Uy ra bàn uống nước, rồi y bình tĩnh nói:
-Uy sư, ta gọi ngài như vậy có được không nhỉ?
Địa Uy cười nhẹ.
Cha mẹ Duệ Tuân thật sự để hài tử của mình nhận hắn làm sư phụ.
Hắn nhẹ giọng đáp lời:
-Trần gia chủ hữu lễ rồi!
-Điều ấy là nên làm, ơn của ngài đối với thằng bé nhà ta lớn lắm, ta cũng chẳng biết báo đáp ngài thế nào cho phải.
Thực ra nhà chúng ta cũng chẳng có cái gì đáng giá để làm điều ấy.
Vậy xin kính ngài chén trà nhạt này thay lời cảm tạ, sau này nếu có điều kiện sẽ nhất định báo ơn.
Địa Uy cầm chén trà lên trịnh trọng nói:
-Hai người cho phép hài tử đáng yêu của mình theo ta học nghệ thì người biết ơn nên là ta mới phải.
Ta cũng kính Trần gia chủ một chén trà.
Hai người chợt cười to rồi cùng uống trà.
Duệ Tuân cùng mẹ dọn dẹp xong thì cũng chạy lên nhà.
Cha Duệ Tuân vừa thấy hài tử của mình liền trầm giọng nói:
-Duệ Tuân, con có muốn theo Uy sư học nghệ không?
Duệ Tuân mím môi, nó nhìn cha nó, rồi mẹ nó rồi lại nhìn Địa Uy.
Nó gật đầu đáp:
-Con có ạ!
— QUẢNG CÁO —
Cha Duệ Tuân mỉm cười nhìn hài tử của mình.
Y quay sang Địa Uy rồi trầm giọng nói:
-Uy sư, ý của đứa trẻ nhà ta đã quyết, ta mong quyết định này sẽ là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời của nó và cả vợ chồng chúng ta.
Chặng đường tiếp theo của hài tử này phải nhờ tới sự chỉ bảo của ngài rồi.
Địa Uy lắng nghe cẩn thận từng lời của cha Duệ Tuân.
Hắn gật đầu rồi đáp:
-Hai vị cứ yên tâm, cả đời ta cũng chỉ có duy nhất mình nó là đệ tử.
Bảo ta biến nó trở thành hoàng đế thì ta chịu chứ biến nó trở thành người mà nó luôn ước ao, ta chắc chắn sẽ làm được.
Cha Duệ Tuân cười rạng rỡ, Địa Uy cũng cười.
Đứa trẻ này là tài sản quý giá nhất của đôi vợ chồng nghèo, giờ đây đứa trẻ ấy còn là tài sản quý giá nhất của Địa Uy.
Địa Uy rót lấy hai chén trà, hắn nhìn đứa trẻ mang đầy vẻ hưng phấn kia rồi bảo:
-Tuân nhi, đến đây.
Duệ Tuân bước tới bên Địa Uy.
Địa Uy nhìn kĩ đứa trẻ mà mình vẫn luôn tìm kiếm, rồi hắn nhẹ giọng nói:
-Kính hai chén trà này cho cha mẹ con.
Duệ Tuân gật đầu nhu thuận, rồi cẩn thận đưa trà cho hai người.
Rồi tiếng Địa Uy lại vang lên:
-Cúi xuống khấu đầu với cha mẹ con đi.
Cha Duệ Tuân lặng yên ngồi đấy, mẹ Duệ Tuân thì thấy nghi hoặc.
- Đấy là nghi thức bái sư của Kiếm Thủy Môn ta.
Tiếng của Địa Uy lại vang khắp căn nhà.
Duệ Tuân gật đầu.
Nó cẩn thận làm theo lời Địa Uy nói.
Địa Uy nhìn hài tử đang đứng kia rồi ôn tồn nói:
— QUẢNG CÁO —
-Từ giờ phút này con đã là một môn đồ của Kiếm Thủy Môn, ta muốn con nhất định phải ghi nhớ một điều, đó cũng là đạo của Kiếm Thủy Môn, đấy là không bao giờ được phép quên đi nguồn cội của mình.
Con làm được không?
Duệ Tuân thấy khuôn mặt nghiêm nghị khác hẳn với thường ngày của Địa Uy, nó biết điều sư phụ nó vừa nói rất quan trọng.
Từ giờ nó đã là một môn đồ của Kiếm Thủy Môn, điều mà Uy sư nói chắc chắn nó sẽ nghe.
Cái điều mà Uy sư vừa căn dặn nó thực ra rất giống với những lễ điều mà cha nó vẫn thường dạy, uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo, nó đã thấm nhuần những tư tưởng ấy từ lâu rồi.
Nó gật đầu một cách dứt khoát:
-Con sẽ luôn luôn ghi nhớ!
-Tốt! Vào chuẩn bị hành lý đi.
Sáng mai chúng ta rời khỏi đây.
Duệ Tuân bỗng thấy nao nao trong lòng, mai đã phải đi rồi sao? Nó muốn ở với cha mẹ thêm chút nữa, nó nhìn mẹ rồi nhìn cha, mắt mẹ đã rưng rưng.
Rồi nó nghe được tiếng của cha:
-Kìa mẹ Tuân nhi! Vào trong sắp xếp hành lý cho con đi.
Mẹ Duệ Tuân gật đầu, nàng bước vội vào gian phòng bên trong, Duệ Tuân cũng vội bước theo, nó thấy mẹ nó khóc rồi.
Nhìn hai bóng người khuất sau bức vách, đôi mắt của cha Duệ Tuân dần chuyển thành cái vẻ buồn bã.
Y nhấp một ngụm trà, rồi nói với Địa Uy:
-Ta với ngài ra ngoài sân cho thoáng mát, trong đây bức bối quá!
Địa Uy gật đầu rồi hai người lặng lẽ ra tới sân.
Dưới ánh trăng vàng rọi chiếu, mắt cha Duệ Tuân xa xăm ngắm nhìn ánh trăng ấy.
-Trần gia chủ có tâm sự sao?
Cha Duệ Tuân quay sang nhìn chăm chú Địa Uy rồi hỏi:
-Ngài là tu hành giả phải không?
— QUẢNG CÁO —
Địa Uy nhìn vào đôi mắt đầy tâm sự ấy lặng lẽ gật đầu.
-Ngài vừa trở về từ “chiến trường” phải không?
Địa Uy thấy giật mình, chẳng ngờ người đàn ông trước mặt này lại nhạy cảm tới vậy.
Địa Uy lại gật đầu.
-Trước kia còn ở kinh đô, ta may mắn được tiếp xúc với một tu hành giả vừa trở về từ chiến trường.
Ngài biết không? Người đó bị mất hết hai chân, tinh thần thì bất ổn, lúc tỉnh lúc mê.
Ta ấn tượng rất sâu về cái hình ảnh ấy cho nên nhớ rất kỹ khí tức của người kia.
Khí tức ấy rất giống của ngài.
Một cơn gió lay nhẹ cành tre, ánh trăng vuốt ve màn đêm u tối, Địa Uy chợt bối rối về sự nhạy cảm của cha Duệ Tuân.
“Chiến trường” là từ mà những tu hành giả vẫn gọi để thay cho “Ma kiếp”.
Ma kiếp cùng tu hành giả vốn là tuyệt mật của thế giới này đối với phàm nhân, bởi vì phàm nhân là thành phần đông đảo nhất nhưng lại yếu ớt nhất.
Một khi những tuyệt mật ấy bị phơi bày, thì sự hỗn loạn là một điều chắc chắn xảy ra.
Một thế giới hỗn loạn chắc chắn sẽ diệt vong.
Địa Uy vừa định mở lời thì cha Duệ Tuân lại lên tiếng:
-Ta biết vài điều về cái gọi là “chiến trường” kia, thực sự ta đã rất sợ hãi khi biết những điều ấy.
Nói thật, ta không muốn cho Tuân nhi theo ngài nhưng...ta biết ta không thể kìm hãm thằng bé chỉ vì những ích kỷ của bản thân được.
Ta nhận ra sự ưu tú của Tuân nhi từ rất sớm, sự ưu tú ấy vốn không phải của phàm nhân, nhưng cái thế giới kia thật sự rất mông lung trong mắt những kẻ phàm như chúng ta.
Ta rất sợ hài tử yêu quý của vợ chồng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm khi đi trên con đường ấy, thậm chí là mất mạng, ta rất sợ cái khấu đầu lúc nãy là lời vĩnh biệt.
Ngài hiểu điều ta muốn nói chứ?
-Trần đệ! Từ giờ ta sẽ gọi người như vậy.
Ta biết cái thế giới của ta thực sự tồn tại rất nhiều nguy hiểm, cả cái “chiến trường” kia cũng vậy.
Ta không dám hứa hài tử của hai người sẽ nhất định an toàn, nhưng ta dám chắc một điều, ta sẽ bảo vệ nó bằng hết sức của mình, dù cho có phải đánh đổi bằng cả mạng sống.
Khi lần đầu ta nhìn thấy hài tử này ta đã biết mình phải làm gì rồi.
Cha Duệ Tuân nhìn thật lâu vào khuôn mặt đầy vẻ phong sương kia, thực ra nó khiến người ta cực kỳ tin tưởng khi nhìn ngắm nó.
Đứa bé kia là tất cả đối với vợ chồng họ, điều ấy tạo ra sự sợ hãi khi đứa trẻ kia không còn bên cạnh họ nữa.
Con người luôn sợ hãi với những thứ vượt qua sức tưởng tượng của bản thân.
Nhưng nếu chỉ vì sự sợ hãi của bản thân mà cướp đi cơ hội của con trai mình thì hắn là một người cha tồi.
Hắn không muốn vậy, hắn muốn hài tử của mình được vùng vẫy trong thế giới thật sự thuộc về nó.
Chỉ là hắn cần một sự đảm bảo để hài tử của vợ chồng hắn có thể an toàn trong thế giới ấy.
-Ngài nói vậy thì ta an tâm rồi! Vợ chồng ta thực sự rất cảm kích.
Tuân nhi nó rất dễ đồng cảm với thế giới xung quanh nhưng nó lại là một đứa háo thắng, ta sợ cái tính cách ấy của nó sẽ khiến nó không kiểm soát được bản thân.
-Trần đệ khách sáo rồi! Yên tâm đi, ta biết phải làm gì cho đứa trẻ này.
Hai bóng người vẫn đứng đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia.
Chẳng biết sau này thế nào nhưng hai người đều tin tưởng về quyết định của bản thân mình.
Một người thấy vui vì con trai tìm được con đường thuộc về nó, một người thấy nhẹ nhõm vì đã tìm được người có thể kế thừa tất cả trọng trách nặng nề của mình.
Nụ cười dần nở trên khuôn mặt của họ.
Bầu trời thật đẹp!.
Danh Sách Chương: