"Ngừng đấu--" Từ Thanh Trạch biết Trần Văn Nguyệt không chịu đựng được nữa, giơ tay lên làm động tác dừng lại.
Lời nói vừa cất lên, Phượng Tử Hề lập tức rút tay, nheo mắt nhìn về phía Trần Văn Nguyệt.
Tuy nhiên, Trần Văn Nguyệt dường như không hài lòng với hành động làm gián đoạn đột ngột của Từ Thanh Trạch. Cô ta mím môi, đôi mắt tỏ vẻ trách móc: "Chúng tôi đang thi đấu tốt, tại sao lại cho dừng!"
"..." Khuôn mặt của Từ Thanh Trạch tối sầm.
Cô gái này, không phải muốn tự ngược đấy chứ!
"..." Mọi người trong khán đài đều vô cùng ngỡ ngàng.
Có chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy?
Phượng Tử Hề rất bình tĩnh đứng trên võ đài, ánh mắt sắc bén liếc qua Từ Thanh Trạch: "Bắt đầu trận tiếp theo đi!"
Lần phân thắng bại tới, ai thắng sẽ là nhà vô địch!
Lời vừa dứt, Doãn Thu từ trong đám đông lập tức đứng dậy hét lớn "Tôi bỏ quyền thi đấu!"
Cô không phải kiểu người cuồng ngược như ai kia, và đương nhiên cũng không đủ trình độ thi đấu với Hề Hề!
Từ Thanh Trạch nhìn Doãn Thu, hạ giọng hỏi "Cô chắc chắn chứ?"
Cô gái này, còn chưa bắt đầu đã muốn bỏ cuộc là sao!
Tương lai không biết sẽ thế nào nữa!
Doãn Thu gật đầu chắc chắn.
Từ Thanh Trạch đứng giữa võ đài. Khuôn mặt điển trai cực kì nghiêm túc. Giọng nói vang lên mang theo sự lạnh lùng và quyết đoán của người quân nhân: "Trận đấu giữa các tân binh kết thúc, vị trí thứ nhất thuộc về Phượng Tử Hề ban D, vị trí thứ hai là Doãn Thu ban D, vị trí thứ ba thuộc về Liêu Sinh ban C... "
Những tràng pháo tay nồng nhiệt nhấn chìm giọng nói của Từ Thanh Trạch.
Liễu Duyệt đứng giữa đám đông, khuôn mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ phấn khích, đôi mắt bà tràn đầy niềm tự hào.
Hề Hề của bà đã thắng rồi...
Cảm xúc phấn khích của bà dường như nhiễm sang cả Đường Hạo Vũ đứng bên cạnh. Anh ta hơi nghiêng người sang một bên, nói với giọng điệu hài lòng: "Phượng Tử Hề rất giỏi!"
"Cảm ơn" Liễu Duyệt nói trong nghẹn ngào...
Những giọt nước mắt long lanh đã tràn ra từ hốc mắt, gò má bà dưới ánh mặt trời ửng hồng lên y như tôm hùm nấu chín...
Hề Hề nỗ lực cùng vất vả như vậy, kết quả đạt được thực vô cùng xứng đáng...
Đôi mắt Đường Hạo Vũ lóe lên, không kìm chế được nhìn qua khán đài...
Sau lần này, những người lính của các ban khác sẽ không ai dám khinh thường ban D nữa...
Tiếng la hét, cười nói cứ nối tiếp nhau từng đợt...Thế nhưng mặc nhiên không có ai nhắc đến giải thưởng.
Doãn Thu nhiều lần muốn đi ra đề cập đến vấn đề giải thưởng, nhưng lại bị Phượng Tử Hề kéo đi...
Cô nghĩ chuyện này do Dạ Lăng Mặc cố ý... Và nếu đã cố ý, hỏi lại cũng vô dụng...
Phượng Tử Hề trở lại ký túc xá ban D giữa tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Doãn Thu không màng hình tượng mà nằm rạp ra đất, ánh mắt sáng rỡ nhìn Phượng Tử Hề: "Hề Hề, đợt tập huấn của tân binh kết thúc, không biết mình sẽ được điều đi khu nào!"
Phượng Tử Hề chớp mắt, tay đang sắp xếp quần áo chợt dừng lại. Sau một hồi trầm lặng, cô nhìn lên trần nhà, khẽ nói: "Mình cũng không biết!"
Liễu Duyệt không rõ hai đứa nhỏ đang nói chuyện gì. Bà lại gần Phượng Tử Hề, hàng mi cong cong khẽ động. Giọng nói vui vẻ cất lên: "Hề Hề, con chính là niềm tự hào của ta!"
Đôi mắt Phượng Tử Hề rủ xuống, hàng mi tựa cánh bướm non che lấp mọi cảm xúc.
Bất chợt khóe miệng của cô nhếch lên, bình thản nói: "Con muốn sau này bằng thực lực của bản thân giành được những vị trí cao trong quân đội, mẹ chỉ cần quản lí thật tốt tập đoàn Phượng thị là được."
Đến đây, Phượng Tử Hề dường như nhớ ra điều gì, cô dừng lại vài giây, sau đó đôi môi đỏ tiếp tục nói: "Nếu mẹ gặp được người thực sự yêu thương mình, thì đừng ngại mở lòng..."
Sau khi nghe đoạn trước, Liễu Duyệt cảm thấy vô cùng tự hào và xúc động.
Nhưng khi nghe đoạn tiếp theo, toàn bộ khuôn mặt bà trở nên đen sạm, bà nhanh chóng ngắt lời Phượng Tử Hề: "Con đừng nói linh tinh"
"..." Phượng Tử Hề chớp mắt.
Cô đâu có nói gì sai, việc gì mẹ cô phải kích động như vậy!
Liễu Duyệt vươn tay gõ lên trán Phượng Tử Hề, nghiêm túc gằn từng chữ:. "Ta có con và hai vị lão nhân là đủ"