Lực Minh đứng bên này cực kì lo lắng: "..."
Làm sao bây giờ?
Báo cảnh sát?
Không được, Lực Minh lập tức lắc đầu phủ nhận, đám người này đều là những kẻ máu mặt. Dù có bị bắt vào đồn cảnh sát đi chăng nữa, chưa đầy vài ngày sẽ được thả ra!
Tìm người trợ giúp?
Lực Minh lại lắc đầu phủ nhận, có ai dám đối đầu với băng đảng này cơ chứ!
Trong khi anh ta ở bên này đang vắt óc suy nghĩ thì ở phía bên kia, cơ thể linh hoạt của Phượng Tử Hề lướt qua đám người mà không chút sợ sệt...
Thân thủ của cô nhanh như chớp, dưới ánh đèn đầy màu sắc giống như được phủ lên một lớp ánh sáng bí ẩn vậy... gợi cảm giác của một tiểu linh tinh...
Cô kẹp lấy cổ một tên rồi đánh hắn ngã văng.
"Bang bang " Người đàn ông ngã gục trên mặt đất như diều đứt dây.
"Aiza, là ai!"
"Muốn chết à, còn không mau lên!"
"Chết tiệt, sao nặng quá vậy!"
"..."
Tiếng kêu gào vang vọng khắp không gian.
Khuôn mặt của A Cường tái mét, đúng là một lũ vô dụng.
Luồng sáng chết chóc hiện lên trong mắt, anh ta gầm lớn: "Còn không mau xông lên, muốn chết à!"
Một tên vừa bị đánh nằm rạp trên mặt đất lập tức run rẩy, luống cuống tay chân mà bò dậy, lần thứ hai công kích Phượng Tử Hề.
Lực Minh bị sốc bởi tài võ thuật của Phượng Tử Hề. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào từng động tác chuẩn xác của cô, biểu cảm khó tin xuất hiện trên khuôn mặt: "..."
Đây, đây, đây có phải là người anh ta thực sự biết?
Phượng Tử Hề vươn đôi tay thon trắng nắm lấy thanh sắt từ một kẻ trong đám côn đồ, khóe miệng nhếch lên đầy tà ý, tay trái đánh một gậy, chân phải đá một chiêu...
Đám người tấn công Phượng Tử Hề đều bị trúng đòn, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn mà thán phục. Người phụ nữ này, rốt cục là ai?
Doãn Thu đứng trong bóng tối cũng nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời này. Còn có thể không phục hay sao? Đây chính là sức mạnh của Hề Hề!
Đôi mắt của A Cường tối sầm, hắn ta cầm thanh sắt lên và lao về phía Phượng Tử Hề, hướng đầu cô mà đánh tới.
Không gian một khắc tĩnh lặng.
Biểu cảm khó tin của Lực Minh ngay lập tức biến thành nỗi kinh hoàng và sợ hãi: "..."
Mau tránh, mau tránh!
Đám đông xung quanh: "..."
Cây gậy này mà đánh vào đầu, ngay cả khi có may mắn thoát chết cũng sẽ trở thành người thực vật!
Cổ họng Doãn Thu đông cứng, đôi mắt mở to, đầu óc trống rỗng, còn đôi chân nặng trĩu như đeo chì: "......"
Hề Hề không thể có mệnh hệ gì được!
Tuy nhiên, trong khi mọi người vô cùng sợ hãi, Phượng Tử Hề lại giống như có đôi mắt phía sau, cơ thể linh hoạt của cô ngả xuống, tránh thanh sắt mà A Cường đánh tới.
Ngay lập tức, chân cô đá thẳng và bàn tay phải siết chặt, đấm dữ dội vào bụng A Cường.
Sau đó, cô nhảy lên, đoạt lấy thanh sắt trong tay A Cường... Giây tiếp theo, một cú đá xoáy hất anh ta ngã xa cách đó hai mét...
"Aaaa!!!"
"Bang-- "
Hai luồng âm thanh như đan xen trong không khí.
"---" A Cường giống như con diều đứt dây rơi xuống, cả người ngã xuống dưới gầm bàn.
Đôi mắt của Lâm Vận sáng lên, cô siết tay tấn công khuôn mặt của A Cường từ bên này sang bên kia... Cho đến khi hắn bất tỉnh mới dừng lại.
Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám côn đồ nằm la liệt trên mặt đất, không tên nào là không đau đớn, quằn quại, cô lập tức đứng dậy và nói: "Đáng đời!"
Khóe miệng Phượng Tử Hề tùy ý nhếch lên một đường tà mị, lông mi giống như cánh bướm non khẽ động, bước đi tao nhã hướng về phía A Cường.
Bộ dạng cao cao tại thượng, ưu nhã và cao quý của một bậc nữ vương!
Một chân cô mạnh mẽ dẫm lên ngực A Cường, âm thanh lạnh lùng vang lên trong không khí: "Lần sau còn dám khi dễ người khác hay không?".
"Khụ" -"Một cơn đau dữ dội khiến A Cường đột ngột tỉnh dậy, hắn ho nhẹ một hồi, trong mắt thì tràn ngập nỗi sợ hãi: "Không dám, tôi không bao giờ dám nữa!"