Cô muốn lên tìm anh, nhang lại lo cô mạo muội xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, gây ra chuyện gì không hay, thế là buồn bã ngồi trong xe không nhúc nhích.
Kiều Trạch phát hiện cô trước.
Anh vốn đang bận việc, lúc cầm cốc nước lên uống thì theo thói quen đưa mắt nhìn đồng hồ, vì từ khi cô ở bên chỗ Hoàng Thường, anh luôn lo cô xảy ra điều gì bất trắc, nên bất tri bất giác đã nuôi dưỡng thành thói quen bất cứ lúc nào cũng muốn biết hành tung của cô. Thế nên nhân lúc uống trà mà nhấn nút một cái, vừa liếc mắt đã thấy chấm đen trên đồng hồ.
Ánh mắt anh khẽ dừng lại, vị trí chấm đen cách anh rất gần, vẫn không hề nhúc nhích.
Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ, đặt cốc nước xuống, đứng lên đi đến trước cửa sổ, vén rèm lên nhìn, rồi anh nhanh chóng thấy được chiếc xe quen thuộc đang dừng trước cửa hàng của người ta.
Đó là xe anh để lại cho cô, Kiều Trạch liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe kia, cũng nhìn thấy người ngồi bất động bên trong.
Ánh trời chiều xuyên qua cửa kính xe dừng trên người cô, nhìn có vẻ cô đơn biết bao.
Anh thả rèm xuống, xoay người đi xuống lầu.
Cô thất thần không rõ đang nhìn vào đâu, cũng không phát hiện anh đang đến gần.
Anh cúi người gõ vào cửa xe.
Lộ Miểu từ từ quay đầu lại, thần sắc có chút mịt mờ, lúc trông thấy anh thì ánh mắt mới dần có lại tiêu cự, nhưng đến cùng đó là một thoáng nhợt nhạt mất tự nhiên.
Cô quay cửa kính xuống.
"Sao lại không đi lên?" Anh hỏi.
Không phải "sao lại ở đây" mà là "sao lại không đi lên", giọng nói dịu dàng trầm thấp, đầu hơi nghiêng, đôi mặt yên lặng nhìn cô, dịu dàng, bao dung, lại mơ hồ cất chứa sự lo lắng, giống như những ngày đã trôi qua, luôn tận lực cưng chiều cô.
Đột nhiên mũi Lộ Miểu có chút nghẹn ngào, koong hiểu sao lại muốn khóc, một vài cảm xúc không tên cứ quanh quẩn trước ngực.
Anh đưa tay vào trong đặt trên vai cô, gạt tóc hai bên ra, khẽ dùng lực khiến cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao thế?" Anh hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: "Không có gì."
Rồi đưa mắt nhìn ra sau lưng anh: "Sợ đi lên làm phiền anh."
"Ngốc." Kiều Trạch vỗ nhẹ đầu cô, mở cửa xe ra đưa cô lên lầu.
Khi cửa phòng đóng lại, anh lập tức xoay người kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Cô im lặng để mặc anh hôn, nhưng anh cảm nhận rõ được cô đang không yên lòng, tay cô lạnh như băng.
Kiều Trạch dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
"Miểu ngốc, em có vấn đề."
Cô mím chặt môi nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Lộ Miểu." Ngữ khí anh nặng đi mấy phần, từ trước đến nay cô có lời đều nói ra, chứ không ngập ngừng ấp úng như bây giờ.
"Em..." Cô hơi chần chừ, "Em muốn hỏi anh chuyện này..."
Kiều Trạch: "Em nói đi."
"Kiều Trạch, có phải anh thấy em có vấn đề không?" Cô hỏi, "Vì sao anh lại phải điều tra em?"
"..." Anh không ngờ đột nhiên cô lại hỏi như thế, lập tức không biết trả lời thế nào.
Cô cũng không ép anh, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghi hoặc mơ hồ, còn cất giấu một tia mất mát không dễ phát hiện ra, nhưng tuyệt không có trách cứ.
Cô hoàn toàn tôn trọng và hiểu việc làm quyết định của anh, toàn tâm toàn ý tin anh.
Đơn tuần đến mức khiến anh...
Bất giác cánh tay siết chặt lại, nhốt cả người cô vào lòng.
Cô vẫn còn đang chôn mình trong nghi ngờ: "Có phải anh điều tra ra được điểm đáng ngờ nào không thể nói không, thế nên anh cảm thấy em cũng không được sạch sẽ?"
"Nhưng em là cảnh sát, là cảnh sát truy bắt ma túy." Cô nói, nghiêm túc cố chấp, "Làm sao có thể dính líu mấy thứ đó chứ?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ thấy sự nghiêm túc trong đó, hoàn toàn không thể nhìn ra chút giả dối hay đóng kịch nào từ trong mắt cô.
Từ ánh mắt đến thần sắc, không cái nào nói rõ rằng, anh điều tra cô là vô lý.
"Miểu ngốc à." Anh ôm cô chặt thêm chút nữa, đầu cúi thấp, đôi môi mỏng nhẹ đặt lên trán cô.
"Tôi xin lỗi" Anh cúi đầu nói, "Không phải tôi nghi ngờ em là gì. Chỉ là có vài chỗ đáng nghi bất lợi cho em, nên tôi muốn tìm ra nguyên nhân."
Lời xin lỗi của anh dễ dàng vỗ về lòng cô, tâm tình khó chịu hai ngày nay mới chuyển biến tốt hơn.
"Không sao mà." Cô cúi đầu nói, có chút mất tự nhiên, vì bản thân trong hai ngày qua mà hối hận suy nghĩ miên man.
Kiều Trạch thấy rõ ấn đường nhíu lại của cô đã dần dần giãn ra, đứng trước mặt anh tâm tư cô luôn đơn thuần, có chuyện gì cô đều tự mình sắp xếp, cũng không ỷ lại vào anh, rồi lại hoàn toàn tin tưởng anh, thông cảm cho anh, cho dù mấy ngày nay bận đến mức không thể nói rõ với cô, còn cố ý lạnh nhạt vài phần, thậm chí có thể cô cũng biết gần đây anh qua lại với Hoàng Giai Ngâm, nhưng cô cũng không gây ầm ĩ, không truy hỏi anh vì sao, chỉ kiên định tin tưởng anh vì công việc, hiểu chuyện đến mức khiến anh đau lòng.
Mỗi khi hiểu cô nhiều hơn một chút, anh lại càng thương cô hơn.
Anh không rõ tại sao có thể có người ngốc như thế. Một người sống đến bây giờ, sao lại còn ngốc nghếch vậy chứ.
Nhưng cho dù có ngốc đến mức đó, thì cũng có từng kẻ một liều mạng muốn bức chết cô. Trần Kỳ, Nhậm Vũ, Trương Khởi, Từ Gia Thiên, Hoàng Thường...
Lòng rất đau, rất muốn cứ thế ôm chặt lấy cô, mãi mãi như thế...
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang yên tĩnh khó có được này.
Kiều Trạch giơ tay ra cầm lấy điện thoại.
Lộ Miểu sợ anh không tiện, muốn tách ra khỏi người anh, nhưng vừa lùi một bước nhỏ đã bị anh kéo về lại trong lòng. rồi sau đó dần dần phát hiện ra, anh có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
"Anh có thể nghe được rồi?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh chưa từng nhắc đến với cô chuyện này, gật đầu nói: "Được rồi, cơ bản đã khôi phục."
Vốn còn lo cô sẽ giận dỗi vì anh không nói cho cô hay tin này, không ngờ cô còn vui vẻ hơn cả anh.
"Tốt quá rồi." Cô nói, khóe miệng trễ xuống có chút ảo não, "Khó trách gần đây anh không để em về lại chỗ Thương Kỳ, giờ em chẳng còn tác dụng gì với anh."
Tuy thế mặt mày lại toát lên sự mừng rỡ khi biết anh đã khôi phục lại thính lực.
Thái độ của cô khiến anh sinh ra vài phần áy náy, chuyện anh khôi phục thính lực hẳn phải nên nói với cô đầu tiên.
Rất nhiều suy nghĩ "nên" và "không nên" cứ xoay chuyển trong đầu, va chạm vào nhau sinh ra hối hận, rõ ràng người đứng ngay trước mắt, thế nhưng anh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải mình đối với cô chưa đủ tốt không.
"Sao không nghe điện thoại thế?" Cô chỉ vào điện thoại đang còn rung lên.
Anh nhìn cô đầy phức tạp, cuối cùng lại chẳng nói gì, một tay ôm cô vào lòng, tay nghe bắt máy.
Là Thương Kỳ gọi đến, trong giọng mơ hồ có mang theo vẻ kích động.
"Tổng giám đốc Kiều, Hoắc tổng muốn gặp anh."
Sâu trong mắt Kiều Trạch vì câu này mà nảy sinh vài tia sắc nhọn, cuối cùng...
Vì mấy ngày qua anh khống chế chặt chẽ con đường làm ăn của ht, nên việc cung ứng hàng trong tập đoàn Hoắc tổng gần như rơi vào trạng thái đứt gãy. Hoắc tổng trấn thủ cả tập đoàn, tất cả sản nghiệp tuy do Hoắc tổng nắm chặt trong tay, nhưng dù sao cũng không phải đích thân hắn ta nhúng tay làm việc, hào phóng đòi khống chế anh, những mục tiêu nhỏ vẫn ủy quyền cho người dưới tay mình, lại thêm có ht có ý làm phản, bởi vậy ông ta cũng có nắm giữ được bộ phận thị trường riêng cho mình, bây giờ Kiều Trạch toàn quyền tiếp quản đất của ht, mượng nhân mạch dược trướng ht mà lúc đầu anh thu thập khi còn ở bên ông ta, thật sự trước mắt đã bóp chặt mắt xích "sản xuất cung hàng" này của ht, ém hàng không chịu nhả, ý của anh là trước tiên phải gặp được Hoắc tổng, để xem ý của Hoắc tổng ra sao rồi mới tiếp tục quyết định xử lí hóa đơn này thế nào.
Thương Kỳ đã mấy lần nhắn lại ý của anh qua, nhưng đều bị Hoắc tổng lấy đủ lí do từ chối. Kiều Trạch cũng không vội, một bên là không gặp Hoắc tổng thì không giao hàng, bên kia cố ý cùng ra cùng vào với Hoàng Giai Ngâm, cũng cố ý thờ ơ mấy phần với Lộ Miểu, muốn mượn những điều đó thử cực hạn của Hoắc tổng.
Hoắc tổng không thể nào không gặp anh. Hiện giờ mắt xích "sản xuất cung nàng" của ht đã bị anh bóp chặt, nguồn cung cấp vốn ổn định nay bị chặt đứt, mạng lưới buôn bán vốn đâu vào đấy cũng sắp xảy ra vấn đề, hắn ta không thể nào ngồi mặc kệ mà nhìn được. Còn nguyên nhân khác, thì có thể là Lộ Miểu.
Nếu thật sự anh đoán đúng là người nọ...
Vốn Kiều Trạch còn tưởng phải tiếp tục lề mề thêm mấy ngày nữa, không ngờ nhanh như vậy hắn ta đã liên lạc với anh.
Anh từ từ nheo mắt lại.
"Được." Anh nói vào điện thoại, "Bao giờ, ở đâu?"
Anh hơi nghiêng người, kéo giãn khoảng cách với Lộ Miểu.
Anh không muốn để Lộ Miểu nghe được địa chỉ thời gian gặp mặt tối nay của họ.
Thương Kỳ đọc địa chỉ cho anh, hẹn vào đêm nay.
Cúp điện thoại, Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu: "Tối nay anh có chút việc phải ra ngoài, lát nữa cơm nước xong thì em về trước đi, nhé?"
Lộ Miểu lờ mờ nghe thấy hai chữ "Hoắc tổng" trong điện thoại.
"Gặp Hoắc tổng à?" Cô hỏi.
Kiều Trạch nhìn cô gật đầu.
"Em... không thể đi cùng anh sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Anh hi vọng là mình gặp người trước, sau khi xác nhận thân phận của hắn ta thì nói sau." Kiều Trạch nói, "Đi lần này sẽ có nguy hiểm, anh không hi vọng em mạo hiểm."
Lộ Miểu gật đầu: "Vâng."
"Một mình anh phải chú ý an toàn." Lộ Miểu lo lắng dặn dò.
Sau bữa cơm tối, Kiều Trạch vốn muốn đưa cô về trước nhưng Lộ Miểu không chịu, thúc giục anh mau đi đi, đừng chậm trễ.
Cô không muốn anh tiễn cô về rồi mới đi, khi Kiều Trạch đi thật rồi thì Lộ Miểu cũng không về nhà, mà cô lái xe đi theo, cẩn thận giữ khoảng cách, không để Kiều Trạch phát hiện hành tung.
Hoắc tổng hẹn ở một hội sở tư nhân ở ngoại thành, tính riêng tư bí mật cao.
Lộ Miểu dừng xe lại trước một thẩm mỹ viện đối diện với hội sở, nhìn thấy Kiều Trạch dừng xe, xuống xe, đi vào hội sở, cô cũng khóa xe đi theo, đang chuẩn bị xuống xe thì một bóng người cao lớn đi ra từ trong chiếc xe cạnh Kiều Trạch đột nhiên đập vào mắt, thân hình quen thuộc khiến Lộ Miểu dừng lại, ánh mắt dán chặt vào người đó.
Lúc cậu ta đóng cửa xe thì mặt hơi hướng về phía Lộ Miểu, Lộ Miểu thụp người xuống ngồi lại vào ghế.
Đó là Lộ Tiểu Thành, rõ ràng là Lộ Tiểu Thành.
Hơn năm năm không gặp, cậu ta đã cao lên không ít, thân hình cao lớn, cởi bỏ đi vẻ ngây ngô năm đó, khoác lên sự thận trọng vững vàng.
Cậu đeo kính râm, sau lưng còn có hai người đi theo.
Trong nháy mắt đại não Lộ Miểu trở nên trống rỗng, lòng bàn tay lạnh buốt, trang phục và tư thế của cậu, khiến cô không có cách nào như lần trước, sốt ruột lao ra gọi cậu.
Cô bình tĩnh lại, lén lút đi theo, khi cậu ta đang chờ thang máy thì lén lút đi cầu thang lên lầu.
Cô có thể mơ hồ nghe thấy đối thoại của anh và Thương Kỳ lúc nãy, biết họ hẹn ở tầng mấy.
Lúc cô lên đến tầng thì Lộ Tiểu Thành mới ra khỏi thang máy một lúc, dẫn theo hai người kia, đi thẳng đến cuối dãy, rồi sau đó dừng lại trước cánh cửa phòng cuối cùng, người bên trái cậu ta gõ cửa, cánh cửa bật mở từ trong ra, Thương Kỳ xuất hiện.
Bỗng dưng trái tim Lộ Miểu rơi xuống vực sâu, trong lòng hốt hoảng, hai chân yếu mềm, gần như đứng không vững.
————
Thương Kỳ dẫn Lộ Tiểu Thành vào phòng, cười giới thiệu với Kiều Trạch: "Tổng giám đốc Kiều, đây là Hoắc tổng."
"Còn đây là tổng giám đốc Kiều." Thương Kỳ giới thiệu, "Đáng lí lần trước hai người đã gặp nhau rồi mới phải."
Kiều Trạch không ngờ người đến là Lộ Tiểu Thành, động tác khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn cậu ta mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Lộ Tiểu Thành trước mắt mặc áo khoác đen càng gia tăng thêm vẻ xấu xa, khóe miệng nhếch lên, không nói cười tùy tiện, dáng điệu kiêu căng, cả người nhìn trầm ổn không ít, so với người thanh niên xúc động uy hiếp anh trong con ngõ tối trước kia như hai người khác nhau.
"Hoắc tổng?" Kiều Trạch hỏi.
Cậu ta tháo kính râm xuống, khẽ gật đầu với anh, giơ tay ra: "Chào tổng giám đốc Kiều, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Kiều Trạch cũng giơ tay ra bắt, tầm mắt bình tĩnh đảo qua mấy người trong phòng, những người này vì Lộ Tiểu Thành xuất hiện mà thần sắc trở nên cung kính hơn.
Bỗng dưng Kiều Trạch cảm thấy cụt hứng, rõ ràng người muốn gặp đang ở ngay trước mắt, lại giống như bị người ta giội cho một chậu nước lạnh, dập tắt cảm giác hưng phấn vì đã đi đến được trung tâm vụ án này của anh.
Thương Kỳ gọi người vào ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kiều Trạch không có hứng thú, chỉ thăm dò Lộ Tiểu Thành mấy hồi, cậu ta đối đáp bình tĩnh khách khí, nhìn quả thật có chuyện như thế, nhưng rồi lại không giống.
Anh ép lợi thế không buông, Hoàng Giai Ngâm lại không có ở đây, người nắm thực quyền mới là cô ta, phải do cô ta quyết định, lần gặp mặt này không bàn được gì, Hoắc tổng cũng đợi chừng một tiếng rồi đi trước.
Bữa tiệc đã tàn, Kiều Trạch đứng dậy tiễn cậu ta xuống lầu, trò chuyện vài câu rồi tạm biệt rời đi.
Kiều Trạch nhìn Lộ Tiểu Thành với Thương Kỳ lần lượt rời đi, khẽ thở dài một hơi, không hiểu tại sao lại cảm thấy mệt, theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi sau đó nhấn một cái muốn nhìn xem Lộ Miểu thế nào rồi, không ngờ lại lần nữa trong thấy chấm đen gần trong gang tấc.
Anh ngẩng đầu, quét mắt nhìn khắp nơi.
Đột nhiên Lộ Miểu nhấn còi, cũng bật đèn chớp lên, Kiều Trạch nhanh chóng phát hiện ra, đi về phía cô.
Lộ Miểu thấy anh đến gần thì mở cửa xe ra.
Kiều Trạch cúi người ngồi vào, nghiêng đầu nhìn cô: "Theo dõi tôi cả dọc đường đến đây?"
Lộ Miểu sợ anh mắng cô, chần chừ gật đầu: "Em không làm chuyện gì xấu."
"Thấy hết rồi?" Anh hỏi, tầm mắt dừng trên mặt anh.
Cô mím khóe môi, nhẹ gật đầu.
"Hoắc tổng... là Lộ Tiểu Thành sao?" Cô hỏi, tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng trong giọng vẫn còn run run.
Kiều Trạch không nói phải hay không: "Về trước đã."
Lộ Miểu nắm vô lăng không nhúc nhích: "Em muốn đi tìm cậu ấy."
Kiều Trạch nhìn cô mấy giây, rút điện thoại ra gọi một cuộc, đọc biển số xe và tên đường mà Lộ Tiểu Thành chạy đi giao cho người trong đội, nhờ anh ta điều tra quỹ đạo thời gian thực của biển số xe này.
Sau khi cúp máy, anh cười nói với Lộ Miểu: "Ngồi vào ghế phụ đi."