Mục lục
Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Miểu lúng túng không thôi, da mặt cô lại mỏng, đỏ từ trong ra ngoài, "Cái đó... Tôi..." ấp ủng một hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào mà nói, "Ổ khóa nhà anh có vấn đề rồi..."

"Vặn ngược hướng thì nó có thể không có vấn đề chắc?"

Kiều Trạch đẩy cửa ra.

Lộ Bảo đã đứng ngay cửa, thè lưỡi thở phì phò, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì liền lẻn đến trước mặt cô, rồi lắc đầu vẫy đuôi với cô, trông rất thân thiết.

Lộ Miểu cứng đờ đứng nguyên tại chô, chỉ thiếu mức giơ tay ra chứng tỏ mình trong sạch.

"Tôi không làm gì hết." Cô nói, nhìn sang người đàn ông đang dùng ánh mắt kì quái đánh giá cô và con chó nhà anh từ khi nó nhảy vọt về phía cô.

Tầm mắt Kiều Trạch dời từ chú chó nhà anh lên mặt cô: "Không phải cô có dị năng đấy chứ?"

Chỉ vào mớ thép trong tay cô, rồi đưa mắt nhìn con chó ngu nhà mình, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống mặt cô lần nữa: "Tôi với cô có thể dễ dàng trao đổi mà không hề gặp trở ngại thính lực nào."

"... Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ." Lộ Miểu chực như sắp khóc, "Tôi là người mà."

"Tôi cũng đâu bảo cô là yêu quái."

Kiều Trạch ngoắc ngón tay với Lộ Bảo: "Lộ Bảo."

Nét mặt Lộ Miểu lại nhất thời trở nên khó chịu, chỉ là Lộ Bảo không thèm để ý đến Kiều Trạch, vẫn cứ "thở hổn hển phì phò" trước mặt cô, lắc đầu lắc đuôi với cô, vô cùng nhiệt tình.

Tuy Lộ Miểu giao tiếp với chó không ít, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải tình huống một chú chó nhiệt tình quá mức với cô khi chỉ mới gặp mặt hai lần như thế này, tự trong lòng cảm thấy kì quái, cũng không dám đáp lại nó, chủ của nó còn đang nhìn cô như hổ rình mồi đây.

"Chủ mày gọi mày đấy." Cô nói với nó.

Nó "oẳng" một tiếng.

Lộ Miểu chỉ vào Kiều Trạch, vẫy tay: "Mau đến đó đi."

Lộ Bảo lại "oẳng" nữa, rồi ngoan ngoãn đi đến.

Kiều Trạch lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn cô.

"Hình như nó có niềm yêu thích khó hiểu với cô rồi đấy." Kiều Trạch vuốt đầu Lộ Bảo, tầm mắt cũng dừng trên người Lộ Miểu, "Cô từng gặp nó rồi à?"

Lộ Miểu mờ mịt lắc đầu: "Đâu có."

Ánh mắt Kiều Trạch cứng lại, nhìn chằm chằm vào cô hơn hai giây, mắt cô sóng sánh nước, như mang theo cảm giác mê li ngái ngủ, không phải quá to, nhưng cũng không nhỏ, đôi đồng tử trong suốt, cũng khá thản nhiên, lại có vẻ hơi mù mờ, cả người nhìn vừa vô tội lại vô hại, quả thật không giống người sẽ nói dối. Hơn nữa mới tháng sáu này cô ấy mới vào đội cảnh sát, mà Lộ Bảo từ tháng tư đã đi theo anh, cũng không thể nào gặp mặt được, xem chừng đúng như những gì phó cục trưởng Lưu nói, thiên phú thuần phục động vật khiến người ta run sợ, mới gặp có mặt có hai lần đã cướp đi linh hồn nhỏ bé của con chó nhà anh rồi.

"Lộ Bảo." Anh lại gọi con chó một tiếng.

"..." Lộ Miểu không chịu nổi nữa, "Tại sao lại đặt cho nó cái tên hay ho thế làm gì chứ... Cái tên ấy đâu phù hợp với thân tình cao lớn uy mãnh của nó chứ."

"Lúc ở trong cảnh đội đã có tên đó rồi."

Lộ Miểu không phản đối, nhìn mớ sắt vụn còn trong tay mình, quay đầu lại nhìn lỗ thủng trên cửa, thế là đứng lên một cách ngượng ngùng: "Thế cửa nhà anh..."

Vẻ mặt thẹn thùng muốn chết nhưng lại thấy chết không sờn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Kiều Trạch nhìn mà thấy buồn cười: "Tháo xuống thế nào thì lắp vào lại thế ấy."

"..." Cô chu miệng nhìn anh, rầu rĩ "ờ" một tiếng, rồi im lặng xoay người đi giày vò lỗ thủng kia.

Kiều Trạch chưa từng gặp nha đầu nào chỉ toàn cơ bắp như thế, dáng vẻ nghiêm túc lắp lại ổ khóa giống như cứ bị anh ăn hiếp vậy.

Anh bước đến, cầm lấy ổ khóa trong tay cô: "Ổ khóa vốn đã hư rồi, đừng có mày mò nó nữa."

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cô về trước đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

-

Lúc Lộ Miểu về lại đội thì mới bảy giờ tối.

Trước mắt cô vẫn còn đang trong kì tập huấn, ở lại kí túc xá tập thể, con gái đều ở cùng một dãy kí túc xá.

Mà giờ này chỉ vừa mới cơm nước xong, đến lúc ngồi tán gẫu rồi.

Chuyện chiều nay diễn tập vừa khéo bắt được mấy tay buôn ma túy đã sớm được lan truyền trong đội, và chuyện chuyên gia tháo bom vào thời khắc khẩn cấp cứu Lộ Miểu cũng được truyền đi từ sớm.

Mọi người đều biết, chuyên gia tháo bom rất tuấn tú, chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân càng đẹp trai hơn, hơn nữa chuyên gia tháo bom anh hùng cứu mỹ nhân còn dưới sự sắp xếp của đội trưởng Tiếu, được Lộ Miểu đưa đến bệnh viện, bây giờ đang chờ Lộ Miểu để hỏi thăm tình hình, thế nên khi cô vừa về, mọi người đều vây đến, tìm cô hỏi thăm chuyện của chuyên gia tháo bom.

Lộ Miểu ngỡ là mọi người hỏi thăm vết thương của anh: "Anh ta không sao hết, chỉ bị trầy da thôi."

"Người đâu rồi? Dáng vẻ thế nào? Sao lại đến đây? Sao cô lại biết anh ấy?" Có người gấp gáp hỏi.

Lộ Miểu lại bắt đầu mờ mịt: "Mình cũng đâu biết, mình không biết anh ta, đội trưởng Tiếu nói anh ấy không phải chuyên gia tháo giỡ bom mìn."

"Mình cũng chưa từng nghe đến người này. Bên đại đội tháo giỡ bom mìn mình có quen, không có người này."

"Hình như không phải người trong đội, chưa từng thấy anh ấy lên lớp hồi nào."

...

Khi những người khác đang mải ríu rít thảo luận, thì vừa hay Diêu Linh Linh tắm rửa xong quay về, trông thấy Lộ Miểu, liền gọi cô một tiếng: "Đội trưởng Tiếu bảo cậu lập tức sang phòng thẩm vấn đấy."

Lộ Miểu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi đến nơi.

Tiếu Trạm vẫn còn đang thẩm tra người, chính là gã thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ hồi chiều.

Kiều Trạch bắn súng ngắm rất chuẩn, viên đạn ghim vào tay cầm súng của hắn, sau khi được đưa đến bệnh viện băng bó liền được đưa về, còn gã kia thì nghiêm trọng hơn, vẫn còn nằm trong bệnh viện.

"Làm sao em biết trong xe chúng nó giấu thuốc?" Đi ra khỏi phòng thẩm tra, Tiếu Trạm hỏi, "Đến Đại Thành cũng không ngửi thấy."

Nhắc tới điều này Lộ Miểu lại có chút bận lòng, chó cô huấn luyện, lại không có mũi thính bằng cô, đây đúng là sai lầm của cô.

"Chỉ là đột nhiên em ngửi thấy mùi chua thôi." Chuyện này lúc chiều khi ở trong thùng xe Lộ Miểu đã có nhắc đến với Kiều Trạch, chỉ là không biết rốt cuộc đem theo nhiều hay ít, cũng không biết cụ thể tình hình là như thế nào.

Tiếu Trạm hình như không định nói với cô.

"Nhưng ngay Đại Thành cũng không ngửi được." Trong công việc, Tiếu Trạm rất nghiêm túc, không còn cười đùa thoải mái như trước, "Lộ Miểu, lần diễn tập này em lập công rồi, bắt được hai gã mang phần trăm theo thuốc phiện, đây là chuyện tốt. Nhưng với đó, hiệu suất của em vẫn chưa đủ."

Những lời Tiếu Trạm nói khiến Lộ Miểu có chút không yên, mơ hồ cảm thấy hình như có chuyện.

"Đội trưởng Tiếu, ý của anh là... có phải em sẽ bị loại không?"

"Đừng nghĩ nhiều quá." Tiếu Trạm không trả lời thẳng, "Chỉ là tìm em tâm sự thôi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Kết quả sát hạch sẽ được chính thức công bố sau ki thảo luận hội đồng."

Anh không có ý định loại bỏ Miểu, cô gái nhỏ này làm việc cặn kẽ, cũng hiếu học, chuyện hôm nay mặc dù ít nhiều do Kiều Trạch ra tay đúng lúc, nhưng dù sao cũng là diễn tập, lại là tình huống xảy ra bất ngờ, cô gái này không hề có bất kì kinh nghiệm thực chiến, nên thoáng cái không thể theo kịp là điều có thể lí giải.

Không ngờ sau buổi thảo luận ngày hôm sau, câu đầu tiên của Kiều Trạch lại là: "Lộ Miểu bị loại."

Rất thẳng thắn, không có bất kì dư âm vòng vèo nào, khiến Tiếu Trạm ngẩn người, ngay đến phó cục trưởng Lưu cũng kinh ngạc nhìn anh một cái.

"Cô ấy đã lập công." Tiếu Trạm nhắc nhở anh.

"Mèo mù vớ cá rán thôi." Kiều Trạch rút cây bút trong ống đựng ra, đứng trước màn hình máy chiếu, đầu bút chỉ vào hình ảnh trên màn chiếu, "Chó lùng bắt ma túy sau khi được huấn luyện, ít nhất có khả năng phải phân biệt được bảy loại dẫn xuất của ma túy, heroin, cocaine, thuốc phiện, sativa có mùi mạnh, phải có phản xạ đặc biệt. Nhưng con chó tên 'Đại Thành' này được cô ấy huấn luyện bốn tháng, nhưng mũi còn không nhạy bằng cô ấy, đây chính là vấn đề năng lực."

"Lúc xảy ra chuyện, xuất phát từ bản năng cô ấy không hề rút súng ra, mà bảo vệ con chó này, cái này gọi là ngu ngốc."

"Chiếc xe hơi này vừa được cô ấy kiểm tra xong, chạy sượt qua bên cạnh người, nhưng sau khi cô ấy bị kính chiếu hậu quẹt vào mới kịp né đi, điều này nói lên phản ứng trước nguy hiểm theo bản năng của cô ấy chậm hơn so với những người khác."

"Từ hành động bảo vệ con chó này của cô ấy có thể thấy, trong khi huấn luyện rõ ràng cô ấy nhân từ với chó nghiệp vụ, đôi khi còn tùy tiện, nhẹ nhàng mà nói thì là tốt bụng, nhưng trên thực tế, đây là trình độ nghề nghiệp hóa không đủ. Cô ấy không hề ý thức được nhiệm vụ công việc của mình là gì."

"Với công việc không đủ hiểu biết, không có năng lực chuyên nghiệp phối hợp, cũng không có khả năng ứng đối cơ bản trước nguy hiểm, chỉ riêng ba điều này, cô ấy đã không thích hợp cho công việc này rồi."

"Thân là một cảnh sát truy bắt ma túy, sau này cần phải đối mặt với những kẻ vô cùng tàn bạo, bất cứ một sai lầm nào, đều có thể không đứng lên được nữa. Cô ấy không chỉ làm liên lụy một mình cô ấy, mà thậm chí là đến toàn đội."

Những phân tích của anh khiến Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu trầm ngâm, những điều anh đưa ra đều là chính xác.

Ấn tượng về Lộ Miểu của phó cục trưởng Lưu không tệ lắm, trong trí nhớ chính là một cô bé kiên định chịu khó, người cũng chăm chỉ, quả thật có thiên phú trong việc huấn luyện chó nghiệp vụ.

"Dù sao cũng là lần đầu tiên con bé gặp phải chuyện như thế, phản ứng không nhanh có thể hiểu được. Hơn nữa lần này chúng ta chỉ diễn tập, có khi nó tưởng hai kẻ kia là người chúng ta sắp xếp, nên theo bản năng mới bảo vệ con chó kia." Phó cục trưởng Lưu ra mặt thay cô, "Về phần huấn luyện ấy, muốn trở thành một chú chó truy bắt ma túy đủ tư cách, thông thường cần phải qua bốn giai đoạn huấn luyện, giai đoạn đầu là bồi dưỡng năng lực cơ bản, xây dựng tình cảm giữa người và chó, cái này cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm."

"Phó cục trưởng Lưu, đây là chó đã làm việc chứ không phải chó đợi huấn luyện. Hẳn nó đã phải có năng lực nghiệm thuốc cơ bản rồi." Kiều Trạch cúi người nhấn phím ở trên bàn, màn hình dừng lại ở hình ảnh Lộ Miểu ôm lấy "Đại Thành", ngòi bút lại chỉ vào Lộ Miểu, "Lần đầu tiên không thể là lí do được. Trước khi xuất phát đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, đây là buổi tập súng thật đạn thật, chẳng qua đạn chỉ là giả, nhưng điều chúng ta khảo nghiệm chính là phần ứng đối tại hiện trường của bọn họ. Nếu cô ấy nghe hiểu, nhưng không chấp hành, thì đây là vấn đề năng lực của cô ấy, nếu không nghe lọt, thì chính là không để tâm làm việc điển hình."

"Nhưng rất rõ ràng, là năng lực của cô ấy có vấn đề. Ở hiện trường phản ứng của cô ấy quá chậm, khi đặc huấn không được tập qua, nên không được phát huy, có lẽ thật đúng là trời sinh, cô ấy trời sinh ăn không hết chén cơm này."

"Cho nên đề nghị của tôi là, trực tiếp loại cô ấy ra khỏi cục."

Phó cục trưởng Lưu nhíu mày, trong lòng vẫn có chút luyến tiếc: "Hay là để con bé tiếp tục huấn luyện nữa đi, quan sát xem sao, rồi đợi lần sát hách thứ hai nêu không thông qua thì hãy quyết tiếp?"

Tiếu Trạm cũng đứng về phía Lộ Miểu: "Cô ấy quả thật có thiên phú về việc thuần phục động vật, lại nhanh tay, giống chó gì cũng có thể thuần phục dễ bảo, điều này không được, cứ giữ cô ấy lại làm hướng dẫn chó nghiệp vụ đi."

"Một người có thể dễ dàng thuần phục được cả chó nghiệp vụ, có thể giữ lại được sao?" Kiều Trạch quay về chỗ ngôi, "Tin tôi đi, cô gái này tuyệt đối có vấn đề."

Tiếu Trạm cười: "Cậu có thành kiến với con gái nhà người ta thì có."

"Chỉ là một cô gái trẻ, tôi có thể có ý kiến gì với cô ấy chứ." Kiều Trạch dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, "Tôi nhìn ánh mắt của mấy người là biết rồi."

Đây là sự thật, Kiều Trạch chưa từng nhìn nhầm bao giờ.

"Vậy có vấn đề chỗ nào?" Tiếu Trạm hỏi.

Kiều Trạch lắc đầu: "Không nói rõ được. Trực giác, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy, đã có loại trực giác này."

Tiếu Trạm gật đầu, cái khác của Kiều Trạch khó mà nói, nhưng trực giác thì luôn đúng.

"Nếu đã vậy, thì cứ quyết định thế đi, loại!"

Chiều hôm đó kết quả được công bố, Lộ Miểu thực tập sinh đầu tiên, cũng là người duy nhất bị loại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK