• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Có vô ích hay không là tôi quyết định chứ không phải em! Tiểu Tuyết, tôi so với Hoắc Đình Kiêu cũng đâu kém chỗ nào, tại sao em lại không để mắt đến tôi?"
Trương Tử Sơn khó chịu hỏi.
Câu hỏi này hắn hỏi Hạ Tuyết rất nhiều lần, cũng tự hỏi bản thân mình không dưới trăm lần, rõ ràng lúc nào hắn cũng thấy mình hơn Hoắc Đình Kiêu rất nhiều chỗ, cho dù là tình cảm với Hạ Tuyết cũng nhiều hơn.

Vậy mà...
Mỗi lần thấy Hạ Tuyết một lòng nhớ thương Hoắc Đình Kiêu, Trương Tử Sơn vừa cảm thấy buồn bực lại vừa cảm thấy vô cùng ganh tỵ.
"Vì anh là kẻ xấu, mãi mãi anh cũng không thể nào bằng được với Đình Kiêu."
Hạ Tuyết thẳng thắng đáp.
"Kẻ xấu? Tôi vì em làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng em lại xem tôi là kẻ xấu? Tiểu Tuyết, em rất biết làm tôi đau khổ đó!"
"Anh làm gì cho tôi mà nói là làm nhiều chuyện vì tôi?"
Hạ Tuyết nhướn mày.
Thật ra có một vài chuyện cô vẫn còn lấn cấn trong lòng, luôn muốn hỏi Trương Tử Sơn cho ra lẽ nhưng không có cơ hội.

Ví dụ như chuyện bắt cóc lần trước của Tống Phương Thảo.
Nghe Hạ Tuyết hỏi câu này, nét mặt của Trương Tử Sơn giãn ra không ít, tưởng cô sẽ không quan tâm đến chuyện hắn làm nhưng thì ra là cô vẫn để ý lắm.
"Em muốn biết không? Chỉ cần em nói muốn, tôi sẽ nói cho em nghe."
Trương Tử Sơn cười tự mãn.
"Anh nói thử xem!"
Hạ Tuyết tỏ ra thờ ơ đáp.
"Em còn nhớ Tống Phương Thảo không? Chuyện cô ta bắt cóc em và thằng con hoang Lý Tử Vân là do tôi xúi giục.

Lúc đầu mục tiêu là thằng nhóc con đó, không ngờ em lại xuất hiện.

Tống Phương Thảo vốn định giết em nhưng tôi đã cản cô ta, còn giúp cảnh sát bắt cô ta nữa.

Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô ta không có ý định hại em.

Còn có chuyện Mễ Ly đã giết trợ lý của em nữa, mặc dù không phải tôi cung cấp thông tin cho cảnh sát, tuy nhiên cũng là tôi âm thầm dung túng cho người kia gửi manh mối vạch tội Mễ Ly.

Lần này cũng vậy, vốn dĩ tôi định tự mình kết liễu cô ta khi cô ta dùng em uy hiếp tôi, nhưng có người thay tôi làm rồi." Trương Tử Sơn uống nước rồi nói tiếp: "Em thấy đó, bất kỳ ai muốn hại em, tôi đều cho kẻ đó chết hết!"
Lúc nói câu này, vẻ mặt của hắn vô cùng đắc ý.
Hạ Tuyết nghe xong cảm thấy lạnh người, được một tên tâm thần để ý đúng là xui xẻo của cô.

Tội nghiệp cho Trương Tử Vân rơi vào tầm ngắm của hắn, không biết lúc nào thằng bé sẽ bị tên điên này thủ tiêu nữa.
Hạ Tuyết âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm, trước khi hắn lại ra tay hại người khác, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây và báo cảnh sát.


Chỉ khi Trương Tử Sơn bị bắt thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc.
"Sao nào? Em đang cảm thấy tôi rất đáng sợ phải không? Thật ra em không cần lo lắng, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi, khiến tâm trạng của tôi tốt thì mấy kẻ chướng mắt đó sẽ giữ được mạng."
Trương Tử Sơn dịu giọng.
Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, ngay cả lúc uy hiếp cô vẫn có thể bình thản như đang kể một câu chuyện cười nào đó, quá rõ ràng tâm lý của hắn không biết đã méo mó, vặn vẹo đến mức độ nào rồi.

Lời cảnh váo lúc trước của Anh Anh rất đúng, trước khi cô có thể chạy thoát thì không nên đối chọi với hắn.
"...!Chỉ cần anh không hại thêm bất kỳ ai, và không hạn chế tự do của tôi, thì tôi sẽ suy nghĩ..."
Hạ Tuyết cắn răng nói.
"Tôi có thể hiểu là em sẽ đồng ý ở cạnh tôi nếu tôi cho em tự do đi lại và không giết người nữa phải không?"
"...!Đúng vậy..."
"Vậy thì phải xem em có nói thật không đã.

Tiểu Tuyết, tôi yêu em nhưng chưa đến độ em nói gì tôi nghe nấy đâu!" Trương Tử Sơn mỉm cười vuốt tóc Hạ Tuyết: "Nhưng mà tôi vẫn có thể cho em tự do đi lại trong biệt thự, đồng thời không trói em nữa, tuy nhiên em phải để vệ sĩ giám sát em."
Hắn hôn lên một lọn tóc: "Đây là sự nhượng bộ của tôi đối với em rồi!"
"...!Tôi muốn anh trả tự do cho Hà Lạc Tâm và Anh Anh nữa.


Bọn họ là bạn của tôi, tôi phải ở cùng với họ."
"Em sợ tôi giết hai người đó à? Yên tâm đi, nếu tôi muốn làm chuyện đó thì làm lâu rồi."
"Vậy tức là anh sẽ thả họ ra để họ ở cùng tôi phải không?"
"Dễ dàng thả hai người đó thì tôi lỗ quá rồi.

Nếu em cho tôi chút lợi lộc thì tôi sẽ suy nghĩ lại."
"...!Anh muốn thế nào?"
Hạ Tuyết cau mày bực bội.
"Muốn sao hả? Để tôi nghĩ thử xem..."
Trương Tử Sơn xoa cằm suy nghĩ.
Hạ Tuyết cũng không vội hối thúc, cô không muốn tỏ rõ thái độ lo lắng cho hai người kia để trở thành điểm yếu của hắn, một khi hắn xem hai người đó là nhược điểm của cô thì chắc chắn những chuyện kế tiếp sẽ khó giải quyết.
"Tiểu Tuyết, hôn tôi một cái xem như lấy lãi, tôi sẽ để hai người kia tự do!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK