Diệp Trúc bại.
Tin tức này dùng tốc độ cực nhanh truyền khắp toàn bộ Tam Thanh Đạo Môn.
Tất cả mọi người đều đang nghị luận về thủ tịch thư viện.
Nhưng bây giờ vị thủ tịch thư viện bị mọi người nghị luận lại đang bế quan tu hành ở một ngọn núi nhỏ không có hình dáng gì đặc biệt.
Ngọn núi này chính là chỗ ở của Cung Nguyệt.
Về chuyện Sở Cuồng Nhân có thể đánh bại Diệp Trúc, thật ra bọn người Cung Nguyệt và Ân Hồng Hoa cũng không quá kinh ngạc.
Dù sao thì lúc ở Thanh Lan Tiên giới, người này gần như nghiền ép toàn bộ thế hệ trẻ, không người nào có thể so sánh, các nàng đã sớm quen thuộc.
Điều khiến các nàng kinh ngạc hơn chính là, Sở Cuồng Nhân, có thể khiến cho Tam Thanh Đạo Môn ăn thiệt thòi lớn như vậy, nhưng chỉ có thể giữ im lặng.
Chuyện này còn khiến bọn họ kinh ngạc hơn việc hắn đánh bại Diệp Trúc rất nhiều.
"Thần Ma nhất mạch..."
"Thật sự là bối cảnh đáng sợ."
Cung Nguyệt lắc đầu cảm khái nói ra.
Nàng cũng không phải hiểu rất rõ về tu sĩ của mạch này, mà những ngày này, sau khi nghe ngóng một phen thì mới biết được mạch này kinh khủng đến mức nào.
Mới biết được, đây mới là chỗ dựa chân chính của Sở Cuồng Nhân.
Còn về hiện thân của Bắc Minh, đã biến mất, hắn vốn chỉ là một đạo Thần Ma chi khí hóa thân mà thành, không thể ở lâu.
"Sư tôn, vương đã bế quan mấy ngày rồi, có phải lúc chiến đấu với Diệp Trúc bị thương rồi không?" Ân Hồng Hoa có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, lão đại lợi hại như vậy, chắc chắn không có việc gì."
Tiểu hồ ly ở bên cạnh nói ra.
"Đúng vậy, Hồng Hoa, ngươi không cần lo lắng, trận chiến kia, chúng ta đều thấy được, Sở đạo hữu căn bản không bị thương, lúc này bế quan, tất nhiên có dụng ý của hắn." Cung Nguyệt vừa cười vừa nói.
Bị thương?
Hiện tại nàng lại lo lắng Diệp Trúc có thể xảy ra chuyện hay không hơn, nếu không thì quan hệ của Sở Cuồng Nhân và Đạo Môn sẽ trở nên xấu đi.
Còn về Sở Cuồng Nhân...
Ừm...
Nàng không thấy đối phương bị thương.
Hơn nữa, từ trước đến giờ, đối phương sẽ thật sự bị thương sao?
Lúc này.
Sở Cuồng Nhân vẫn đang bế quan, hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, trước mặt có một mẫu máu đang lơ lửng, đó là, máu của Diệp Trúc!
"Thành công!"
Sở Cuồng Nhân đột nhiên mở hai mắt ra.
Bên trong tròng mắt màu đen dường như có một đạo thanh quang lướt qua, hai chiếc lá cây hiện lên, trong đó có kiếm khí sắc bén đang cuộn trào.
Nếu có những người khác ở đây, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Sở Cuồng Nhân, lại nắm giữ Thanh Diệp Kiếm Đồng!
"Không hổ là một trong mười đại Tiên Thể Chí Tôn, mặc dù ở trạng thái khiếm khuyết, nhưng vẫn tạo ra tăng phúc không nhỏ đối với kiếm đạo của ta."
"Ừm, không tệ, không tệ."
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười.
Trong lúc chiến đấu, hắn lặng lẽ thu thập một ít máu của Diệp Trúc huyết, sử dụng máu của hắn để phân tích Thanh Diệp Kiếm Đồng kia.
Hắn bế quan trong khoảng thời gian này, chính là vì làm việc này, có Thể Chất Chi Thư trong tay, chuyện này cũng được tiến hành rất thuận lợi.
Tiếc nuối duy nhất chính là, Thanh Linh Kiếm Đồng lại ở trạng thái khiếm khuyết, tiềm lực của nó, cũng không như Tiên Thể Chí Tôn hoàn chỉnh.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút.
Nếu là Tiên Thể Chí Tôn hoàn chỉnh, hắn cũng không có cách nào chỉ dựa vào một ít máu mà có thể phân tích ra được.
"Có Thể Chất Chi Thư trong tay, có lẽ, trong tương lai ta có thể tu bổ để Tiên Thể Chí Tôn này trở nên hoàn thiện."
Sở Cuồng Nhân nỉ non nói.
Thanh Diệp Kiếm Đồng, Luân Hồi Thiên Thể, Hỗn Độn Thần Ma Thể, tam đại thể chất tập trung ở trên người một người, quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Chớ nói chi là, còn có một Bản Nguyên Thể Duy Nhất đầy tiềm lực cấp Siêu Thần!
Trên thể chất chi đạo, Sở Cuồng Nhân gần như là kẻ không ai có thể bằng.
"Mặt khác, thông qua trận chiến này, cũng tiến thêm một bước chứng minh khả năng dung hợp của Luân Hồi Thiên Thể và Hỗn Độn Thần Ma Thể kiêm."
"Sinh tử luân hồi chi ý, xem ra phải nghiên cứu một chút."
Một trận chiến này, cuối cùng hắn dùng Luân Hồi Kiếp Quang dung hợp với Âm Dương Sinh Tử Đồ kết thúc trận đấu, mà một chiêu này, chỉ là ý nghĩ thoáng qua của hắn, ngẫu nhiên mà thành thôi, thật ra nó vẫn chưa hoàn thiện.
Nhưng dù chỉ là một chiêu thức chưa hoàn thiện đã có thể đánh bại Diệp Trúc, một khi hoàn thiện, uy lực của nó nhất định sẽ tăng vọt một lần nữa.
Không chỉ có như thế.
Thứ hắn dung hợp, chỉ là thần thông bổ sung của hai đại thể chất.
Vẫn chưa dung hợp thể chất.
Mà chuyện này, mới là thứ Sở Cuồng Nhân thật sự muốn nghiên cứu.
Chỉ cần dung hợp hai đại thể chất, hắn có thể tùy ý sử dụng sức mạnh sinh tử luân hồi, tùy ý kết hợp thần thông sinh tử luân hồi.
Nói tóm lại, trận chiến này, hắn thu hoạch không ít.
"Rút phần thưởng đã."
Tâm trạng của Sở Cuồng Nhân không tệ, mở ra Huyễn Tưởng Luân Bàn.
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp Thần, Cửu Diệp Hồn Thảo!"
Cửu Diệp Hồn Thảo?
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
"Tuyệt đỉnh tiên dược, Cửu Diệp Hồn Thảo sao?"
Tiên dược, tiên đan ứng với cảnh giới Tiên Nhân, mà tuyệt đỉnh tiên dược tương ứng với cảnh giới Kim Tiên, là tiên dược có thể có tác dụng đối với Kim Tiên.
Cửu Diệp Hồn Thảo, càng là tuyệt đỉnh bên trong tuyệt đỉnh.
Hơn nữa, Hồn Thảo này còn là một trong những tiên dược hiếm thấy nhất, có thể dùng để tăng cảnh giới linh hồn.
"Không tệ, Cửu Chuyển Tam Nguyên Luyện Hồn Quyết của ta dừng ở đệ bát chuyển được một khoảng thời gian rồi, cũng nên đột phá."
"Cửu Diệp Hồn Thảo này, đến vừa đúng lúc."
Sở Cuồng Nhân cũng không lập tức sử dụng tiên dược này.
Hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn: "Tính toán thời gian, chủ nhân của Tam Thanh Đạo Môn cũng nên tới bái phỏng rồi."
Ngoài phòng.
Một lão giả tay cầm phất trần bỗng nhiên đi vào.
Mà nhìn thấy người này, Cung Nguyệt liền vội vàng hành lễ.
"Gặp qua chưởng môn."
Người tới, chính là Thanh Linh đạo nhân.
Lúc này, trong lòng Cung Nguyệt có chút thấp thỏm, phải biết rằng, Sở Cuồng Nhân đại náo Tam Thanh Đạo Môn, mà nàng thì quen biết với Sở Cuồng Nhân.
Chưởng môn, sẽ không làm gì nàng đúng không?
"Ừm, không cần khách khí."
Ngược lại, Thanh Linh đạo nhân không biểu hiện ra điều gì cả, hắn nhìn về phía Ân Hồng Hoa cách đó không xa, cười gật đầu: "Không tệ, ở tuổi này đã có tu vi như thế, có thể so sánh với giới tử."
"Chưởng môn quá khen rồi." Ân Hồng Hoa từ tốn nói.
"Chuyện của ngươi, ta đã điều tra xong, hôm nay ta đến cấp cho ngươi một cái công đạo, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử hạch tâm của Đạo Môn, được hưởng đãi ngộ giống với giới tử."
Ân Hồng Hoa chần chờ một hồi, sau đó nói: "Đa tạ chưởng môn."
Kỳ thật, khi phải chịu những uỷ khuất này từ Tam Thanh Đạo Môn, nàng cũng từng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, đi theo Sở Cuồng Nhân không ngon hơn sao? ?
Nhưng mà, nàng không làm được.
Cung Nguyệt và các đệ tử của Ngọc Thanh Tiên Môn đều ở nơi này, nếu nàng bỏ đi, những người này sẽ càng không có cuộc sống dễ chịu gì.
Đừng nói Thanh Linh đạo nhân sẽ quản.
Những người đứng đầu có nhiều chuyện phải làm, đối với một số tranh đấu của các đệ tử cấp thấp, bọn họ căn bản không có tâm tư đi để ý.
Cho nên Ân Hồng Hoa dự định ở lại, nàng muốn leo đến chỗ cực kỳ cao trong Tam Thanh Tiên Môn, lúc đó nàng mới có thể bảo vệ những sư đệ sư muội trước kia, mới là sự báo đáp tốt nhất đối với những chiếu cố của Cung Nguyệt dành cho nàng.
Hơn nữa, bị ủy khuất liền chạy đi, nếu làm vậy, chẳng phải là đang nói Ân Hồng Hoa nàng nhu nhược lại nhát gan sao?
"Lần này Chưởng môn đến đây, vẫn còn có chuyện cần làm sao?"
Cung Nguyệt hỏi.
Nàng mới không tin Thanh Linh đạo nhân chỉ đến cho Ân Hồng Hoa một cái công đạo, loại chuyện này, tùy tiện tìm một trưởng lão đến là được.
Mà hắn lại đích thân đến, nhất định còn có chuyện quan trọng hơn.
"Ta muốn gặp mặt Sở tiểu hữu."
Thanh Linh đạo nhân nói ra, nhìn về phía một gian phòng cách đó không xa.
Trong lòng Cung Nguyệt nói thầm một tiếng quả nhiên.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa phòng mở ra.
"Thanh Linh chưởng môn, mời vào."
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân truyền ra, hiển nhiên, việc đối phương tới chơi không hề làm hắn kinh ngạc, thậm chí có thể nói là nằm trong dự liệu.