• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiến vào Tàng Thư Các, Sở Cuồng Nhân đi thẳng đến tầng thứ ba, nơi này cất giấu đều là thượng phẩm diệu pháp, trong đó có không ít pháp môn kiếm đạo.

Ví như Thiên Phong Kiếm Quyết mà trước đó nguyên thân học tập.

Trên tầng thứ ba có không ít người, phần lớn là đệ tử nội ngoại môn, sau khi nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, cả đám đều bị hấp dẫn lực chú ý.

“Mau nhìn, đó là Sở Cuồng Nhân.”

“Sở Cuồng Nhân cái gì, hiện tại phải gọi là đại sư huynh.”

“Không sai, nghe nói Đạo Tử Nam Cung Hoàng đều thua trong tay hắn, vui lòng phục tùng hắn, danh tiếng của thủ tịch Huyền Thiên chính là danh xứng với thực.”

“Đã sớm nghe nói phong thái của Sở đại sư huynh rung động lòng người, đến nhật nguyệt trên trời gặp được cũng phải ảm đạm phai mờ, quả nhiên là thế!”

“Trên đời lại có nam tử bực này. . .”

Vô số đệ tử nhỏ giọng bàn luận, Tàng Thư Các vốn yên lặng, bây giờ lại trở nên ồn ào, Sở Cuồng Nhân hơi nhăn mày lại.

“Yên lặng.”

Một giọng nói già nua vang lên.

Thất trưởng lão phát hiện dị trạng của mọi người, lên tiếng quát.

Thất trưởng lão vừa lên tiếng, tiếng ồn ào lập tức bị ép xuống, nhưng tất cả mọi người vẫn vô tình hoặc cố ý đưa mắt về phía Sở Cuồng Nhân.

Đối với chuyện này, Sở Cuồng Nhân chỉ có thể xem như không nhìn thấy, hắn đi thẳng tới một giá sách, cầm một bản điển tịch kiếm trên đó đạo xuống.

“Thượng phẩm diệu pháp, Phù Phong Thập Tam Kiếm.”

Sở Cuồng Nhân nhẹ giọng đọc tên của bản điển tịch này.

Sau đó hắn đi sang một bên, bắt đầu đọc.

Không lâu sau, Sở Cuồng Nhân đã rõ ràng sự ảo diệu trong Phù Phong Thập Tam Kiếm, hắn đã hoàn toàn nắm giữ diệu pháp này.

Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm là tu sĩ kiếm đạo trời sinh, đối với bất kì pháp môn kiếm đạo nào cũng có thể nhanh chóng nắm giữ, cực kỳ khủng bố.

Giống như Thánh Nhân pháp Tử Vi Hoàng Thiên Kiếm Quyết, chưa đến nửa ngày Sở Cuồng Nhân đã có thể lĩnh ngộ hết, huống chi là thượng phẩm diệu pháp này?

Sau khi học cong một bản điển tịch kiếm đạo, Sở Cuồng Nhân có lòng muốn thử cực hạn của Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm một lần, nhưng hắn cũng không vội vã đi lên tầng thứ tư học Chí Tôn pháp, mà vẫn ở lại tầng thứ ba.

Hắn tiếp tục học các pháp môn kiếm đạo còn lại trong tầng thứ ba.

“Thanh Phong kiếm ảnh.”

“Tùng Nguyệt Kiếm Quyết.”

“Hai mươi sáu đường kiếm của Lý thị.”

“Ích Tà Kiếm Pháp. . . Ách, cái tên thật hay.”

“Thiên Long Khoái Kiếm.”

“Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm.”

Sở Cuồng Nhân lấy từng bản điển tịch kiếm đạo trên giá sách ra, sau đó đứng tại chỗ lật một hồi, nhanh chóng nắm giữ, hắn không ngừng lĩnh ngộ các loại pháp môn kiếm đạo, sau đó hắn pháp hiện bản thân càng ngày càng lĩnh ngộ sâu về kiếm đạo.

Nhưng các vị đệ tử trong Tàng Thư Các lại không hiểu nhìn Sở Cuồng Nhân không ngừng tìm sách, lật sách, lại tìm sách, lật sách. ..

“Đại sư huynh đang làm gì vậy?”

“Đúng vậy, cầm mỗi quyển sách trên tay không bao lâu đã để lại chỗ cũ, nếu không muốn học, sao lại lấy ra chứ?”

“Kỳ quái, đại sư huynh đến Tàng Thư Các làm gì vậy?”

Vô số đệ tử không nghĩ ra.

Cũng có một vài nữ đệ tử nhìn Sở Cuồng Nhân đang lật sách, trong mắt lộ ra dị sắc, “Không ngờ đại sư huynh chỉ lật sách thôi cũng có thể đẹp trai như vậy.”

Thời gian trôi qua, một buổi sáng qua đi.

Theo Sở Cuồng Nhân học được càng nhiều điển tịch kiếm đạo, cảm ngộ đối với kiếm đạo càng sâu, tốc độ lại lật sách của hắn càng lúc càng nhanh.

Trong tầng thứ ba của Tàng Thư Các chứa hơn vạn loại phương pháp tu hành, mà Huyền Thiên tông lại am hiểu kiếm đạo, nên pháp môn kiếm đạo chiếm khoảng ba phần mười.

Một buổi sáng, Sở Cuồng Nhân đã học năm sáu trăm loại pháp môn kiếm đạo trong ba ngàn bản điển tịch, nếu nói ra, sợ rằng sẽ không có mấy người tin tưởng.

Tầng thứ nhất Tàng Thư Các.

Thất trưởng lão ngồi trên một cái ghế nằm, ông ta hơi nhắm mắt, phóng xuất linh niệm, chú ý đến nhất cử nhất động của Sở Cuồng Nhân trên tầng thứ ba.

“Thủ tịch đang làm gì vậy?” Thất trưởng lão bỗng nhiên mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Cho dù là ông ấy cũng không đoán ra hành động của Sở Cuồng Nhân ẩn chứa huyền cơ gì, chẳng lẽ cứ lật qua sách như vậy là có thể nắm giữ phương pháp tu hành trong đó?

Trong đầu Thất trưởng lão xuất hiện suy nghĩ này.

Sau đó, ông ấy lắc đầu, cảm thấy có chút hoang đường.

Nhưng nghĩ đến Sở Cuồng Nhân là Vô Thượng Đạo Thể, ông ấy lại không khỏi có chút kinh nghi bất định, “Trong truyền thuyết, Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm có thể nhanh chóng nắm giữ pháp môn kiếm đạo, chẳng lẽ thủ tịch thật sự đang học tập sao?”

Ông ta nhớ tới vừa rồi Sở Cuồng Nhân lật qua điển tịch.

Không có ngoại lệ, đều là phương pháp tu hành liên quan tới kiếm đạo.

Nghĩ đến khả năng này, Thất trưởng lão không khỏi tê cả da đầu.

Chẳng lẽ Vô Thượng Đạo Thể thật sự khủng bố như thế?

Thất trưởng lão phóng thích linh niệm, tiếp tục chú ý động tĩnh của Sở Cuồng Nhân.

Sáu trăm bản, bảy trăm bản, tám trăm bản. ..

Một ngàn một trăm bản, một ngàn hai trăm bản, một ngàn ba trăm bản. ..

Sở Cuồng Nhân không ngừng lật xem các bản điển tịch kiếm đạo trong tầng thứ ba Tàng Thư Các, cảm ngộ kiếm đạo của hắn cũng đang nhanh chóng tăng lên.

Ngày thứ hai.

Sở Cuồng Nhân lật đến bản điển tịch kiếm đạo thứ một nghìn sáu trăm mười, theo thời gian dần trôi qua, trên người hắn lộ ra một loại kiếm chi đạo vận huyền diệu khó giải thích.

Thất trưởng lão vẫn luôn quan sát Sở Cuồng Nhân cảm nhận được đạo kiếm chi đạo vận này, tâm thần chấn động, vẻ mặt khiếp sợ.

“Đạo pháp tự nhiên, thủ tịch đang ngộ đạo!”

Ngộ đạo, đây là trạng thái cực kỳ hiếm thấy của tu sĩ.

Có tu sĩ dốc tâm sức cả một đời cũng không thể thu hoạch được.

Trong truyền thuyết, thời kì Thượng Cổ có một vị Đế ngồi bất động ba ngày ba đêm dưới một gốc cây nào đó, một ngày sau liền phá tam cảnh, trở thành tuyệt đại Thánh Vương!

Cũng có người ở trong trạng thái ngộ đạo mà lĩnh ngộ hoàn toàn một môn Đế kinh.

Những lời đồn như thế, nhiều vô số kể.

Nhưng không có ngoại lệ, người ngộ đạo đều có thu hoạch cực lớn!

“Không được, nhất định phải thông báo với mấy người chưởng môn.”

Thất trưởng lão vội vàng xuất ra la bàn truyền tin, thông báo với Huyền Kỳ Tôn Giả.

Dường như ông ta mới truyền tin đi một giây trước, thì một giây sau Huyền Kỳ Tôn Giả đã đi tới Tàng Thư Các, lúc ông ấy nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đang lật sách, sắc mặt đại hỉ, “Đạo pháp tự nhiên, quả nhiên là đang ngộ đạo!”

“Nhanh, để những người còn lại trong Tàng Thư Các đi ra, tuyệt đối không thể quấy rầy Cuồng Nhân ngộ đạo, sau đó phong tỏa nơi đây, đừng để người khác tới gần!”

Huyền Kỳ Tôn Giả vội vàng nói.

Trạng thái ngộ đạo cực kỳ hiếm thấy, ông ấy tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào quấy rầy Sở Cuồng Nhân, kẻ xấu nào quấy rầy ngộ đạo, cho dù là phụ mẫu cũng giết!

Rất nhanh, các đệ tử trong Tàng Thư Các không rõ ràng tình huống đã bị người ta dẫn ra ngoài, ngay sau đó, Huyền Kỳ Tôn Giả và các vị trưởng lão trấn giữ xung quanh Tàng Thư Các, không cho phép người khác tới gần.

Bởi vì Sở Cuồng Nhân ngộ đạo, chuyện này dường như đã chấn động toàn bộ Huyền Thiên tông.

Không ít đệ tử nhìn thấy một đám cao tầng và Huyền Kỳ Tôn Giả bình thường giống như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi tề tụ xung quanh Tàng Thư Các, trên mặt tràn đầy chấn kinh.

“Tình huống như thế nào? Tại sao tất cả đại lão đều đi ra rồi?”

“Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như đang. . . Thủ hộ?”

“Thủ hộ? Nói đùa cái gì vậy, đến Vô Thượng Chí Tôn như chưởng môn cũng xuất động, ngươi lại nói bọn họ đang thủ hộ? Ai mà kiêu ngạo như thế, lại để một đám đại lão làm người hộ pháp cho hắn?”

“Hình như bây giờ bên trong Tàng Thư Các chỉ còn lại một mình đại sư huynh!”

“Vừa rồi ta nghe trưởng lão nói đến ngộ đạo gì đó, có phải bây giờ đại sư huynh đang ngộ đạo không? Còn đám chưởng môn hộ pháp cho hắn?”

“Ngộ đạo! Đại sư huynh đang ngộ đạo!”

“Nói như vậy cũng hợp lí, xem ra đám người chưởng môn đúng là coi trọng Đại sư huynh, lại làm hộ pháp cho hắn.”

“Ngộ đạo. . . Ta có chút mộng, không phải đại sư huynh ở trong Tàng Thư Các lật sách chơi thôi sao? Lật sách còn có thể ngộ đạo à?”

“Đại sư huynh đúng là thần nhân mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK