Bạch Lộ thở phào một cái, cô vẫn còn đang suy nghĩ, lát nữa về đến nhà rồi, làm thế nào để giải thích một loạt chuyện xảy ra ban nãy, bao gồm cả việc Lương gia đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy? Bỗng chốc trong lòng nổi lên một loạt cảm giác bất an.
Cô nhìn Lương Phi Phàm từ đầu tới cuối không hề mở miệng nói bất cứ câu nào, trong lòng không khỏi đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn là nói với Quan Triều đang lái xe: “Trợ lý Quan, phiền anh đưa tôi về nhà tôi trước…”
“Không cần” Lương Phi Phàm đột nhiên mở miệng nói, nặng nề cắt ngang lời của Bạch Lộ, trực tiếp nói với Quan Triều: “Lái xe về chỗ tôi”.
Bạch Lộ hơi sững người, nhăn mày: “Em không muốn tới chỗ anh, bây giờ em phải về nhà”.
“Anh còn có thể làm gì em sao?” Lương Phi Phàm nhìn cô sự không vui của anh viết rõ ràng trên mặt, khó khăn lắm mới có thể khống chế lửa giận trong lòng bùng phát, giọng nói có chút ảm đạm: “Em yên tâm, về phía mẹ của em anh sẽ tự mình tới giải thích, nhưng còn em không phải cũng nên cho anh một lời giải thích hay sao?”
“Anh nghi ngờ em và Sở Úy Dạ sao?” Bạch Lộ cắn chặt môi, tuy cô biết sự việc vừa rồi bản thân cô chắc chắn cần phải giải thích với Lương Phi Phàm, nhưng bị anh ấy hỏi một câu như vậy, cô dốt cuộc cũng cảm thấy có chút không thoải mái, “…anh thật sự muốn nghe em giải thích, vậy em có thể giải thích cho anh nghe, ngày hôm đó thật sự là….”
“Bây giờ cũng không cần giải thích vội, đợi về tới nhà anh rồi, anh sẽ có thời gian ngồi nghe em giải thích”.
Anh giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, sự bực bội trên khóe mắt vẫn chưa hề biến mắt, Bạch Lộ
Tuy anh ấy muốn nghe cô giải thích, nhưng đối với việc này, đối với một người từ đầu tới cuối đuối lý như cô mà nói, cũng sẽ không lựa chọn tính khí nóng nảy mất bình tĩnh như vậy mà giải thích.
Vấn đề giữa hai người bọn họ quá nhiều rồi, cô quả thật không muốn có thêm bất cứ chuyện gì nữa…
Biệt thự của Lương Phi Phàm nằm ở trên đỉnh núi, Bạch Lộ không phải là lần đầu tiên tới đây, cô vẫn còn nhớ lần trước qua đêm ở đây cùng là vì Sở Úy Dạ.
Nhưng mối quan hệ và thân phận của hai người khi đó không giống như bây giờ.
Quan Triều sau khi đưa hai người về tới biệt thự, liền nhận lệnh của Lương Phi Phàm, lại lái xe tới nhà của Bạch Lộ, có lẽ là giúp anh ấy đi chuyển lời tới Tần Trân Hy.
Lương Phi Phàm dẫn người vào trong phòng, cởi áo khoác ngoài ra, thuận thế dựa vào ghế sô pha. Anh nhìn Bạch Lộ đứng bên cạnh ghế so pha không hề nhúc nhích, hàng lông mày dài khẽ nhăn lại, ngón tay khẽ cử động.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại định nói gì đó, người phụ nữa đứng cách đó không xa nhanh hơn anh một bước, mở miệng nói.
“Thật ra chuyện ngày hôm đó…. Không phải giống như trong bức ảnh mà anh nhìn thấy đâu, Sở Úy Dạ anh ta đột nhiên tới tìm em, em không kịp trở tay, anh ta đúng là….hôn em”.
Ngón tay của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô pha, nghe xong những gì cô nói mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, nói: “Qua đây”.
Bạch Lộ sững người, có chút không hiểu.
“Ai cho em đứng như vậy? Mau qua đây ngồi”. Lương Phi Phàm chỉ vào vị trí bên cạnh mình nói.
Bạch Lộ do dự một lúc, vẫn là ngoan ngoãn đi về phía trước, ngồi xuống cạnh Lương Phi Phàm.
Vừa ngồi xuống, Lương Phi Phàm liền dang tay ra, ôm lấy cả người cô, theo thói quen đặt cô ngồi lên đùi mình.
Tư thế của hai người trở nên ám muội vô cùng, Bạch Lộ đỏ mặt, giọng nói cũng trở lên dịu dàng hơn “Anh…không phải muốn nghe lời giải thích của em sao?”.
“Anh vẫn đang nghe đây”. Lương Phi Phàm cầm một vài sợi tóc vén ra sau tai của cô, giọng nói trầm thấp, nhưng không hề có cảm giác lạnh lùng như vừa rồi: “Nhưng cái anh muốn nghe không phải là lời giải thích này của em”.
“…..Vậy là gì?”.
“Anh biết Sở Úy Dạ vẫn chưa chịu từ bỏ tâm tư của hắn đối với em”. Lương Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, giọng nói có phần mỉa mai: “Qua ánh mắt hắn ta nhìn em thì anh đã biết”.
“……?”
“Còn em thì sao?”. Lương Phi Phàm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, nhìn thấy cô tránh ánh mắt của mình, giơ tay ra túm lấy cằm của cô, con ngươi sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nhìn vào mắt anh rồi trả lời anh, những lời anh ta nói vừa rồi, em có cảm động hay không?”.
Đối với Lương Phi Phàm mà nói, Sở Úy Dạ hắn ta suy nghĩ như nào, làm những việc ra sao, anh chắc chắn tức giận, nhưng sẽ không đố kị.
Anh rất có lòng tin với chính mình, chỉ là người phụ nữ này….
Đây là lần đầu tiên anh dành thời gian cho một người phụ nữ, lần đầu tiên anh muốn khống chế một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên anh yêu một người phụ nữ. Hơn thế nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh muốn có được sự thừa nhận của cô, thừa nhận rằng trong trái tim cô có sự tồn tại của anh.
“Em rất cảm kích anh ta không có nhân cơ hội này mà thừa nước đục thả câu, anh ta lựa chọn đứng trên lập trường của em giúp em giải quyết vấn đề này, nhưng cảm giác đối với anh ta….không thể dựa vào những cái này mà đánh giá được”.
Câu trả lời của Bạch Lộ rất chi là chung chung, nhưng dựa vào trí thông minh (IQ) của Lương Phi Phàm, đương nhiên là có thể nghe ra, ý tứ trong lời nói của cô chính là cô không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác đối với Sở Úy Dạ.
Khóe miệng của Lương Phi Phàm vẫn không hề nhúc nhích, có được câu trả lời vừa ý với mình, nhưng lại không muốn cứ vậy mà buông tha cho cô.
Ánh mắt sắc bén hình như lướt qua bờ môi của cô giống như một tia ra đa, ngón tay thô ráp cuối cùng cũng chạm lên môi cô, giọng nói của anh có chút cứng nhắc: “Ngày hôm đó ta hôn em ở đâu? Tại sao lại không nói cho anh?”.
“…..Em chỉ là không muốn nghĩ quá nhiều”.
“Việc như này, cũng không tính là nhiều chuyện”. Giọng nói nặng nề của anh, từng câu từng chữ rớt vào trong lòng cô, “Chuyện của em đối với anh mà nói, mãi mãi là chuyện quan trọng nhất, em hiểu không?”.
Bạch Lộ cảm thấy trong lòng mình trở lên vô cùng ấm áp, gật đầu.
Cái tên khốn Sở Úy Dạ kia, lại dám hôn người phụ nữ của Lương Phi Phàm hắn?
Lương Phi Phàm bắt đầu hôn lên môi cô, còn cố ý mang theo một chút trừng phạt, nhưng anh phát hiện ra bản thân giống như bị ma chướng, không có cách nào khống chế được mình, trước nay anh luôn tự hào về khả năng khống chế của bản thân, nhưng ở trước mặt cô, hình như nó chỉ còn là con số không.
Hơi thở của hai người dần trở lên gấp gáp hơn, Lương Phi Phàm không can tâm chỉ dừng lại ở hôn môi của cô, anh bắt đầu tiến sâu hơn một bước nữa.
Bạch Lộ lại không ngừng lắc đầu, nói khe khẽ: “Đừng mà…. Lương Phi Phàm….đừng…. em còn có lời muốn nói với anh”.
Lương Phi Phàm thở mạnh một cái, trên trán lúc này đã đầy mồ hôi lạnh, thấm ướt cả vào mái tóc đen của anh, khuôn mặt anh tuấn vốn dĩ đã đủ gợi cảm rồi, nhưng dáng vẻ bây giờ vẫn còn đang ngấm ngầm chịu đựng ham muốn kia, không hề khiến cho người ta cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ.
Bạch Lộ có chút mê mẩn nhìn vào khuôn mặt phía trên cô, trong khoảnh khắc như này, cô dường như quên đi tất cả mọi thứ, cơ thể của mình cũng có phản ứng quá rõ ràng rồi, suy nghĩ muốn cùng anh làm chuyện ấy, khiến cô không có cách nào có thể chống cự lại. Cô hừ một tiếng, đôi môi đỏ khẽ chuyển động, hình như là đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì hết.
Bạch Lộ mơ mơ màng màng giống như nghe thấy anh nói gì đó, anh nói… anh ấy thích cô?
……
“Bạch Lộ, chúng ta kết hôn đi!”.
……
Bạch Lộ chỉ cảm thấy bản thân mình giống như đang bay lơ lửng trên mây, có một bàn tay đột nhiên túm lấy cô, người đó dường như nói gì đó bên tai cô, cô không nghe chính xác hoàn toàn nhưng hình như lại rất rõ ràng.
Anh ấy nói….chúng ta kết hôn đi?
…..Kết hôn? Cô và anh kết hôn sao?
Bạch Lộ lắc đầu, ánh mắt mơ màng, cô bị hành động này của anh làm cho thần trí tiêu tan, căn bản cô không nói lời nào, chỉ là theo bản năng mà ôm lấy anh….
Lương Phi Phàm sau khi khôi phục lại hô hấp, lúc này mới cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ còn đang mơ màng chưa tỉnh lại đi vào trong phòng tắm. Anh mở nước, động tác nhẹ nhàng giúp cô lau chùi cơ thể, mãi cho tới khi đặt cô trở lại giường, Bạch Lộ dường như vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lương Phi Phàm biết cô rất mệt mỏi, áp lực tinh thần gần đây cũng rất lớn, cuộc thi thiết kế, còn có hôn sự của bọn họ trước đó, là anh đã xử lý không tốt.
Cầm lấy bao thuốc, Lương Phi Phàm lúc này khẽ bước từng bước đi ra ngoài ban công. Sau khi đóng cửa lại, cả người dựa vào lan can của ban công, lặng lẽ hút thuốc.
Trời đã về đêm, trong hoa viên của biệt thự đèn cũng đã bắt đầu được bật, từ góc độ này của Lương Phi Phàm nhìn ra, vừa hay có thể nhìn thấy hoa hồng trong vườn, những bông hoa đó là thời gian nửa năm về trước, anh nghe lời của Buck, đặc biệt cho người vận chuyển từ nước Anh về đây bằng máy bay .
Anh sai người làm vườn, sau một thời gian trông coi chăm sóc, không ngờ đã tới lúc đơm hoa.
Lúc này, từng đóa hoa hồng đang nở rộ vô cùng rực rỡ.
Ngay cả là thực vật, cũng đều có thiên tính, đều muốn đem toàn bộ những đặc tính tốt nhất của mình phơi bày ra cho người ta xem, không biết chúng có nghe hiểu hay không khi người ta đứng cạnh chúng, không tiếc dùng những lời tán dương rằng bông hoa này đẹp như nào, đóa hoa kia rực rỡ ra sao? Thực vật còn như vậy, huống hồ là con người?
Không ai muốn làm kẻ yếu, là con người ai cũng đều muốn cuộc sống của mình tốt hơn, đứng trên vị trí cao hơn.
Anh nhẹ nhàng nhả làn khói thuốc trong miệng ra, con ngươi sáng rực dưới ánh đèn màu cam, khẽ nheo lại, vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc.
Anh đã được sống trong nhung lụa từ bé, nhưng lại luôn phải lo lắng mọi chuyện nguy hiểm đều có thể xảy ra.
Bởi vì Lương thị rất lớn, không phải chỉ có người Lương gia các anh nói là được.
Còn có anh chị em của cả cha lẫn mẹ anh, đó đều là những người sáng lập lên Lương thị khi đó.
Cha anh nắm gần như toàn bộ cổ phần của Lương thị, cũng vì thế, một vài người chú người bác, đều muốn ngấm ngầm ra tay từ trong bóng tối, nhằm leo lên được vị trí người nắm giữ quyền lực cao nhất của Lương Thị.
Anh là con trai của Lương Kiếm Nam, tất nhiên cũng không được lơ là, những năm gần đây, mọi sự cố gắng của anh, đã giúp anh thừa kế không chỉ có toàn bộ mánh khóe kinh doanh của Lương Kiếm Nam mà còn có không ít chiến lược kinh doanh trên thương trường, để một người còn trẻ tuổi như anh, đã ngồi chắc một nửa vào vị trí tổng tài của Lương thị, giờ chỉ còn đợi thời cơ chín muồi là có thể có được vị trí đó.
Anh từng cho rằng nhân sinh của mình chính là như vậy, vừa lao đầu vào công việc làm ăn kinh doanh, liền nghĩ rằng không thể nào thoát ra khỏi nó được, cũng sẽ không có ai có thể khiến cho anh có lựa chọn nào khác.
Nhưng, Bạch Lộ chính là cái ngoài ý muốn đó.
Anh vừa nói với cô, kết hôn, những lời nói đó không phải chỉ là trò đùa, cũng không phải là buột miệng nói ra trong lúc nhất thời động tình, mà đó là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ cẩn thận.
Anh biết, bây giờ những khó khăn và trở ngại trước mắt bọn họ quá nhiều, có một số chuyện anh có thể giải quyết được, nhưng có một số chuyện anh hoàn toàn bất lực.
Hoàn toàn bất lực.
Đúng vậy, cho dù anh ta gần như là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, nhưng có những lúc không thể làm gì được.
Nhưng anh không thể cứ mặc kệ để cô tiếp tục như vậy, anh đã thử để người nhà của anh tiếp nhận cô, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đều muốn đẩy cô ra.
Nếu anh cứ tiếp tục không có bất cứ hành động gì, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi anh.
Cánh môi mỏng của Lương Phi Phàm khẽ trùn xuống, ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong con ngươi là một loạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía trước.
Mặc dù biết rằng, kết cục của việc tự mình âm thầm đăng kí với cô ấy có thể dẫn theo hàng loạt phản ứng quyết liệt. Đến lúc đó, Diệp thị, còn có cả bên phía tổng bộ của Lương thị, nhất định sẽ có người làm ầm lên. Nhưng, chuyện làm ăn, danh lợi, quyền thế những thứ anh đã từng coi trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bây giờ nghĩ tới, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ đứa con chỉ thuộc về hai bọn họ còn đang nằm trong bụng cô, anh rất muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Anh đã từng nói với cô rất nhiều lần, sẽ không để cô phải chịu ấm ức, nhưng những gì cô ấy phải chịu quá nhiều rồi, con đường duy nhất bây giờ mà anh có thể đi, cũng chỉ có con đường yêu cô mà thôi.
Một điếu thuốc rất nhanh được hút hết, Lương Phi Phàm cầm cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh lên, dập lửa trên đầu mẩu thuốc lá đi, sau đó đi vào trong phòng.
Bạch Lộ vẫn chưa tỉnh lại, cô ngủ rất sâu. Lương Phi Phàm cầm ví từ trong túi xách của cô ra, sau đó rút chứng minh thư lên, anh nhìn thời gian được viết trên đó, sinh nhật ngày 15 tháng 10.
Hôm nay là mùng 10 rồi, chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày 15.
Trong lòng anh đã có chủ ý.
Lúc đi ra ngoài ban công một lần nữa, trong tay của Lương Phi Phàm cầm thêm một cái điện thoại, anh ấn một dãy số, rất nhanh cuộc gọi được kết nối, anh thấp giọng nói.
“Điều tra giúp tôi tên phóng viên hôm nay là của báo nào?”.
Hiển nhiên hiệu suất làm việc của Quan Triều rất cao, một lúc sau, anh ta đã điều tra rõ ràng, lập tức gọi điện lại báo cáo tình hình.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK