Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà Tần, xem như bà đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ đi. Dù sao chẳng người lớn nào ở nhà họ Lương chấp nhận hôn sự này cả. Các người ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi đồng ý đưa tiền cho các người, đưa các người ra nước ngoài...”

“Tôi sẽ không nhận tiền của bà.”

Tần Trân Hy ngắt lời bà, sau đó khẽ thở hắt ra, nhẹ giọng nói: “Thật ra Bạch Vân... ông ấy đã từng nhắc đến bà với tôi.”

Ánh mắt Lí Đường Lâm xẹt qua tia sáng, bà nhìn Tần Trân Hy, rõ ràng có mang theo sự chờ mong: “Ông ấy... từng nhắc đến tôi với bà?”

Tần Trân Hy gật đầu.

Bà không ngờ người phụ nữ năm đó Bạch Vân từng yêu lại là mẹ của Lương Phi Phàm. Thế giới này thì ra lại nhỏ như thế. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.

Bản thân bà cũng là phụ nữ. Phụ nữ nhìn phụ nữ là biết ngay, Lí Đường Lâm chưa bao giờ quên Đường Vân. Cho đến bây giờ, Lí Đường Lâm vẫn yêu người đàn ông đó, và người đó là chồng bà.

Bà không thể nào không cảm thấy gì được, đương nhiên bà cũng có máu có thịt, dù Bạch Vân đã mất nhiều năm nhưng bà vẫn rất yêu chồng mình.

Chỉ là vào lúc này, ở độ tuổi này, tình huống này mà còn ghen tuông thì đúng là dư thừa.

Ngón cái của bà khẽ xoa xoa những ngón tay khác, suy nghĩ một thoáng, bà từ từ nói: “Tôi biết Bạch Vân năm xưa từng thích một người phụ nữ. Chỉ là tôi không ngờ người đó lại là bà. Trước khi ông ấy kết hôn với tôi thì đã nói với tôi, ông ấy quả thật đã từng yêu bà, chỉ là thân phận địa vị của hai người không cho phép hai người bên nhau. Thật ra ông ấy không hề làm gì có lỗi với bà, năm đó rời xa bà là vì bố của bà đã đi tìm ông ấy.”

.......

“Bạch Vân là một nhà thiết kế, dù sao cũng sẽ mang theo chút kiêu ngạo. Tôi không biết năm đó bố cô nói gì với ông ấy, ông ấy cũng không kể tôi biết, tôi cũng không hỏi. Bây giờ ông ấy đã mất rồi, những lời nói đó tôi nghĩ mãi mãi cũng chẳng có ai biết được. Nhưng tôi và bà đều hiểu rõ Bạch Vân, năm đó ông ấy quyết ý rời xa bà như thế thì chắc những lời của bố bà đã làm tổn thương lòng tự trọng của ông ấy.”

Lí Đường Lâm vô thức nắm chặt tay lại, mu bàn tay dường như cũng đã nổi gân xanh.

Phải, đã chẳng còn ai biết được năm đó vì sao ông ấy rời bỏ bà, vì ông ấy đã mất, mà bố của bà cũng đã qua đời từ lâu.

Bà vẫn luôn cho rằng năm đó Bạch Vân phản bội bà, bỏ rơi bà, vậy nên trong lúc mất bình tĩnh, bà đã đồng ý với bố là sẽ lấy Lương Kiếm Nam.

Nhiều năm vậy rồi, bà vẫn luôn canh cánh chuyện này, đến cuối cùng thì ra lại là kết quả này.

Là ai lừa gạt ai đây?

Hay là từ đầu đến cuối đều chỉ do chính bà tự cho mình là đúng?

“Ông ấy chết thế nào?” Hồi lâu sau, Lí Đường Lâm mới lên tiếng, trong giọng nói không còn mang vẻ trang nhã quý phu nhân nhà giàu nữa mà rõ ràng đã nghèn nghẹn.

Ánh mắt Tần Trân Hy chợt lóe ánh sáng, bà nhanh chóng cụp mắt xuống. Bà không trả lời ngay mà cầm lấy túi xách, sau đó đứng lên: “Chuyện này tôi không muốn nói. Tôi nghĩ chuyện này đã không còn liên quan gì đến bà. Sở dĩ hôm nay tôi đến gặp bà cũng là vì biết bà và chồng tôi từng có quá khứ tình cảm kia. Tôi biết Bạch Vân có lẽ cũng hy vọng bà biết những chuyện này nên tôi thay mặt ông ấy đến gặp bà. Có điều... đó đều là những chuyện đã trôi qua rất lâu rồi. Còn tụi nhỏ đã đi trên con đường của mình, vốn cũng đã chẳng dễ dàng gì, chúng ta đừng cản trở thêm nữa.”

“Điều tôi muốn nói, tôi đã nói xong, tạm biệt.”

Tần Trân Hy xoay người muốn đi nhưng Lí Đường Lâm đã đứng bật dậy, bước một bước lớn đến, có hơi mất hình tượng mà chộp lấy cổ tay Tần Trân Hy, trong mắt có nước mắt dâng lên: “Bà cho tôi biết đi, rốt cuộc Bạch Vân đã chết thế nào?”

Tần Trân Hy rõ ràng không muốn nói, hơn nữa cũng không thể nói.

Bà giơ tay lên gỡ tay Lí Đường Lâm đang nắm chặt lấy cổ tay mình: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói.”

“Vì sao? Bạch Vân đã chết thế nào? Tôi đã cho người điều tra rất lâu nhưng chẳng điều tra được gì. Bà cho tôi biết đi, năm đó rốt cuộc ông ấy đã chết thế nào?”

“Xin lỗi, chuyện này đã qua quá lâu rồi, bây giờ tôi thật sự không muốn nói.”

Tần Trân Hy đẩy Lí Đường Lâm ra, sau đó bước ra khỏi phòng.

Lí Đường Lâm có hơi thất thần nhìn về nơi xa xăm. Bà ấy không muốn nói, còn bản thân bà thì đến nguyên nhân vì sao ông ấy chết cũng không biết.

.....

Mấy năm nay, rốt cuộc bà đã cố chấp chuyện gì vậy? Bà đứng ở địa vị cao hơn mọi người thì đã sao? Bà là nữ chủ nhân của nhà họ Lương thì sao chứ?

Đến nguyên nhân vì sao người đàn ông bà yêu nhất nơi sâu thẳm trái tim chết đi bà cũng không biết, cũng không điều tra ra được.

Lí Đường Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, bà nhìn về phía cửa, nhưng đã không còn thấy Tần Trân Hy nữa.

Không, bà phải hỏi rõ ràng, bà nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Đến áo khoác của mình bà cũng không kịp lấy mà vội vã chạy ra ngoài. Vừa đến chỗ ngã rẽ đã nhìn thấy Tần Trân Hy đang vào thang máy. Khi bà chạy đến chỗ thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại. Bà nhìn thấy thang máy không dừng lại ở số 1 liền biết Tần Trân Hy để xe ở tầng hầm.

Chỗ này là chỉ là lầu 5 mà thôi, bà có thể đi cầu thang bộ.

Thang máy đương nhiên vẫn nhanh hơn, lúc Lí Đường Lâm chạy đến tầng hầm, Tần Trân Hy đã ra khỏi thang máy. Lúc ra khỏi thang máy thì có điện thoại gọi đến nên bước chân Tần Trân Hy đã chậm lại nhiều. Đợi khi bà gác máy chuẩn bị đi đến xe của mình thì Lí Đường Lâm đã bắt kịp.

“Bà đừng đi! Lí Đường Lâm thở hổn hển nắm lấy tay Tần Trân Hy: “Nói chuyện rõ ràng đi đã rồi đi.”

Tần Trân Hy không ngờ bà ấy sẽ đuổi theo xuống tận đây, có hơi giật mình, mau chóng cố gắng đẩy bà ấy ra: “Phiền bà buông ra, lôi lôi kéo kéo thế này để người ta nhìn thấy không hay đâu.”

“Bà không cho tôi biết thì tôi sẽ không buông tay!”

“Lí Đường Lâm, bà việc gì phải thế? Chuyện đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, những năm này không phải bà cũng sống rất tốt sao? Có những chuyện không biết sẽ càng hạnh phúc hơn, bà việc gì phải cố chấp chuyện trước kia thế?”

Lí Đường Lâm lắc đầu: “Không, bà không biết gì cả, bà không cảm nhận được gì cả. Sự đau khổ của tôi, sự kiên trì của tôi, bà không biết gì cả. Bây giờ tôi không yêu cầu bà làm gì, chỉ cần cho tôi biết, cho tôi biết, Bạch Vân đã chết thế nào?”

“Tôi nói rồi, chuyện này tôi không muốn nói nữa, phiền bà buông tay!”

“Tôi không buông!” Nước mắt Lí Đường Lâm không ngừng rơi, không biết có phải thật sự không cam lòng không. Bà cảm thấy bản thân mình chẳng còn đường lui, chỉ có thể liều mạng bám theo, chỉ vì muốn biết chuyện mình không biết.

Giọng nói của bà có chút khàn khàn: “Bà được làm vợ Bạch Vân hơn 20 năm, còn tôi chẳng là gì cả. Bà có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi mới là mối tình đầu của ông ấy, tôi với ông ấy là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ đến lớn tôi đều mong muốn trở thành cô dâu của ông ấy, nhưng đột nhiên ông ấy lại bỏ đi. Ông ấy buông tay tôi ra, không màng đến sự cầu xin của tôi, ông ấy nói không yêu tôi nữa, bảo tôi tránh xa ông ấy ra. Bà tưởng tượng ra được cảm giác của tôi không? Tôi đã dùng cả tuổi trẻ để yêu ông ấy, không, đâu chỉ là tuổi trẻ, cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được ông ấy. Nhưng ông ấy nói đi là đi, nói kết hôn là kết hôn, nói chết... là chết. Mấy năm gần đây, tôi vì báo thù ông ấy năm đó bỏ rơi tôi mà kết hôn với người tôi không yêu, tôi còn sinh con cho người đó. Tôi đặt tên cho con trai mình là Lương Phi Phàm, bà có biết vì sao tôi lại chọn cái tên Lương Phi Phàm này không? Tôi chỉ cần nghĩ đến rồi sẽ có một ngày, tôi được gặp lại Bạch Vân, tôi sẽ cho ông ấy biết, con trai tôi tên Lương Phi Phàm, chồng tôi tên Lương Kiếm Nam. Tôi muốn cho ông ấy biết, tôi cũng đã yêu người khác rồi.”

“Nhưng chẳng còn nữa... chẳng còn lại gì nữa, ông ấy chết rồi, vì sao bà lại tàn nhẫn như vậy? Tôi chỉ muốn biết ông ấy chết thế nào thôi mà.”

Lí Đường Lâm trong xã hội thượng lưu là một người phụ nữ trang nhã, bà rất ít khi lộ mặt, lúc thật sự đối mặt với người khác, trên mặt bà cũng không có quá nhiều biểu cảm. Bà có xuất thân rất tốt, bố bà trước kia là người sáng lập nên trường quý tộc của thành phố A, mẹ bà là chuyên gia giám định cổ vật. Thật ra bà cũng tính là xuất thân từ dòng dõi thư hương nên trên người luôn mang theo khí chất trang nhã cổ điển. Năm đó lúc gả cho Lương Kiếm Nam cũng thật sự đã có người từng nói là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Người như Lương Kiếm Nam, ngoại trừ có đầu óc kinh doanh ra thì trên người luôn có loại khí chất phù phiếm.

Nhưng Lí Đường Lâm gả vào nhà giàu thì khí chất trang nhã trên người bà không hề bị sự phù phiếm này thay đổi. Những năm nay, mọi người đều thấy được Lương Kiếm Nam rất chung thủy với bà. Cũng chính vì thế, bà đi đến đâu cũng được gắn cái mác cao sang quý phái, căn bản không hề giống bây giờ: xúc động, hoang mang, và bất an dường như đều được viết lên mặt.

Tần Trân Hy không cách nào hình dung được cảm giác hiện tại của mình, có lẽ là thương hại, cũng có lẽ cảm nhận được mùi vị yêu sâu sắc nhưng lại không có được kia. Thế nhưng cái chết của Bạch Vân, bà thật sự không muốn nói, những người liên can trong đó quá nhiều, bà không thể nói.

“Lí Đường Lâm, chỗ này có nhiều người ra vào lắm. Bây giờ bà là bà Lương, hy vọng bà tự trọng. Có những việc nếu bà điều tra được thì cứ điều tra đi. Nếu không điều tra được thì có lẽ chính là ý trời.” Bà dùng sức đẩy Lí Đường Lâm ra, nhanh chân rời khỏi bãi đỗ xe.

Nếu không điều tra được thì có lẽ là ý trời.

Trong đầu Lí Đường Lâm lặp đi lặp lại câu nói này, trong lúc nhất thời chỉ biết đứng như trời trồng ở nơi đó mà rơi nước mắt.

......

Bà không biết bản thân đã đứng đó bao lâu, cuối cùng bà như mất hết hồn phách mà quay lại thang máy. Trước khi vào thang máy, bà còn lau sạch nước mắt trên mặt.

Ở một góc khác của bãi đỗ xe, trong một chiếc xe Bentley màu đen, thuốc lá trong tay Lương Phi Phàm đã cháy đến phần đuôi nhưng ngón tay anh không hề cử động. Cho đến khi ánh sáng đỏ kia cháy đến da thịt, cảm giác đau đớn ấy mới khiến anh tỉnh táo lại.

Trên khuôn mặt trước giờ không để lộ quá nhiều cảm xúc kia giờ phút này lại chứa đựng những cảm xúc mãnh liệt: chấn động, bất ngờ, còn có sự đau buồn khó chấp nhận.

“Tôi vì báo thù ông ấy năm đó bỏ rơi tôi mà kết hôn với người tôi không yêu.”

.....

“Tôi còn sinh con cho người đó. Tôi đặt tên cho con trai mình là Lương Phi Phàm, có biết vì sao tôi lại chọn cái tên Lương Phi Phàm này không?”

......


“Tôi chỉ cần nghĩ đến rồi sẽ có một ngày, tôi được gặp lại Bạch Vân, tôi sẽ cho ông ấy biết, con trai tôi tên Lương Phi Phàm, chồng tôi tên Lương Kiếm Nam. Tôi muốn cho ông ấy biết, tôi cũng đã yêu người khác rồi.”

Phi Phàm, Phi Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK