Cố Bắc Cương nghe Mạnh Tịch nói chân mình có thể chữa khỏi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không vui.
Anh dường như có thể cảm nhận được, chờ chân anh khỏi, mọi thứ trong gia đình này đều tốt đẹp, có lẽ Mạnh Tịch cũng sẽ hoàn toàn rời đi.
Không hiểu sao, anh không muốn Mạnh Tịch rời đi.
Những ngày đóng vai vợ chồng cùng Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương đã âm thầm xem Mạnh Tịch như vợ thật của mình.
Trong lòng anh đã nảy sinh tình cảm, chỉ là anh không dám thừa nhận, vì anh thấy mình là một người què, không xứng với người tốt như Mạnh Tịch.
Cố Bắc Cương lại nghĩ, có lẽ đợi chân mình khỏi, nói chuyện với Mạnh Tịch, hay là cứ sống chung như vậy, biết đâu cô sẽ đồng ý?
Mang theo tâm trạng bồn chồn đủ kiểu, Cố Bắc Cương được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật rất thành công, qua ba tháng phục hồi chức năng, ngày tháo thanh thép, Cố Bắc Cương đi lại, đã hoàn toàn không còn què nữa.
Thấy Cố Bắc Cương khỏe mạnh hoàn chỉnh đi lại trong sân, Mạnh Tịch vui đến mức nhảy cẫng lên, cô cười nói với Cố Bắc Cương: "Tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng khỏi."
Cố Bắc Cương quay đầu lại, thấy Mạnh Tịch cười đến mắt cong cong, chỉ cảm thấy mình bị nụ cười rạng rỡ của cô làm choáng ngợp.
Hina
[Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ: Có được một người đàn ông yêu mình hết lòng! Giảm 10 điểm oán khí... Tuyệt quá, ký chủ, chỉ còn thiếu một điểm nữa là có thể trở về thế giới thực rồi!]
"Chỉ còn thiếu một điểm sao?" Mạnh Tịch lẩm bẩm nói.
Cô đương nhiên biết người đàn ông yêu mình hết lòng đó là ai, khi xưa xem nhiệm vụ, cô còn nói nhiệm vụ này thôi, không làm nữa.
Không ngờ vô tình trồng liễu liễu lại xanh tốt, nhiệm vụ này lại hoàn thành như vậy?
Đáng lẽ đây là chuyện nên vui, nhưng Mạnh Tịch lại chẳng vui nổi, cô thấy Cố Bắc Cương quay đầu nhìn mình đắm đuối, trong lòng không khỏi nghẹn lại.
Thực ra cô cũng có cảm tình với Cố Bắc Cương, nhưng cô phải rời khỏi thế giới này, nên dù có cảm tình, Mạnh Tịch cũng không để mình động lòng, cô không thể làm một người phụ nữ tùy tiện để lại tình cảm không có kết quả.
Nửa đời trước của Cố Bắc Cương đã đủ khổ rồi, giờ anh lại yêu cô - một người nhất định phải ra đi, trong lòng Mạnh Tịch thực sự cảm thấy Cố Bắc Cương rất đáng thương.
"Mạnh Tịch, anh có lời muốn nói với em." Thực ra Cố Bắc Cương đã thích Mạnh Tịch từ lâu, trước đây vì chân què không dám đối diện với tình cảm của mình, giờ không què nữa, anh mới dám nói.
Đoán được Cố Bắc Cương muốn nói gì, Mạnh Tịch ngăn anh lại: "Em cũng có lời muốn nói!"
"Em muốn nói gì, em nói đi?" Cố Bắc Cương hỏi.
"Cố Bắc Cương, hay là chúng ta kết thúc hợp tác tại đây, chúng ta ly hôn đi! Bây giờ mẹ đã khỏe, anh có tiền rồi, chân cũng không què nữa, em tin anh sẽ sớm tìm được người vợ thực sự yêu anh, chúng ta dừng lại ở đây thôi!"
"Mạnh Tịch." Cố Bắc Cương đang định tỏ tình nghe được lời Mạnh Tịch nói, lập tức cảm thấy có nỗi đau khó nói nghẹn trong tim, anh hoảng hốt trong lòng, mở miệng thậm chí nhất thời không biết nói gì: "Anh không vội tìm đâu, anh cũng không định tìm, chúng ta bây giờ thế này không phải rất tốt sao, em có nhà, anh cũng không phải miễn cưỡng đối phó với mẹ!"
"Em vội rồi!" Mạnh Tịch không dám nhìn vào mắt Cố Bắc Cương: "Em muốn tìm người kết hôn thật rồi, Cố Bắc Cương, em... có người em thích rồi!"
Để cắt đứt hy vọng của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch quyết định nói vài lời độc ác, cô không muốn mình đi rồi, vẫn là ánh trăng trong lòng Cố Bắc Cương.
Nãi Đoàn nghe Mạnh Tịch nói vậy, lập tức lo lắng: [Ký chủ, cô nói vậy, nhỡ Cố Bắc Cương không còn yêu cô hết lòng nữa, dẫn đến nhiệm vụ phải tính điểm lại thì sao?]
Mạnh Tịch không để ý đến Nãi Đoàn, điểm này cô thà không lấy.
Nghe Mạnh Tịch nói đã có người mình thích, trong lòng Cố Bắc Cương có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng đều không nói ra được.
Anh im lặng hồi lâu mới nói: "Chuyện ly hôn sau này ra ngoài bàn bạc, ngày mai em phải đi làm, để anh đưa em về thành phố."