Mục lục
Ôm Trăng Sáng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Buổi chầu đầu năm đáng lẽ diễn ra sau ngày tết Thượng Nguyên*(ngày mười lăm) nhưng đã được tổ chức sớm vào mùng một năm mới.

Đêm qua, nhận được tin tức Văn Tông qua đời, mấy vị trọng thần thậm chí chưa kịp ngạc nhiên đã bị một cuộn thánh chỉ triệu tập vào cung.

Thành Tử Nhạn bị phá, một trăm nghìn tướng sĩ bị thảm sát, quân phía Bắc sót lại thì tan tác, đến nay triều đình vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức nào từ các tướng lĩnh... Trên thực tế, nếu người do Lương Diệp cử giám sát Dương Vô Cữu tới không tình cờ phát hiện lệnh cầu cứu kia của cậu ta thì khi tin tức truyền về Đại Đô, e rằng đã quá muộn rồi.

Việc Bắc Lương ít tướng lĩnh trẻ nối nghiệp là sự thật không thể chối cãi. Con trai của Tiêu Văn Bách - Tiêu Viêm nhận chiếu lệnh khẩn, dẫn người gấp rút về Đại Đô, tuy nhiên đi nhanh cũng phải mất nửa tháng chứ đừng nói đến việc tiếp tục lên phía Bắc.

Trong triều đang thiếu thốn tướng võ trầm trọng. Những quan viên có thể vào chầu kia thì được bá tánh cung cấp chất dinh dưỡng nuôi thành hạng tai to mặt lớn, đến mặc áo giáp còn khó nữa là. Bấy giờ, ai nấy thi nhau ôm bệnh nặng, thưa bệnh nhẹ, chỉ sợ người ta không biết họ rén. Có vài lão tướng sớm đã nghỉ hưu, đang ở nhà dưỡng già chủ động xin ra chiến trường. Lương Diệp nhìn những người tầm tuổi Văn Tông run rẩy quỳ dưới đất xin đợi lệnh, quả thực không cách nào mở lời đồng ý.

Chiêu này của Đông Thần thực sự quá bất ngờ, vượt xa dự đoán của mọi người... Bởi Đông Thần và Lâu Phiền có mối thù sâu sắc, xưa giờ toàn liều mạng với nhau. Hiện giờ, Đông Thần đã sắp đánh tới vương đình của Lâu Phiền, không lý nào lại rụt tay từ bỏ. Thế mà Đông Thần chẳng những rụt tay, còn thuyết phục được Lâu Phiền đánh Bắc Lương.

Tuy mấy năm nay Bắc Lương đầy rẫy tiêu cực nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Đông Thần gặm thịt dễ gãy răng. Vội vã đánh như vậy đúng là mù quáng.

Song, dẫu Thân Nghiêu già hồ đồ hay đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì thì trong mắt Lâu Phiền, việc Bắc Lương mới trận đầu đã chết mất một trăm nghìn người đã khoét ra một cái lỗ khổng lồ tại tuyến phòng thủ phía Bắc. Lương Diệp mà không có tính đa nghi bẩm sinh, cử người canh chừng sát sao Dương Vô Cữu, cộng thêm việc thằng nhóc này phát tín hiệu tầm cỡ lớn thì đến tết Thượng Nguyên, đại quân Lâu Phiền đã đạp vỡ Đại Đô chúc mừng năm mới muộn rồi.

Dường như cuối cùng ông trời cũng thiên vị Bắc Lương một lần, tuy nhiên lại không thiên vị hẳn. Bản thân Hoàng đế và trọng thần trong triều giũ túi quá nửa đêm vẫn không tìm được nổi một tướng lĩnh đủ sức dẫn quân ra trận.

Nếu trường hợp này xảy ra vào một năm trước, khả năng cao Lương Diệp sẽ thấy vui, thong dong nhanh nhẹn phủi mông bỏ của chạy lấy người, có khi còn châm một mồi pháo hoa chúc mừng. Thế nhưng giờ đây, vài chục cặp mắt đang nhìn hắn đắm đuối, chờ đợi hắn đưa ra quyết định. Tính mạng của mấy triệu bá tánh Bắc Lương đang đè nặng trên vai hắn. Vì thế, Lương Diệp cũng kiềm chế đôi chút biểu cảm bực bội của mình.

Hắn vốn định nghỉ thêm hai hôm nữa, tranh thủ đến Nam Triệu xem múa lân cùng Vương Điền, nhân lúc đối phương thiếu đề phòng thì bắt về luôn.

Toàn bộ kế hoạch biến thành bong bóng nước, nó khiến Lương Diệp càng phiền lòng hơn.

Với gương mặt vô cảm, hắn nhìn các đại thần gây nhau thành nồi cháo bên dưới, nhẹ nhàng chém đầu hai tên hèn nhát làm ồn đòi cắt đất xin hòa, cuối cùng đôi tai cũng được yên tĩnh.

Các thần tử sục sôi ngất trời nơm nớp lo sợ. Họ đã nhớ ra rốt cuộc đối tượng đang ngồi trên long ỷ là con hàng nào, lập tức thấy đường tương lai của Đại Lương mù mịt thêm.

Lương Diệp cạn sạch kiên nhẫn, tay chống đầu, quan sát các thần tử quỳ đầy đất, ngậm cười vỗ bàn.

"Trẫm ngự giá thân chinh."

Lực sát thương của năm chữ này quả thực sánh kịp chuyện thành Tử Nhạn bị phá, đầu gối của các đại thần như bị đặt trên sàn nhà ghim châm. Nguyên đám khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn suy nghĩ kỹ.

Không có Văn Tông, Yến Trạch với thân phận "cải tà quy chính" không tiện khuyên nhủ, mà dù mất đi thân phận ấy, ông ta cũng không thạo cách ứng xử với nhóc điên Lương Diệp này. Thôi Vận đanh mặt, tán thành vô điều kiện mọi quyết định của Hoàng đế. Biện Thương nhíu mày, muốn nói rồi lại thôi. Ba lão làng phía trên còn không giải quyết được thì người phía dưới cũng chỉ biết gào khóc.

Thông thường, Hoàng đế ngự giá thân chinh chủ yếu để khích lệ tinh thần quân đội. Trên chiến trường sẽ có các tướng soái phụ trách việc chém giết. Thế nhưng hiện giờ Hoàng đế muốn tự dẫn quân đánh giặc lại không phải Thánh Võ Đế oai hùng dũng mãnh, đọc binh thư vanh vách, chiến trăm trận trăm thắng. Quan văn tướng võ khắp triều đều biết đến số sách Lương Diệp đã đọc chẳng vượt quá hai. Hắn chưa nổi khùng lên, chịu làm con người thôi là tất cả đã đội ơn trời đất rồi.

Để hắn ngự giá thân chinh khác nào vội vàng dâng hiến đồ ăn tới trước Lâu Phiền và Đông Thần, tiến thẳng đến bờ vực mất nước.

Các thần tử bên dưới hận không thể kéo lão thái phó Văn ra khỏi quan tài, cầu xin ông cụ đợi thêm mấy ngày nữa hãy chết, trước quản lý tên điên không biết trời cao đất dày này đi đã.

Bấy giờ, để ngăn hắn, đến những người vốn rụt đầu giả bệnh cũng run rẩy ngỏ ý bản thân có thể ra trận.

Lương Diệp chẳng thèm nâng cả mí mắt.

Hoàng đế quyết tâm chịu chết, triều đình chìm trong cảnh đau thương, chỉ biết lùi bước vì tương lai, mong Lương Diệp lập Thái tử trước lúc xuất chinh.

**

Tan triều, Lương Diệp ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm trong điện Nghị Sự. Hắn sống tại thâm cung hơn hai mươi năm, không cần thầy dạy cũng hiểu và học được thế nào là âm mưu quỷ kế, toan tính lòng người. Hắn dành phần lớn thời gian để nghĩ xem bản thân sẽ sống hay chết ra sao.

Đến sách lược trị quốc cũng là thứ mà mấy tháng qua hắn vất vả học được từ chỗ Văn Tông và Vương Điền. Chưa kịp hiểu rõ, hai người họ đã một chết - một đi, không chịu dạy thêm.

Hắn có thể giết người dễ như bỡn nhưng không cách nào cứu người ta sống lại. Độ may mắn ở khía cạnh này của hắn phải nói là thấp thảm hại.

Lương Diệp phiền lòng đến mức muốn bỏ gánh không khiêng nữa, làm Hoàng đế rắc rối quá. Đang nghĩ vậy, ánh mắt hắn sững lại.

Một góc áo nhung trắng bỗng ló ra từ sau cây cột rồng cuộn, lại bị dè dặt túm về. Dao lá liễu lao nhoáng đi, ghim góc áo đó tại cây cột: "Lăn ra đây."

Một cục bông mềm mại trắng muốt run rẩy bò ra từ sau cây cột, vịn vào vuốt rồng trên cây cột, đỏ mắt rưng rưng nhìn hắn.

Nghĩ đến việc phải lập thứ đồ chơi này làm Thái tử, Lương Diệp càng đau đầu hơn.

"Qua đây." Lương Diệp nhịn, vẫy tay.

Lương Hoàn lập tức sợ đến nỗi nước mắt rơi xoành xoạch. Lương Diệp phiền ghét nhìn bé: "Cút đi."

Lương Hoàn hiểu ý hắn nhưng cũng sợ sệt không thôi, hai tay nhỏ nhắn kéo lấy áo bào lông xù của mình, dùng hết sức từ thuở bú sữa, nghẹn đỏ mặt vẫn không túm nổi chiếc áo của mình ra khỏi lưỡi dao. Bé con vừa vội, vừa sợ, khóc càng dữ hơn, giẫm cả chân nhỏ lên cây cột, khóc đến nấc cụt, âm thanh vang dội lạ thường trong đại điện trống trải.

Lương Diệp cười nhạo thành tiếng một cách vô tình. Thấy nhóc tì này sắp sốt ruột chết đến nơi, cuối cùng hắn cũng hạ mình đứng dậy từ bậc thềm, chầm chậm đi đến trước bé con và ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú bé với ánh mắt dữ dằn: "Lương Hoàn."

Lương Hoàn chỉ nhớ rằng người lớn khủng khiếp này ăn thịt trẻ con. Bị hắn nhìn như vậy, bé con lập tức sợ đến nín cả khóc. Không kéo nổi áo bào bị ghim ở cây cột ra, bỏ chạy cũng không chạy thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng nõn giờ cắt không còn một giọt máu, bé lắp bắp hồi lâu mới nặn ra được vài chữ: "Không... không ăn ta được đâu..."

Đại Lương hết cứu thật rồi.

Lương Diệp cất giọng u ám: "Trẫm chuẩn bị lập ngươi làm Thái tử. Nếu trẫm chết thì ngươi chính là Hoàng đế."

Lương Hoàn hơi rúm người. Có vẻ sợ quá rồi, bé con òa khóc thành tiếng, tay nhỏ trắng nõn bất chấp tất cả chộp lấy lưỡi dao mỏng trên cây cột, liều mạng lôi nó ra, thế mà kéo được nửa đoạn thật. Máu nhỏ tong tong xuống sàn nhà.

Lương Diệp nhướng mày, âm thầm bỏ vào chút nội lực giúp đỡ, để bé rút được con dao lá liễu kia ra.

Lương Hoàn nắm chặt dao quay gót chạy thẳng, nào ngờ bị thằng cha ác độc đằng sau giữ lấy một góc áo, chạy hồi lâu vẫn đang co duỗi chân tại chỗ.

Lương Hoàn nức nở, thình lình quay lại, siết chặt lưỡi dao đâm thẳng về phía mắt của Lương Diệp. Kết quả nó bị Lương Diệp búng đi nhẹ như bẫng, ghim sâu vào mắt của rồng vàng trên cây cột.

Thái tử tiêu chuẩn vừa rồi còn định hành thích vua, giờ đã khóc rấm rứt như thể người suýt bị chọc mù mắt ban nãy là mình vậy.

Lương Diệp xách cục bột nếp trước mặt lên, hơi cạn lời: "Khóc nữa trẫm cắt lưỡi ngươi đấy."

Lương Hoàn nấc nghẹn, nhất thời không dám khóc tiếp, nước mắt đong đầy quanh khóe mắt, hai tay nhỏ đầm đìa máu, thấm đỏ áo bào trắng muốt.

Lương Diệp xách đứa nhỏ đi tới chỗ long ỷ to rộng rồi quăng bé lên đó. Quan sát kỹ một lúc lâu, hắn vẫn thấy thỏ con này đẹp xinh quá, chẳng có tí tẹo khí thế oai nghiêm nào, vì vậy cất giọng lạnh buốt: "Hung dữ thử cho trẫm xem."

Lương Hoàn cuộn tròn tại một góc long ỷ, ôm bàn tay nhỏ đang chảy máu của mình, nước mắt rơi như mưa, buồn đau đến tột cùng: "Đau... muốn a thúc..."

Hiếm khi nghe được từ ngữ khác từ miệng bé con, Lương Diệp hứng thú hơn chút: "A thúc của ngươi là người phương nào?"

Lương Hoàn vừa lo, vừa sợ hắn. Trước ánh mắt đe dọa như sắp ăn thịt người của Lương Diệp, bé nức nở: "A thúc... A thúc tên Vương Điền... Ta... ta tên Lương Hoàn, năm nay năm tuổi rưỡi... A thúc tên Vương Điền... Thập cửu thúc tên Lương Diệp... Cha tên Lương Huyễn... Thầy tên Lưu Sách... Sống tại điền trang ngũ cốc... ở vùng ngoại ô, cách Bắc Lương... Đại Đô Bắc Lương... ba mươi dặm... Hức... Ngươi mà ăn thịt ta thì... Thập cửu thúc của ta biết võ công... Ta bảo Lương Diệp giết... giết ngươi!"

Lúc nói đến việc "giết", nhóc tì hung dữ thật sự, trông như thỏ trắng nhỏ nổi giận muốn cắn người ta. Cách tự giới thiệu quái lạ này nghe là biết do Vương Điền dạy. Dù sao thì chẳng con trẻ nhà ai lại dám to gan gọi thẳng tên trưởng bối kiểu vậy cả.

Thập cửu thúc tạm hài lòng đôi chút, chọt khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn, nhe răng hệt hung thần: "Trẫm chính là Lương Diệp."

Lương Hoàn ngẩn ra một thoáng. Có lẽ vì từng uống canh Bạch Ngọc nên trí óc thiếu đi sự linh động, mãi lâu sau mới định hình được. Bé con nhìn hắn, vừa hoảng sợ, vừa thảng thốt, khóc lóc nói: "Ta... ta mách a thúc... giết ngươi."

"A thúc ngươi yêu trẫm còn chưa kịp." Lương Diệp mặt dày khoe khoang với một đứa nhỏ, đắc chí nói: "A thúc của ngươi nghe lời trẫm nhất, chính ngươi cũng do hắn đưa tới cho trẫm."

Hắn tiện tay chọc vào khuôn mặt mềm như bông của đứa nhỏ. Kết quả, Lương Hoàn bị ép tới đường cùng cứ thế cắn phập vào bàn tay hắn. Lương Diệp giũ mãi mà bé không chịu nhả ra, vận lực mạnh lại sợ bóp chết thỏ con, đành phải đen mặt đi ra ngoài đại điện để cung nhân hỗ trợ.

Các cung nữ, thái giám sợ đến biến sắc, nôn nóng quýnh quáng muốn kéo ông tướng con này khỏi Lương Diệp. Tiếc rằng dù đang khóc đến thảm thương, Lương Hoàn vẫn giữ nguyên tư thế liều mạng chết chùm với Lương Diệp, nhất quyết không chịu nhả ra. Khung cảnh trước điện Nghị Sự bỗng chốc gà bay chó sủa.

Tại Thái Y Viện, Lý Bộ đang sắp xếp thuốc thì thấy Bệ hạ đen mặt xách theo một tay nải trắng lớn bước vào. Ông ấy vội vàng ra ngoài cửa quỳ xuống nghênh đón, bất ngờ va vào đôi mắt khóc đến đỏ ửng của đứa bé, suýt nữa quên cả hành lễ.

"Gỡ xuống cho trẫm." Lương Diệp sốt ruột nói.

Lý Bộ nhìn một lớn một nhỏ với móng vuốt cùng đang nhoen nhoét máu me, rơi vào lặng thinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK