Mục lục
Ôm Trăng Sáng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Đẹp thật hay đùa thì Lương Diệp không biết... nhưng hắn chắc chắn Vương Điền khác thường.

Tiếc rằng bây giờ hắn đang khó chịu cùng cực, đường nhìn lăn tăn trên gương Vương Điền một bận. Mặc dù hắn không thích cầu xin người ta... cơ mà với chuyện trên giường thì không tính.

"Giúp trẫm đi." Lương Diệp dịu giọng, cầm tay anh qua hôn lên, nói một cách miễn cưỡng: "Coi như trẫm xin ngươi."

Nét cười trên môi Vương Điền hơi phai nhạt: "Bệ hạ quả thực chẳng giữ nguyên tắc gì cả."

Lương Diệp khe khẽ thở dốc, nhìn chăm chú khuôn mặt hờ hững của anh, đoạn nắm lấy tay anh, đặt về nơi nó nên ở tại.

Vương Điền quan sát phản ứng của hắn rất đỗi hào hứng. Anh ghé đến bên tai Lương Diệp, thì thào: "Đẹp thật, lẽ ra ta phải thủ dâm với gương từ trước rồi mới đúng, Bệ hạ à."

Lời này thật bỉ ổi. Hơi thở của Lương Diệp xoắn chặt lại. Hắn híp mắt: "Ngươi lấy đâu ra lắm lời dài dòng vô nghĩa vậy."

"Nhưng ta thấy ngươi thích lắm." Vương Điền đắp chăn đàng hoàng cho Lương Diệp, hôn lên gò má hắn và đứng đắn nói: "Bệ hạ bị thương nặng, thực sự không nên liều. Nếu mệt thì hãy ngủ sớm đi."

Lương Diệp đang trong cơn hưng phấn nghe vậy thì khiếp sợ nhìn anh trừng trừng: "Vương Điền, sao ngươi lại nuốt lời như thế?"

"Ta nói ngươi cầu xin ta chứ có đảm bảo nhất định sẽ giúp ngươi đâu?" Vương Điền thở dài: "Ngươi dụ dỗ ta làm ngươi sướng xong thì khoan khoái đi ngủ, chẳng thèm quan tâm sự sống còn của ta."

Lương Diệp nghẹn họng: "Trẫm... cũng không nuốt lời mà."

Mặc dù hắn định như thế thật.

"Bên ta đi." Vương Điền nhìn hắn với gương mặt vô cảm: "Ta khó chịu lắm."

Lương Diệp còn khó chịu hơn. Hắn muốn tự mình cứu lấy mình nhưng bị Vương Điền bóp chặt cổ tay ấn lên giường. Anh nói với ánh mắt lạnh lùng: "Đừng làm rộn, vết thương rách ra rồi."

Lương Diệp quả thực đã bị chọc giận đến bật cười, nghiến răng kèn kẹt nói: "Được thôi, ngươi chờ đó cho trẫm."

Vương Điền cắn vào mạn cổ hắn, đến khi nếm được vị máu, anh mới hài lòng nhả ra, tìm một nơi khác. Lương Diệp khẽ cựa mình, cơn đau từ vết thương trên ngực lập tức khiến hắn xây xẩm mặt mày.

"Ta muốn làm vậy từ lâu lắm rồi." Vương Điền liếm máu ở khóe miệng: "Cực kỳ, cực kỳ muốn."

Lương Diệp khó chịu híp mắt, Vương Điền cười nói: "Ngươi đang nghĩ cách trả thù à? Không cần nghĩ đâu, ta nghĩ xong thay ngươi rồi... Để ta dạy ngươi."

Không gian trong tẩm điện tối đen như mực, tiếng rên rỉ bức bối xen lẫn tiếng mắng dồn nén bị chôn vùi vào tiếng mưa tầm tã. Mưa dai dẳng suốt đêm.

**

Hôm sau, trời trong, lá rụng kín sân viện.

Vương Điền thong thả sửa soạn lại vạt áo xộc xệch trước ngực Lương Diệp giúp hắn, khó khăn lắm mới che được những dấu vết đậm nhạt đủ cả tại đó. Anh thở dài: "Bên Lý Bộ mà thấy thì phải làm sao đây?"

Mặt mày Lương Diệp tái nhợt. Hắn khép hờ mắt, nghe vậy buồn bã nói: "Ngươi đúng là đồ súc vật."

Vương Điền giày vò hắn nguyên đêm không chợp mắt. Chỗ bị thương đau dữ dội hơn cả lúc trúng tên, sức lực toàn thân tựa hồ bị rút cạn. Bây giờ hắn cực kỳ buồn ngủ, thế nhưng tinh thần lại rơi vào trạng thái phấn khích tột độ nào đó khiến toàn thân hắn nóng nảy đến mức muốn giết người.

"Ta thay thuốc giúp ngươi." Vương Điền nhìn máu thấm ra y phục, lặng thinh một chốc: "Uống cữ thuốc buổi sáng xong rồi ngươi hãy ngủ tiếp."

Lương Diệp giận quá hóa cười: "Trẫm đã hết ngủ nổi."

Vương Điền dịu dàng thay băng vải mới, kiên nhẫn đút thuốc cho hắn. Nhìn mặt mày Lương Diệp trắng bệch, anh nói khẽ: "Xin lỗi, tối qua hơi quá đáng."

Lương Diệp uống thuốc bị đắng đến bực bội, không vui nói: "Ngươi chỉ ỷ vào trẫm chiều ngươi thôi."

Vương Điền nhìn hắn với ánh mắt sâu xa, Lương Diệp lập tức cảnh giác: "Ngươi lại định làm gì nữa?"

"Không làm gì cả." Vương Điền day mạnh ấn đường, vừa như đang nói với hắn, vừa như đang tự lẩm bẩm: "Vất vả lắm mới nhặt được cái mạng về, giày vò chết rồi thì tìm ai khóc đây."

Lương Diệp uể oải "Hừ" một tiếng: "Ngươi đã hết giận rồi thì không được giày vò trẫm nữa."

Vương Điền ngẩng đầu lên: "Ngươi nói gì cơ?"

"Trẫm biết ngươi giận trẫm giấu ngươi." Lương Diệp nói năng hùng hồn đầy hợp lý: "Lần này ngươi suýt quần chết trẫm, không cho cáu kỉnh tiếp nữa."

Vương Điền vươn tay lau nước thuốc nơi khóe môi hắn, im lặng hồi lâu, mới nói: "Mạng ngươi rẻ bèo vậy thôi sao Lương Diệp?"

Lương Diệp nhắm mắt cười nhạo một tiếng: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

"Tự cho là đúng, chẳng màng lý lẽ." Vương Điền dém chăn cẩn thận cho hắn, sờ vầng trán lại có dấu hiệu nóng lên của hắn, nhíu mày: "Ngủ một lát đi."

Lương Diệp không trả lời anh, hiển nhiên đã ngủ rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn nắm chặt tay anh không rời, như thể sợ có ai đến giành mất.

Vương Điền mặc cho hắn nắm tay, nằm xuống chiếc giường hẹp dài bên cạnh, bần thần nhìn tua rua mành rèm hồi lâu. Chờ đến khi Lương Diệp ngủ say, anh mới rề rà đứng dậy, đi tìm Lý Bộ.

Nhìn tình trạng đôi mắt anh, Lý Bộ hơi ngạc nhiên: "Vương đại nhân ngủ không ngon sao?"

"Ừm." Vương Điền ậm ờ đáp lời, nói: "Bệ hạ lại hơi sốt rồi, ta tới báo cho ngài một tiếng."

Nghe vậy, Lý Bộ lập tức căng thẳng: "Ta qua xem."

"Bệ hạ vừa mới ngủ." Vương Điền nhấc tay cản lại: "Đêm qua ngài ấy không ngủ được, cứ để ngài ấy nghỉ ngơi trước đã."

Lý Bộ không tán thành cho lắm. Tuy nhiên, khi bị Vương Điền lạnh nhạt tặng cho cái nhìn đầy áp lực, không cho phép người ta nghi ngờ và thậm chí thấp thoáng sự tàn bạo, ông ấy bất giác lùi một bước.

"Vương đại nhân có cần lão phu bắt mạch cho ngài lần nữa không?" Lý Bộ hỏi, hơi lo lắng.

"Không cần đâu." Vương Điền khẽ mỉm cười: "Bây giờ ta thấy ổn lắm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK