Nếu nói hai người có hành động thân mật thì thật sự không có, hai người đối thoại cũng rất ít.
Nhưng mà chỉ cần hai người đồng thời xuất hiện tại một chỗ, thì không khí sẽ trở nên cực kì quỷ dị.
Tựa như hiện tại, Lưu Tố Thanh ngồi ở trên ghế, trên máy tính có chi chít chữ.
Ngẩng đầu lên liền phát hiện Giang Tử Sâm đi tới, hắn đưa cho cô một chai nước, đứng ở bên cạnh: "Viết xong?"
Lưu Tố Thanh xoa xoa bả vai có chút mỏi, đang tính mở chai nước thì Giang Tử Sâm giúp cô vặn ra.
"Cân bằng lao động và nghỉ ngơi." Đừng quá vất vả, Giang Tử Sâm cũng hiểu được chính mình không nên lại đây, nhưng vừa nhìn thấy cô l, đôi chân sẽ không tự giác mà đi tới, quan tâm cô.
Lưu Tố Thanh quăng cho hắn một ánh mắt, uống xong một hớp nước lớn: "Nói anh mới đúng, đừng xem kịch bản đến quá muộn."
Nam nhân này chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một khi đã để bụng thứ gì đó, sẽ làm đến tốt nhất.
Giang Tử Sâm gợi lên khóe miệng, cười cười nói: "Được."
Mọi người ở một bên xem tất cả quá trình, thái độ quen thuộc như vậy còn nói không nhận thức thì đúng là gạt người. Bọn họ cũng không phải ngốc tử, làm sao có thể tin tưởng.
Người phụ trách đạo cụ đi qua ngồi ở bên cạnh hai người, giả vờ như cái gì cũng không biết hỏi: "Hai người quen biết nhau sao? Thoạt nhìn giống như rất quen thuộc."
Lưu Tố Thanh đem nước phóng tới một bên, không để ý mà giải thích: "Quen viết, trước kia là bạn bè."
Thái độ của cô hào phóng, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, làm cho người phụ trách đạo cụ nghẹn một hơi.
Nửa ngày, vẻ mặt cổ quái lại hỏi: "Thật hay giả? Sao chưa nghe nói bao giờ vậy."
Giang Tử Sâm nhấp môi, nhẹ giọng trả lời: "Thật sự. Chúng tôi không nói, các người còn không phải đã nhìn ra sao."
Ra là như thế.
Khi hai người ở chung, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Sau khi tìm hiểu được đến tin tức, đạo cụ sư cảm thấy mỹ mãn mà tiêu sái trở về.
Mọi người ở một bên nhận được hai chữ bạn bè cũng cảm thấy hợp lý cho nên chẳng ai quan tâm tới điều này nữa.
Chỉ có một người lại thấy kỳ quái, hắn thấy Giang Tử Sâm cùng Lưu Tố Thanh không giống như bạn bè bình thường, ngược lại thân mật giống như người yêu với nhau.
Bất quá, chưa thấy qua hai người có hành động gì thân mật, có lẽ là do lễ tình nhân sắp tới, hắn nhìn ai cũng giống như có đôi có cặp.
Điều này thật bi ai đối với cẩu độc thân như hắn.
"Đạo diễn có nói cho anh biết tiếp theo phải diễn thế nào không?" Lưu Tố Thanh bỗng nhiên nhớ tới việc này, ngẩng đầu nhìn Giang Tử Sâm.
Giang Tử Sâm cũng nhíu mày, nói: "Có khả năng sẽ cùng Bạch Vi Vi diễn cảnh hôn."
Tuy là đạo diễn nói, nhưng trên thực tế vẫn là dựa theo biên kịch.
Lưu Tố Thanh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Giang Tử Sâm, chọn cao mi: "Còn muốn càng thêm kích tình không?"
Thêm cảnh diễn kích tình đối với cô mà nói không có việc gì khó.
Giang Tử Sâm căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Không muốn."
Lưu Tố Thanh đem tóc dài phân tán ở phía trước vén đến mặt sau, ánh mắt nhìn máy tính, không có hồi đáp Giang Tử Sâm.
Giang Tử Sâm thâm trầm nhìn Lưu Tố Thanh, vừa tính nói gì đó lại nghe tiếng đạo diễn hô: "Tử Sâm, chuẩn bị bắt đầu cảnh tiếp theo."
Lưu Tố Thanh cũng ra sức thúc giục: "Mau đi đi, cố lên."
Phát hiện người đi rồi, khoé miệng Lưu Tố Thanh mới gợi lên một mạt cười nhạt, diễn cảnh hôn a, quả nhiên rất có ý tứ.
Làm một tác giả hàng năm cho các bộ phim, Lưu Tố Thanh biết rõ mình cần làm gì. Chính là không nghĩ tới cơ hội lại tới nhanh như vậy, làm cho cô có thể lập tức đem kinh nghiệm của mình dùng tới.
Ánh trăng như nước, quay xong cảnh phim cũng đã tới hai giờ sáng. Lưu Tố Thanh sớm trở về khách sạn tắm rửa một phen, đem chính mình làm cho khoan khoái thoải mái.