Mục lục
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dao nhỏ đâm vào xương Nghiêm Mục, anh đau đớn kêu lên một tiếng nhưng không buông bàn tay túm San San ra.

Máu tươi của người đàn ông nhuộm đỏ đôi mắt Mạnh Kiều. Cô giận dữ hét to, đột nhiên thi thể hai gã Giáo Sứ như sống lại tru lên nhào về phía đồng bọn!

Trong giây lát, cô như bị vô số mũi kim đâm vào cơ thể. Cô cố nén đau đớn khống chế thi thể.

Máu từ khóe mắt và khóe miệng Mạnh Kiều tràn ra biến thành màu đen, dáng vẻ như bị quỷ nhập trong phim kinh dị.

San San kinh ngạc nhìn chị gái mình. Cô bé xoay cổ tay, châm lửa lên người thi thể!

Thi thể bị cháy lại được Nghiêm Mục biến thành sắt thép hình người, áp đảo đám Giáo Sứ.

Lại có hai thi thể bị dây leo của Bạch Mộ Nhiễm ném xuống.

Mạnh Kiều hít sâu một hơi, cô đã không còn bất kỳ năng lực suy nghĩ nào mà chỉ bằng vào bản năng khống chế những thi thể tứ chi rách nát kia.

Gió lạnh thổi bốn phía, tuyết bay tán loạn.

Bốn người đánh với đám Giáo Sứ, cảnh tượng hỗn loạn và đầy máu tanh.

Không biết Giáo Sứ kia sử dụng đạo cụ gì, khiến thân thể gã cao to gấp ba, trở thành một người khổng lồ máu thịt lẫn lộn, hất tay một cái ném Hạ Tinh Thần xuống đất! Ngay lúc cổ Hạ Tinh Thần sắp bị Giáo Sứ bóp nát, đột nhiên, một ánh sáng màu bạc lao đến.

Bóng dáng màu trắng đứng ở trên tòa nhà cách đó không xa, tóc dài màu vàng tung bay, cung tên trong tay phản chiếu ánh nắng mơ hồ.

Cô gái đeo mặt nạ bắ n ra ba mũi tên, trên mũi tên buộc thuốc nổ mini, ngay khi hoàn toàn đi vào thân thể Giáo Sứ, chỉ nghe “ầm…” một tiếng, cơ thể bị nổ thành bọt máu bắn tung tóe trong góc bệnh viện trống trải.

Cô ấy xoay người nhảy xuống, gia nhập chiến đấu cùng Mạnh Kiều.

Cô gái đeo mặt nạ kéo Hạ Tinh Thần trên đất dậy, nhỏ giọng nói: “Đi cùng chị là được.”

Hạ Tinh Thần nhìn bóng dáng cô ấy, đột nhiên hơi ngây ra.

Cô ấy bắn bách phát bách trúng, phối hợp với Nghiêm Mục và Mạnh Kiều rất khá, vậy mà đánh cho nhóm Giáo Sứ liên tục lui về phía sau. Bỗng nhiên, bên dưới Giáo Sứ áo đen hiện ra dơi hút máu kết bè kết đội đen nghịt bay về phía mọi người.

Cô gái đeo mặt nạ né tránh, ai ngờ mặt nạ va chạm vào con dơi phát ra tiếng vang trong trẻo, mặt nạ kia lập tức rơi xuống!

“Keng…”


Đồng thời, San San phát ra tiếng thét chói tai, trong cơ thể bộc phát năng lượng cực lớn. Cánh dơi lập tức bốc cháy, khiến bọn chúng lăn lộn trong ngọn lửa!

Cô gái đeo mặt nạ vội vàng nhặt mặt nạ của mình lên, mà Hạ Tinh Thần lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia. Cậu há miệng còn chưa kịp nói gì, cô gái đã đeo mặt nạ lại, làm ra vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hạ Tinh Thần ngồi yên tại chỗ, trong đầu toàn là động tác vừa rồi của cô gái. Cậu dụi mắt, trái tim đập thình thịch.

Là cô ấy!

Tiếng kêu r3n trong bệnh viện càng lúc càng yếu, cuộc chiến kết thúc.

“Hạ Tinh Thần! Nhanh!” Mạnh Kiều hô: “Tay Nghiêm Mục!”

“Đến đây!”

Mạnh Kiều lôi Hạ Tinh Thần ra khỏi hồi ức.

Bạch Mộ Nhiễm dẫn dắt người chơi còn sót lại rửa sạch 33 thi thể Giáo Sứ trong bệnh viện, thêm 17 tên bị bốn người Mạnh Kiều xử lý, tổng cộng 50 người.

Đạo cụ của Giáo Sứ gần như đã tiêu hao hết trong lúc đánh nhau, không còn gì có thể lợi dụng.

Cổ tay Nghiêm Mục bị thương có thể nhìn thấy xương trắng. Anh không nói gì uống hết nước thuốc mà Hạ Tinh Thần đưa, cổ tay lại khôi phục như lúc ban đầu. Chẳng qua Mạnh Kiều còn ngây ra nhìn chỗ kia, có phần tự trách.

Anh sờ sờ tóc cô gái, khẽ nói: “Không có việc gì, không đau.”

Bạch Mộ Nhiễm từ bệnh viện đi ra, anh ấy nhìn Mạnh Kiều, không hỏi gì cả, chỉ để lại một câu: “Đốt hết thi thể đi.”

San San đốt lửa.

Mạnh Kiều nhìn thi thể, cầm một phần còn lại của một cánh tay bị cụt trong đó.

Máu tươi, dịch não, trái tim, tư thế quỳ xuống đất, cùng với đôi mắt rắn, một loạt hồi ức ập vào trước mặt trong giây lát rồi biến mất. Đầu óc của bọn họ có lẽ đã bị Tương Liễu ảnh hưởng, cho nên không nhìn được hình ảnh hoàn chỉnh. Nhưng Mạnh Kiều đã biết mục đích của bọn chúng từ những chi tiết nhỏ vụn - Là tín ngưỡng.

Từ ngày bắt đầu bước vào thành phố Giang Kinh, Mạnh Kiều đã từng gặp thi thể quỳ trên mặt đất, trái tim và não bị đào rỗng. Lúc đó cô tưởng sát nhân bi3n thái, bây giờ mới biết được bọn chúng cần mấy thứ này để nuôi nấng Tương Liễu, đổi lại năng lực cường đại. Tín ngưỡng của người ở thế giới song song đã hoàn toàn không thể thỏa mãn thần linh đang dần sụp đổ. Bạch Thần nói Giáo Hội bắt người dị dạng đi, như vậy đây là cách mà bọn chúng đến được đây.

Có lẽ cánh cửa của thế giới song song đã sớm bị mở ra.

Mạnh Kiều ném cánh tay cụt xuống, nói tất cả cho Nghiêm Mục. Bọn họ cảm thấy mình đã phát hiện được chân tướng của một góc núi băng và đang dần đến gần một sự thật lớn hơn nữa.


Cô gái đeo mặt nạ nhìn thi thể không hề nhúc nhích, Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn mái tóc dài và làn váy bị gió thổi tung của cô ấy. Cô ấy không phải con người, cô ấy không lạnh, cho nên cố chấp mặc váy đẹp.

Mạnh Kiều buông tay Nghiêm Mục, chạy như bay ôm lấy cô gái đeo mặt nạ đang suy tư gì đó: “Tiểu Kiều! Đã lâu rồi tôi chưa thấy cô đó!”

Cái ôm bất ngờ khiến thân thể lạnh như băng của cô gái đeo mặt nạ cứng đờ.

Mạnh Kiều như một con mèo lớn, cọ lên mặt nạ cô ấy: “Tôi còn tưởng cô không muốn nhìn thấy chúng tôi đó! Nào! Ôm một cái!”

Cô thân mật ôm cô gái đeo mặt nạ.

“Chụt!”

Cô đặt một nụ hôn lên mặt nạ làm bằng đồng.

San San kinh ngạc nhìn chị mình.

Hạ Tinh Thần đoán được gì đó, nhưng lại không thể tin được, mất hồn mất vía đi về phía trước hai bước.

Tiểu Kiều?

Đây là Tiểu Kiều.

Đúng là Tiểu Kiều!

Mạnh Kiều ôm cô gái đeo mặt nạ không buông tay, không cứng rắn như trong tưởng tượng mà cảm xúc trên làn da giống người thật. Cô như ôm một con búp bê Tây Dương to lớn xinh đẹp, yêu thích không buông tay. Mà cô gái đeo mặt nạ, không khí lạnh xung quanh cô ấy như bị lửa châm, đốt cho vành tai cô ấy đỏ lựng, cổ cũng bắt đầu đỏ dần.

“Cô, cô buông tôi ra trước đã...”

Cô gái đeo mặt nạ bị ôm hơi khó thở, chưa từng có ai thân mật với cô ấy như vậy. Mùi máu tươi từ Mạnh Kiều thở ra dường như muốn nhuộm đỏ luôn cả cô ấy.

Bấy giờ Mạnh Kiều mới buông ra, cười tủm tỉm nói: “Tôi gặp được Bạch Thần. Nếu cô không quay về thì có muốn ở bên chúng tôi không? Nơi này tốt hơn bên kia nhiều.”

Tốc độ phản ứng của cô gái đeo mặt nạ hơi chậm.

Còn chưa biết rõ đã xảy ra việc gì.


Bạch Thần?

Tên nhóc kia đã nói gì?

Mạnh Kiều nhìn cô.

Hạ Tinh Thần từ nơi không xa khập khiễng đi tới. Cậu không thể tin nổi nhìn cô gái đeo mặt nạ. Đây là lần thứ hai gặp mặt của hai người, nhưng trên người cô ấy có một cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời. Hơi thở rét buốt có thể khiến người ta đông lạnh này là thứ mà cậu có nằm mơ cũng không dám hoài niệm.

Thiếu niên đứng ở trước mặt cô gái đeo mặt nạ, tay vô thức chầm chậm vươn ra, muốn vuốt v e chiếc mặt nạ kia. Nhưng cậu chợt nhớ ra làm vậy là không lễ phép nên lại rụt tay về.

Mạnh Kiều cười, buông cô ấy ra chạy về bên cạnh Nghiêm Mục.

Hạ Tinh Thần và cô gái đeo mặt nạ đứng mặt đối mặt, ánh mặt trời bao phủ hai người, sau lưng là đang ngọn lửa cháy hừng hực.

“Hạ Tinh Thần, đã lâu không gặp.” Cô gái đeo mặt nạ mở miệng. Cô ấy không có trái tim, nếu không hiện tại trái tim ấy chắc chắn sẽ đập rất nhanh.

Cô ấy nghiêng đầu, gỡ chiếc mặt nạ nặng nề của mình xuống.

Khuôn mặt giống Mạnh Kiều như đúc, chẳng qua khí chất hoàn toàn khác biệt.

Đôi mắt kia lăn tăn như hồ nước, gương mặt hơi ửng hồng như hoa đào đầu mùa xuân. Tóc vàng hơi rối trong làn sóng nhiệt, che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Trên người cô quanh quẩn một mùi hương trầm lắng, có cảm giác như băng tuyết tan.

Lời nói của Hạ Tinh Thần còn kẹt trong cổ họng chưa ra được mà nước mắt đã bắt đầu chảy xuống.

“Tiểu Kiều...”

“Thật sự là chị...”

“Vậy mà là chị...”

Em... chưa bao giờ nghĩ có thể gặp lại chị...

Người mà mình ngày đêm tơ tưởng đứng ở ngay đối diện, cậu muốn kiềm nén cảm xúc với Tiểu Kiều, nhưng lại khó kiềm lòng nổi. Thiếu niên dang tay, cái ôm lại dừng ở trên vai Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều nhìn cậu, tiến lên hai bước, hốc mắt ửng đỏ, ôm lấy Hạ Tinh Thần.

“Ừm, là chị.”

Mạnh Kiều đột nhiên nghĩ tới khi xưa ở phó bản Bạch Giác Quán, Hạ Tinh Thần kể một câu chuyện.


“Ngày xửa ngày xưa, đại ma vương thống trị quốc gia. Có một cô gái rất xinh đẹp, rất thông minh dẫn theo em gái của cô ấy tránh né sự điều tra của quân đội của đại ma vương...”

“Bố mẹ cô ấy bị đại ma vương xử tử. Mà trong quá trình chạy trốn cô gái và em gái gặp một cậu bé cũng có hoàn cảnh tương tự...”

Hạ Tinh Thần có lẽ cũng là một người thức tỉnh từ trong khống chế.

San San nhìn Tiểu Kiều, lại nhìn Mạnh Kiều, cuối cùng mới buồn rầu nói ra một câu: “Chị, em cảm thấy hai chị... quá giống nhau... Quả thực như được khắc ra từ cùng một khuôn...”

“Ừm.” Mạnh Kiều gật đầu.

Vì thế, San San đưa ra câu hỏi: “Chị, vậy anh rể sẽ thích chị ấy à?”

Cô bé cố ý nói to vì muốn cho Nghiêm Mục biết. Ai ngờ lại không khống chế được âm lượng, Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần cũng nhìn sang bên này.

Hai người kia đang ôm nhau tình cảm, mà cô bé bên này lại ngây thơ đặt câu hỏi, tình cảnh cực kỳ xấu hổ. Mạnh Kiều ngượng ngùng xua tay, kéo San San đi vào bệnh viện, để lại không gian cho hai người Hạ Tinh Thần. Dẫu sao hai người đã trải qua sinh ly tử biệt, có rất nhiều lời muốn nói.

Ngày xưa, biết Tiểu Kiều bị bắt đi, cậu cũng liều mạng muốn cứu cô ấy, nhưng cuối cùng hành động lại chấm dứt bằng thất bại, chỉ thu được tin tức Tiểu Kiều bị ngũ mã phanh thây. Sau khi đi vào thế giới song song, cậu nghiêng ngả lảo đảo gặp được Mạnh Kiều đang chạy trốn. Cậu cho rằng đây là trời cao đưa cho mình một món quà đền bù tiếc nuối, nhưng lại phát hiện Mạnh Kiều và Tiểu Kiều hoàn toàn khác nhau. Cho dù như vậy, cậu vẫn chăm sóc San San như em gái của mình. Trong thời gian Mạnh Kiều mất tích kia, cậu làm bạn, cùng San San trưởng thành, coi như đền bù với Tiểu Kiều.

Hạ Tinh Thần đỏ mặt, thấp thỏm nhìn Tiểu Kiều, ngàn vạn lời nói nghẹn ở trong lòng lại không biết làm sao để mở miệng.

Thật ra ba người Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, San San vẫn chưa đi, mà từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống.

Mạnh Kiều vội đến độ giậm chân: “Hai người bọn họ chỉ ôm thôi á? Cảnh như này không nên ôm nồng nhiệt rồi hôn mãnh liệt à?”

“Chị, ôm nồng nhiệt rồi hôn mãnh liệt thì có phải không phù hợp với trẻ em không?” San San hỏi.

“Đúng đó, trẻ con đừng nhìn.”

San San kéo Nghiêm Mục: “Anh rể, anh có thể bế em lên cửa sổ không?”

“Em hỏi chị em đi.”

“Hứ, sợ vợ.” San San trợn trắng mắt.

Mấy chữ ‘sợ vợ’ vừa lúc chọc trúng Nghiêm Mục, đặc biệt là chữ sau, vì thế anh bế San San lên cửa sổ.

Mạnh Kiều véo anh: “Không phù hợp với trẻ em, anh đang nối giáo cho giặc!”

“Là ai nhất quyết ở đây chờ nụ hôn nồng nhiệt hả?” Nghiêm Mục cười nói: “Có muốn anh làm mẫu cho bọn họ không?”

“Không, không, không, không, không! Không phù hợp với trẻ em!” Mạnh Kiều che kín mắt San San.

Nhưng cô đã bị người đàn ông hôn lên nồng nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK