Mục lục
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái giẫm lên giày cao gót đi tới.

Giống y hệt bức ảnh.

Môi hồng răng trắng, nụ cười vốn diễm lệ mang theo một phần lạnh nhạt. Cô ta hất mái tóc đen nhánh, đứng ở trước mặt Mạnh Kiều hỏi: “Cô có nhìn thấy người đàn ông đội mũ không?”

Mạnh Kiều lắc đầu, nắm chặt gương.

Cô gái liếc gương trong tay Mạnh Kiều, dường như không cảm thấy hứng thú. Mạnh Kiều hơi do dự. Cô mơ hồ cảm thấy nếu đưa gương đến trước mặt cô gái thì có lẽ cũng không thể siêu độ cô ta, còn sẽ làm chuyện càng hỏng bét hơn. Cô giấu gương ra phía sau, mà cô gái cũng không làm ra bất kỳ hành động công kích nào.

Cô gái nhìn sang tất cả người chơi nam ở đây dường như đang tìm ai đó. Cô ta nheo mắt nhìn cho thật kỹ, nhưng không tìm được người mà cô ta muốn. Điều duy nhất cô ta nhớ rõ là chắc chắn người đàn ông kia có đội mũ đen, còn lại không thể nhớ rõ được gì cả.

Cô gái dần dần biến mất ở đầu kia hành lang, kéo kêu lách cách, khiến cả đám người chơi nam không khỏi che kín đũng qu@n, có ảo giác đau đớn vô cùng.

Mạnh Kiều cảm thấy cô ta không thắt cổ tự sát. Tuy rằng trên cổ cô gái có vết siết xanh tím, nhưng cô có thể chắc chắn về chuyện tự sát. Trước bối cảnh thế giới, chuyện thấy thi thể sau đó qua loa kết án cũng có khi xảy ra, chẳng lẽ cảnh sát sai?

Cô ta không phải tự sát, mà bị làm thành hiện trường tự sát.

Nghiêm Mục hỏi: “Vì sao bà cụ nói cô ta đêm đến không ngủ, sẽ có rất nhiều người đến phòng. Tuy rằng cô ta ở một mình, nhưng cô ta là người mẫu, có nghề nghiệp đứng đắn, hơn nữa trong phòng không có bất kỳ đồ gì dùng để tránh thai.”

Anh nói rất rõ ràng. Một cô gái độc thân ở ngoài dốc sức làm việc, ở trong một căn hộ rẻ nhất trong một tòa chung cư rồng rắn lẫn lộn. Mạnh Kiều dần dần có phỏng đoán, cô gái này bơ vơ không nơi nương tựa có lẽ bị một người đàn ông cưỡng ép, tần suất càng ngày càng nhiều, thậm chí có lẽ cuối cùng khiến cô ta mang thai.

“Đi vào trong phòng xem.” Nghiêm Mục vào nhà.

Mạnh Kiều cũng lảo đảo đi theo vào, lẩm bẩm: “Em cảm thấy âm khí càng ngày càng nặng, em hơi lạnh. Em sợ tới lúc đó anh cũng không nhìn thấy em.”


Nghiêm Mục ôm cô: “Vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể bình thường. Cơ thể em không yếu đuối vậy đâu, đừng lo lắng. Có lẽ âm khí quá nặng sinh ra ảnh hưởng với thân thể người.” Trong khoảng thời gian này, anh tăng cấp thiên phú, hệ thống đã nhắc nhở ghi chú cách sử dụng thiên phú là chú ý thân thể khỏe mạnh nên anh chưa từng lơ là việc huấn luyện cơ thể cho Mạnh Kiều. Có quãng thời gian cô sử dụng thiên phú, hai mắt sẽ chảy ra lệ máu, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi.

Em gái quán rượu kêu lên: “Mạnh Kiều, mọi người sao vậy? Có ổn không?”

Mạnh Kiều mở to mắt: “Để em đi an ủi bọn họ.”

Diệp Tiệp nói: “Lại có hai người mất tích, tốc độ hiện tại quá nhanh rồi. Chị xem nước ở tầng một đã tràn vào cầu thang thoát hiểm, qua lát nữa sẽ dâng lên đây. Không thể chạm vào nước kia!”

Mạnh Kiều viết lên tường: Hiện tại bên cô có mấy người?

Em gái quán rượu: “Bốn người.”

Mạnh Kiều: Bên mọi người có vấn đề gì không?

Em gái quán rượu: “Không có, thấy nước càng ngày càng dâng cao. Vạn Niếp Niếp nói thấy bóng người trong nước.

Mạnh Kiều: Cách xa bọn chúng, bên tôi vẫn đang tiếp tục.

Em gái quán rượu: “Ừ, nhanh lên.”

Diệp Tiệp miêu tả thi thể treo cổ vừa rồi cho Nghiêm Mục. Nghiêm Mục phát hiện vấn đề, cô gái này chỉ cao khoảng 1m55, đi giày cao gót vào chỉ cao bằng Mạnh Kiều là cùng. Mà căn nhà này nằm ở chỗ ngoặt vì tránh ống dẫn, khoảng cách từ trần đến sàn cao khoảng 2 mét, cô ta không giẫm lên ghế thì không thể với tới. Nhưng không phát hiện ghế dựa hoặc bất kỳ vật gì có thể để cô gái giẫm lên ở hiện trường vụ án.

Trong phòng có dấu vết vật lộn, dưới đáy giường phát hiện mảnh vụn thủy tinh, trên mảnh nhỏ còn có vết máu.

Anh và Mạnh Kiều suy đoán gần giống nhau.


Cô gái này khác với ba đại hung trước. Tâm nguyện của cô ta còn chưa hoàn thành, đi qua đi lại tìm kiếm người đàn ông c**ng hi3p, giết hại cô ta ở hành lang tầng ba.

Mạnh Kiều hơi mệt. Cô ngồi xổm ở góc tường cuộn tròn người lại, đồng thời cũng cảm thấy trọng lượng thân thể đang dần giảm đi. San San chạy đến ôm chị mình, Hạ Tinh Thần cũng lo lắng với trạng thái thân thể của cô.

Nghiêm Mục dặn dò Hạ Tinh Thần hai câu, túm lấy Bạch Trình Hi vẫn rảnh rỗi ở bên cạnh hút thuốc.

Bạch Trình Hi nhìn thấy Nghiêm Mục, trong lòng khó chịu: “Làm gì? Anh không có năng lực ra khỏi phó bản thì gọi tôi à?”

“Cảnh sát phá án, đi thôi.” Nghiêm Mục nói.

Nghiêm Mục liếc Bạch Trình Hi. Bạch Trình Hi cảm thấy như tên đàn em vừa bị đại ca thu phục, rõ ràng trong lòng không phục nhưng chân cẳng không nghe khuyên bảo mà đi theo người đàn ông.

Cậu ta chống nạnh, không kiên nhẫn: “Ý mấy người là gì? Chẳng phải không muốn nói chuyện với tôi à? Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi chứ gì? Thứ gì chứ?”

Nghiêm Mục cảm thấy Bạch Trình Hi như một đứa trẻ không lớn, cũng có thể liên quan đến cách chiều em trai của Bạch Mộ Nhiễm với cậu ta.

Bạch Trình Hi lết từng bước, nhìn Mạnh Kiều ngồi ở góc tường, không yên lòng.

“Cậu nhanh lên thì mới cứu được cô ấy.” Nghiêm Mục nói.

Hai người đứng ngay giữa hành lang tầng ba: “Cậu đi gõ cửa, gõ to lên, nói cảnh sát phá án. Tra lại vụ án phòng 217 vì tình nghi cô ta bị giết, một lần nữa lấy bằng chứng, nói to lên.”

Đây là phương pháp đơn giản nhất cũng là thô bạo nhất, trong hệ thống không có đề sai. Nếu một người đàn ông có thể cẩn thận quan sát giờ giấc sinh hoạt và làm việc của người ở phòng 217, như vậy gã chắc chắn cũng ở trong tòa nhà này, rất có khả năng là cùng tầng, hoặc ở đối diện, hoặc là chỗ nào đó tầng 1, tầng 3, tầng 4 dễ dàng nhìn thấy động tĩnh của phòng 217 ở giếng trời.


Vừa rồi Nghiêm Mục đã kiểm tra tầng 2, không có gì khác thường. Tầng 1 không có quá nhiều hộ gia đình, như vậy Nghiêm Mục cũng có phần nắm chắc.

Bạch Trình Hi không biết Nghiêm Mục phân tích gì, cậu ta không hề tiến hành bất kỳ suy xét gì với toàn bộ phó bản này. Anh cậu ta đã từng nói nếu Mạnh Kiều không so đo hiềm khích trước đây thì đi theo cô ấy sẽ có thể rời khỏi phó bản. Đây là một đánh giá rất cao, cho nên lần này Bạch Trình Hi thật sự không động não.

“Gõ cửa, tôi xem.” Nghiêm Mục nói.

Bạch Trình Hi giận sôi máu, trước mắt rõ ràng là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của cậu, nhưng mà lại nói chuyện với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Cậu ta nợ anh à?

Sao Mạnh Kiều lại tìm một người như vậy chứ!

Diệp Tiệp thấy Nghiêm Mục lên tầng 4 thì ló đầu ra từ lan can: “Hai người cần hỗ trợ không! Tôi có thể lên!” Chàng trai xăm mình không thích tính cách nhiệt tình và thẳng thắn của cô, vẫn cảm thấy có một ngày Diệp Tiệp sẽ bị thiệt vì cái tính này. Diệp Tử - chị gái Diệp Tiệp là một người có tính chín chắn không lộ mặt, hai chị em đúng là không giống nhau.

“Trông Mạnh Kiều.” Nghiêm Mục nói.

“Gõ cửa, dùng sức vào. Tốt nhất làm cho cả hành lang đều nghe thấy.” Nghiêm Mục chỉ một cánh cửa: “Cánh thứ hai, thứ ba, thứ năm bên trái, cái nào cũng được. Những căn hộ còn lại không có ai ở.”

Bạch Trình Hi đến gần Nghiêm Mục mới có thể cảm nhận được cảm giác áp lực gần như là áp chế giống loài này. Rõ ràng đều là động vật cacbon, sao người khác lại có cảm giác áp lực khiến người ta không thở nổi chứ? Cuối cùng Bạch Trình Hi vẫn quyết định làm theo cách của Nghiêm Mục, nói cảnh sát phá án lại, không ngừng gõ cửa.

Loảng xoảng loảng xoảng, tiếng cửa sắt va chạm quanh quẩn trong hành lang, có mấy cái NPC mở cửa hóng hớt xem đã xảy ra việc gì. Bạch Trình Hi lấy ra dáng vẻ cảnh sát có hành vi xấu trong phim Hồng Kông, dùng chân đá mạnh cửa, giơ một tấm ảnh lên: “Cảnh sát tra án, có từng gặp người này chưa! Anh ta phạm tội giết người, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị phạt nghiêm!”

Mạnh Kiều nghe thấy tiếng Bạch Trình Hi, đây là cái gì chứ...

Hai câu này nói như vậy được à?

Còn nữa, bọn họ có ảnh nghi phạm lúc nào chứ?


Nhưng Mạnh Kiều không thể tiếp tục suy nghĩ, hơi thở ẩm ướt thấm vào xoang mũi làm cô cảm thấy trong lỗ mũi dường như có một con ốc sên chậm rãi trườn xuống phổi cô theo động tác hít vào. Cô cảm thấy khó thở, trên người bắt đầu càng ngày càng nhiều mồ hôi lạnh.

Mà, trong tay Bạch Trình Hi không có ảnh tội phạm, cậu chỉ tùy tiện cầm một bức ảnh gõ cửa dò hỏi. Gõ từng gian một, Nghiêm Mục phát hiện một căn hộ hơi rung động nhưng cửa lớn vẫn đóng chặt. Mà lúc này, cô gái váy đỏ chậm rãi đi từ cầu thang lên, vẫn hỏi câu cũ.

Nghiêm Mục nói: “Tiểu thư từ từ, sắp tìm được rồi.”

Cô gái dừng bước chân, dựa vào vách tường nhìn chằm chằm cửa sắt đóng chặt.

Nghiêm Mục như có thể cảm nhận được người đàn ông trốn tránh trong cửa sắt đang run lên. Khi gã nghe được cảnh sát cầm ảnh đến tìm mình thì biết đã bại lộ. Tiếng gõ cửa của cảnh sát dần dần tới gần, gã chỉ có thể sợ hãi rụt rè trốn bên trong giả vờ không có ai trong phòng. So với cô gái đã hóa thân thành lệ quỷ, tội phạm chỉ là một người đàn ông bình thường.

Nghiêm Mục khẽ vặn, khoá cửa lập tức mở.

Hiện tại, Mạnh Kiều đã hoàn toàn mờ ảo dựa vào vách tường, thậm chí San San không thể nghe rõ trong cổ họng chị mình phát ra âm thanh gì. Thân thể Mạnh Kiều bị không khí lạnh lẽo bao vây, dần trở nên trong suốt. Cô cảm thấy mình đã hòa làm một với xung quanh.

“Chị! Chị ơi!” San San sợ hãi hét lớn, nhưng căn bản không nhận lại được bất kỳ hồi âm nào từ Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều mơ màng mở to mắt, thấy em gái quán rượu và Vạn Niếp Niếp quan tâm đứng đối diện mình. Em gái quán rượu thở dài: “Chị đến rồi à? Có phải không còn ai nghe thấy chúng tôi nói chuyện nữa không?”

Mạnh Kiều yếu ớt gật đầu: “Tôi còn hơi khó chịu. Có lẽ âm khí này ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến tôi. Còn một người nữa đâu?”

Bấy giờ cô mới phát hiện sắc mặt em gái quán rượu và Vạn Niếp Niếp cũng cực kỳ khó coi, giống như đã bị thương nặng. Vạn Niếp Niếp chỉ về phía bên kia hành lang: “Anh ta đã chết.”

Trên sàn nhà có một thi thể người chơi, dưới thi thể chảy ra nước, hình thành một vũng nước nhạt.

“Chết thế nào?”

Em gái quán rượu nói: “Vừa rồi có một cô bé xuất hiện hỏi anh ta có bằng lòng chơi cùng không. Mới đầu bọn em tưởng NPC nên mặc kệ. Người chơi kia tốt bụng, tuy rằng không đồng ý bằng miệng, nhưng đã gật đầu. Sau đó trong miệng bắt đầu phun ra nước, càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành máu và nội tạng, sau đó chết.”

Mạnh Kiều xoa ngực, ngẩng đầu nhìn trần nhà ẩm ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK