Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Những ngày gần đây tâm tư của hiệu trưởng đều đặt ở trên người Đại tướng Phùng cho nên quên mất hôm nay là ngày cuối cùng của vòng thi thứ nhất.

Hiệu trưởng vốn còn muốn khoe khoang một chút về các học viên của mình tài giỏi ra sao, tương lai nhất định sẽ trở thành một người lính tốt, còn mong Đại tướng chiếu cố các thứ.

Thế nhưng vòng một đã kết thúc, chỉ có thể đợi vòng hai ông mới có thể mở miệng, nhưng vòng hai sẽ bắt đầu vào bảy ngày sau. Đại tướng Phùng chắc chắn không có khả năng ở đây bảy ngày.

Đúng lúc này quang não của một vị thiếu tá sáng lên, hắn ta cúi xuống nhìn rồi thì thầm gì đó với Đại tướng Phùng.

Đại tướng Phùng gật đầu, ông ta quay sang nhìn hiệu trưởng và các giáo sư.

"Làm phiền các vị tiếp đón tôi. Năng lượng đã được bổ sung xong, tôi phải rời đi ngay."

"Không phiền chút nào, không phiền chút nào." Hiệu trưởng liên tục xua tay.

Đại tướng Phùng dưới sự tiễn đưa nhiệt tình của hiệu trưởng mà bước lên phi hành khí. Cửa phi hành khí vừa đóng lại, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lẽo.

Ông ta đi vào phòng của mình, sau đó lập tức mở lại các cảnh quay của nhóm Thiên Thanh, càng xem bàn tay càng nắm chặt, hơi thở gấp gáp, đôi mắt hiện rõ tia máu chằng chịt.

Đại tướng Phùng quay lại cảnh Thiên Tử Dật một kiếm chém bay đầu quỷ nhân ngư vương, sau đó ông ta dùng một thiết bị kỳ lạ khác được ông ta cất giấu kỹ càng trong không gian.

Đó là một thiết bị liên lạc, ông ta bấm một chuỗi mật khẩu.

Thiết bị liên lạc sáng lên, từ màn hình chiếu lên hình ảnh không gian ba chiều sắc nét, thế nhưng trên đó lại xuất hiện một con trùng thú.

Đại tướng Phùng cũng không ngạc nhiên, dường như là biết rõ thứ gì sẽ xuất hiện trên màn hình, mà hiển nhiên con trùng thú kia cũng như vậy.

Đại tướng Phùng nói với con trùng thú, kinh hãi chính là đó không phải là ngôn ngữ của nhân loại, mà là ngôn ngữ của trùng thú.

Ba giống loài trong G tinh hệ, nhân loại, dị tộc và trùng thú. Trong đó nhân loại và dị tộc là dùng chung một ngôn ngữ, chỉ có trùng thú là có ngôn ngữ riêng và dĩ nhiên đó không phải là thứ ngôn ngữ một nhân loại có thể học được.

Có điều bất công là trùng thú lại có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại.

Tạm dịch ngôn ngữ trùng thú.


"Mau bẩm báo bệ hạ, ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo."

Trùng thú gật gật đầu, sau đó màn hình không gian ba chiều tối đen đi, vài phút sau mới sáng trở lại.

Lúc này người xuất hiện trên màn hình chính là một con bọ ngựa toàn thân màu vàng óng ánh lấp lánh cao quý. Bọ ngựa to lớn cao 4 mét, cả người thon dài, hai cái lưỡi kiếm vàng sắc bén uy lực khẽ đung đưa, con mắt to lớn chứa đựng con ngươi đen đặc.

Là Quốc Vương trùng tộc.

Đại tướng Phùng lập tức cúi người hành lễ với gã Quốc Vương, đợi Quốc Vương trùng tộc cho bình thân rồi mới đứng dậy.

Một nhân loại thế nhưng lại hành lễ với Quốc Vương trùng tộc.

"Chuyện gì? Tìm thấy không gian Năng Lượng Chính rồi?" Gã Quốc Vương hưng phấn hỏi, hai cái râu trên đầu khẽ nhúc nhích.

Đại tướng Phùng lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa có tin tức."

Gã Quốc Vương mất hứng, hai cái râu cũng xìu xuống theo, bộ dạng chán nản muốn cúp liên lạc ngay.

Đại tướng Phùng thấy vậy lập tức nói: "Nhưng chuyện này so với Không gian Năng Lượng Chính chỉ có hơn chứ không có kém."

Bọ ngựa hoàng kim 24 karat nghe vậy, cái râu khẽ nhúc nhích. Đại tướng Phùng phục vụ cho gã Quốc Vương nhiều năm, chỉ một hành động nhỏ như vậy cũng hiểu ý.

Không để gã Quốc Vương đợi lâu, Đại tướng Phùng nặng nề quăng một quả bom: "Thiên địch đã hoạt động trở lại."

Gã Quốc Vương còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói chói tai vang lên, ngay sau đó màn hình bị cái gì đó dịch chuyển mà đổi góc nhìn.

Một con bọ ngựa toàn thân đều là màu hồng, thân người thon dài nhưng so với gã Quốc Vương thì nhỏ hơn.

Đại tướng Phùng lập tức hành lễ: "Công chúa!"

Trùng Công Chúa không thèm để ý đến lễ nghi, ả ta gấp gáp hỏi Đại tướng Phùng: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Đại tướng Phùng hiểu cảm giác của ả ta, ông ta bình tĩnh mà lập lại lần nữa.


Trùng Công Chúa nghe xong cảm thấy khó tin đến nực cười, ả ta cũng thực sự cười.

Một con bọ ngựa màu hồng nhoẻn miệng cười.

"Tên đó đã bị ta phế kinh mạch, độc tố của ta không phải muốn giải là giải, cho dù tên đó có hồi phục kinh mạch cũng không có khả năng đứng dậy được." Trùng Công Chúa hừ lạnh, ả ta chán ghét mà nhìn Đại tướng Phùng, ông ta dám nghi ngờ năng lực của ả ta.

Trùng Công Chúa rất kiêu ngạo, trong số trùng Vương thì ả cũng thuộc dạng tinh anh, được Quốc Vương cưng chiều, trừ bỏ con bọ ngựa hoàng kim kia ra thì ả ta chẳng nể mặt ai.

Đại tướng Phùng biết điều đó, vì vậy ông ta không có phủ định hay khẳng định, ông ta bấm cái gì đó trên màn hình ba chiều, ngay lập tức màn hình xuất hiện đoạn video về Thiên Tử Dật.

"Thần biết độc tố của người rất lợi hại, nhưng mời người xem đoạn video này." Đại tướng Phùng kính cẩn nói.

Trùng Công Chúa hừ một tiếng, Quốc Vương dỗ ả ta vài câu, ả ta cũng ậm ừ mà coi đoạn video.

Đại tướng Phùng chọn những cảnh mà Thiên Tử Dật chiến đấu, cảnh mà ông ta gửi qua là cảnh Thiên Tử Dật chém bay đầu Quỷ nhân ngư vương và cảnh hắn dựng tường lửa chặn bầy côn trùng.

Cảnh nào cảnh nấy đều cận cảnh rõ ràng, dung mạo, đôi chân và kinh mạch của Thiên Tử Dật hoàn toàn bình phục.

Thế nhưng điều này làm sao có thể? Độc của ả ta sao có thể dễ dàng giải như vậy?

Trùng Công Chúa không hiểu nổi.

Quốc Vương trùng tộc trầm mặt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thiên Tử Dật, hai lưỡi kiếm cong xuống như bàn tay nắm chặt lại. Vài giây sau gã lạnh lẽo lên tiếng: "Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, đem cái đầu của tên đó về đây."

Nhìn ánh mắt lạnh giá hận thù của Quốc Vương, Đại tướng Phùng lạnh sống lưng, ông ta lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh.

"Ta sẽ phái một quân đoàn tới để yểm trợ." Quốc Vương nói tiếp.

Trùng Công Chúa nghe vậy lập tức nói: "Phụ vương, để con dẫn quân đi, con phải tự tay chém đầu tên đó."

Gã Quốc Vương nhìn Đại tướng Phùng: "Ngươi nghe thấy rồi đấy."

Đại tướng Phùng hành lễ: "Thần tuân lệnh."


...

Vòng đầu tiên, săn bắn, đã kết thúc. Các đội còn lại tham gia lưu lạc khắp nơi trong rừng, phải đợi ba mươi phút sau mọi người mới tập trung đầy đủ ở chỗ tập hợp ban đầu.

Mọi người xếp hàng ngay ngắn, trước mặt cả đám là một hình ảnh không gian ba chiều to lớn, trên màn hình là bảng xếp hạng cuộc thi.

Không có gì thay đổi, đội Châu Thanh dẫn đầu với số điểm 2300, tiếp đến là La Kính và Phượng Cương Vũ.

Những đội tiếp theo đều rất quen thuộc, hạng 4 là đội của Bernard, hạng 5 là Trần Dương Linh và cuối cùng hạng sáu là Tống Thanh Thời.

Bốn đội cuối Châu Thanh không biết, nhưng đội trưởng của các nhóm đều là pháp sư cấp 5.

Mọi người có thể thông qua quang não của chính mình mà xem kết quả nên khi nhìn bảng kết quả này mọi người vẫn thật khó tin.

Phần lớn mọi người ở đây hay khán giả đều cho rằng đội dẫn đầu phải là La Kính hoặc Phượng Cương Vũ mới đúng.

Dù sao hai người này ai cũng biết, ở tinh cầu Kamia, bọn họ chính là tinh anh đứng đầu trong các tinh anh.

Chỉ là bọn họ không ngờ đột nhiên lòi ra một Thiên Tử Dật, mà hắn so với hai người kia còn nhỉnh hơn.

Đợi mọi người xem xong bảng xếp hạng, một vị giáo sư xuất hiện, cũng không biết ông dùng cái gì mà giọng ông vang lớn đủ để tất cả mọi người ở đây nghe rõ ràng.

"Mọi người làm tốt lắm, đặc biệt là học viên Mart Smith đã đưa ra một kế hoạch đánh bại Quỷ nhân ngư vương một cách thông minh và năm học viên sẵn sàng bất chấp nguy hiểm để dụ Quỷ nhân ngư vương. Đương nhiên những người còn lại cũng không hề kém, mọi người phối hợp rất tốt." Vị giáo sư kia tán dương, ánh mắt ông lia tới đội Châu Thanh.

Nghe thấy lời của vị giáo sư, các học viên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, bất giác nở nụ cười tự hào.

Thế nhưng không khí vui vẻ chỉ thoát chốc, vị giáo sư kia đột nhiên trầm giọng: "Tuy nhiên số lượng học viên mất mạng không hề ít, đây là thiệt hại nặng nề đối với học viện cũng như đế quốc."

Nói đến đấy tất cả mọi người đều trầm mặt, một số nữ học viên còn đỏ mắt khóc cho những người đồng đội thân thiết xấu số bỏ mạng.

Cuộc thi hằng năm đều có người bỏ mạng, chuyện này thật ra rất bình thường, nhưng năm nay lại ngoại lệ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên con số người thiệt mạng cao như vậy, hơn trăm người.

Vị giáo sư kia nói thêm vài câu nữa rồi bắt đầu làm nghi lễ tiễn biệt những người bỏ mạng như mọi năm. Sau đó các học viên quay trở lại phòng của mình trong phi thuyền chờ đợi vòng thứ hai, còn ai bị loại sẽ được đưa lên phi thuyền khác trở về tinh cầu Kamia.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK