Mục lục
Y Lộ Phong Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Xuân Lan nói ra sự nghi ngờ của mình: "Nhị nãi nãi, ngài không biết đâu, sau khi đại nãi nãi đưa xiêm y sa tanh Tô Châu này đến, lão phu nhân rất thích, năm ngoái trong lúc vô ý nô tỳ nghe Song Hỉ nói, lão phu nhân rất thích mặc bộ xiêm y này, nói xiêm y đó vừa mềm vừa mát, mặc lên người rất thoải mái! Vì vậy mỗi lần Song Hỉ đều căn dặn bà tử giặt quần áo phải giặt cẩn thận. Người giặt quần áo cho lão phu nhân đều là những người có tuổi nhanh nhẹn, không thể nào làm hỏng xiêm y lão phu nhân thích nhất được? Vậy không phải là ăn gan hùm mật gấu rồi sao?"

"E rằng là buổi tối làm việc quá mệt mỏi?" Vô Ưu nghiêng đầu nói.

Nghe vậy, Xuân Lan nói: "Chuyện này không có khả năng lắm? Cho dù là mệt mỏi, buồn ngủ đi nữa, cũng không dám làm hỏng xiêm y mà lão phu nhân thích nhất được? Việc này cũng thật trùng hợp?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu dừng lại, vì vừa rồi trong lòng nàng cũng hơi nghi ngờ chuyện này, hình như là quá trùng hợp rồi! Nhíu mày, sau đó nói: "Ngươi nói chuyện này có điều lạ?"

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Vô Ưu, Xuân Lan nhanh chóng cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám nói mò, chỉ cảm thấy là có... điều kỳ lạ!"

"Vậy theo ngươi ai sẽ sắp xếp những điều lạ này đây?" Lúc này trong lòng Vô Ưu cũng đang nghĩ: Ai sẽ cố ý làm hỏng xiêm y của lão phu nhân, sau đó đổ xuống đầu bà tử giặt quần áo? Rõ ràng là chuyện này nhằm vào mình, ở trong nhà này cũng chỉ có lão phu nhân có thể răn dạy trách cứ mình. Lẽ nào là ... Diêu thị? Nghĩ lại cũng chỉ có nàng ta là khả nghi nhất, vì người có thể làm chuyện như thế không nhiều, lại nói ở Thẩm gia này nàng vừa mới đến, cũng chưa đắc tội ai, mà nữ quyến trong cái nhà này cũng chỉ có nàng, Diêu thị và Thẩm lão phu nhân, đương nhiên còn có một Tào di nương, nàng ta lại càng là người cách xa mình, lão phu nhân sẽ không tự làm chuyện này, như vậy cũng chỉ còn lại một Diêu thị mà thôi. Nhắc tới Diêu thị này sao lại phải làm khó dễ mình, cái này cũng không dễ nói, vì phàm là giữa chị em dâu trong nhà sẽ có một chút nhân tố so tài bên trong như vậy, lại nói từ chuyện sắp xếp nha hoàn lần trước có thể nhìn ra được Diêu thị có đề phòng với mình, dù sao ở Thẩm gia cũng chỉ có hai huynh đệ Thẩm Trấn và Thẩm Quân, mà bây giờ mà bây giờ Diêu thị quản gia, chắc là sợ mình đụng tới lợi ích của nàng ta đi? Không phải nghe nói Diêu thị quản lí việc nhà cũng coi như là khắt khe sao, cái này cũng là khoản thu nhập không nhỏ đó!

Mặc dù Xuân Lan kính cẩn lễ phép với Vô Ưu, nhưng thời gian ở chung có hạn, vì vậy có nhiều lời không dám nói ra, chỉ đành nói: "Nhị nãi nãi ngài thử nghĩ xem, ở trong phủ này ngài sẽ xâm phạm lợi ích của ai!"

Nghe thấy lời này, Vô Ưu cười. Nghĩ thầm: Xuân Lan này là một người cực kỳ thông minh lại đáng tin cậy, hơn nữa là người hầu ở Thẩm gia, đối với chuyện trong phủ, càng hiểu rõ, xem ra các nàng đã cùng ý nghĩ với nhau rồi! Đối với người thông minh, Vô Ưu không cần phải nói nhiều, chỉ nói một câu: "Sau này chuyện gì cũng lưu ý một chút thay ta! Lần này Song Hỉ có thể mật báo ta cũng không thể để nàng ấy quan tâm không được, ngày mai ngươi lĩnh mười lượng bạc ở chỗ Liên Kiều, đi ra ngoài với Song Hỉ mỗi người làm một bộ trang phục hè thượng hạng đi!"

"Tạ ơn nhị nãi nãi đã thưởng!" Nghe nói như thế, Xuân Lan tươi cười hớn hở, vội vàng phúc thân.

"Ừ." Vô Ưu khẽ gật đầu một cái. Nhưng cũng nhíu mày. Nghĩ thầm: Trong cái nhà cao cửa rộng này quả nhiều thị phi, làm chị em dâu thôi mà đã không yên rồi!

Trở lại phòng ngủ của mình, Vô Ưu thấy hơi mệt, nằm nghiêng nghỉ ngơi trên giường, Liên Kiều bưng một ly trà qua, nói: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc lão phu nhân tìm ngài có chuyện gì vậy?"

Giương mắt nhìn Liên Kiều, Vô Ưu nói qua cho nàng nghe. Sau khi Liên Kiều nghe xong, tức giận nói: "Đại nãi nãi này, ngài nói ngài không trêu chọc nàng ta không chọc giận nàng ta, tại sao nàng ta phải hại ngài như vậy chứ? Nàng ta quả là có lòng dạ tiểu nhân, ngài không hề có ý tranh quyền đoạt thế trong nhà này với nàng ta! May mà lão phu nhân cũng không nói gì ngài, song nhất định là trong lòng không thích, thật hai mặt, trước mặt ngài thì niềm nở chân thật, ai biết sau lưng lại chuyên làm mấy chuyện xấu, như vậy là có thể cho thấy nàng ta tốt trước mặt lão phu nhân rồi, không để ngài làm lão phu nhân vui vẻ!"

Nghe thấy lời này, Vô Ưu nhìn Liên Kiều đang vô cùng tức giận, thản nhiên nói: "Em quá nóng tính rồi, nên uống chút trà hoa cúc hạ hỏa đi!"

Thấy Vô Ưu có vẻ không sao cả, Liên Kiều nóng nảy giậm chân nói: "Nhị tiểu thư, người ta cũng đang lo lắng thay ngài! Sao ngài lại không quan tâm đến chính mình vậy? Người ta đâm dao sau lưng ngài, ngài thật sự không để ý sao?"

Nghe vậy, Vô Ưu nhận lấy tách trà trong tay Liên Kiều, uống một ngụm, sau đó đôi mắt nhìn về phía trước nói: "Đầu tiên, chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, cũng không có chứng cứ khẳng định chuyện này do bên phòng lớn làm. Thứ hai, cho dù chuyện này là do nàng ta làm, nhưng lần này nàng ta cái được không bù đắp đủ cái mất!"

"Cái được không bù đắp đủ cái mất? Vì sao? Lần này nàng ta đã được, làm gì có mất chứ?" Liên Kiều nghi ngờ hỏi.

Sau đó, dưới ánh mắt thắc mắc của Liên Kiều, Vô Ưu mỉm cười nói: "Thật ra lần này lão phu nhân cũng không giận ta, hơn nữa cuối cùng cũng coi như là vui vẻ hoà nhã, vì vậy chuyện làm lão phu nhân không thích ta không thành công, vốn dĩ lão phu nhân cũng chẳng mấy thích ta. Nhưng nàng ta lại vì một chút được này, mà mất đi lòng ủng hộ của rất nhiều hạ nhân Thẩm gia!"

"Vậy là sao?" Liên Kiều hỏi.

"Ta hỏi em, ở Thẩm gia, em tính thử xem có bao nhiêu hạ nhân làm công việc dán hộp?" Vô Ưu hỏi.

Liên Kiều suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Chừng ba chục bà tử nha hoàn!"

"Vậy trước đây những người này buổi tối làm việc một tháng có thể kiếm nhiều hơn tiền tiêu vặt một tháng, các nàng đều rất vui vẻ, mà còn làm không biết mệt. Nhưng từ lần này ta sẽ không bao giờ đưa việc cho các nàng nữa, các nàng cũng sẽ không còn đường kiếm tiền này, em nói xem các nàng sẽ hận ai?" Vô Ưu cười hỏi.

Nghe thấy lời này, Liên Kiều vẫn không hiểu, nói: "Đương nhiên là hận lão phu nhân rồi! Là lão phu nhân gọi ngài đi, nên ngài mới không đưa việc nữa. Các bà tử nha hoàn cũng không biết thật ra là đại nãi nãi âm thầm mưu tính việc này mà?"

Nghe vậy, Vô Ưu mỉm cười: "Bà tử nha hoàn trong phủ này đều thành tinh cả rồi, ngươi cho rằng Xuân Lan có thể nghĩ ra được, các nàng sẽ không nghĩ ra được sao? Thật ra có lẽ các nàng đã đoán được ai là người khởi xướng rồi!"

Nghe Vô Ưu phân tích như vậy, Liên Kiều bỗng hiểu ra cười nói: "Đúng vậy, sao nô tỳ không nghĩ đến chứ? Cứ như vậy, các bà tử nha hoàn sẽ ngầm oán trách đại nãi nãi chặn đường kiếm tiền của các nàng!"

"Không sai! Nên mới nói nàng ta cái được không bù đắp đủ cái mất. Thoáng cái đã đắc tội nhiều người như vậy!" Vô Ưu nói.

"Nhưng những người này cũng chỉ là hạ nhân, chắc người ta cũng không sợ đắc tội!" Liên Kiều nhíu mày nói.

Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu mỉm cười. Nói: "Em nói cũng có lý, chỉ là các hạ nhân, mà còn là hạ nhân không được yêu thích. Nhưng những hạ nhân này không phải chỉ một hai người, mà là mười mấy người, hạ nhân ở Thẩm gia không có 100 cũng có 80, những người này chiếm bao nhiêu phần? Mà rất nhiều người là các nô tài nuôi trong nhà, mấy chục người này có bao nhiêu quan hệ họ hàng thân quen trong phủ? Sợ rằng ít nhất cũng phải một nửa?"

Nghe vậy, Liên Kiều bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Huyền diệu, nô tỳ hiểu rồi! Lần này đại nãi nãi kia đắc tội ít nhất một nửa nô tài trong phủ rồi. Bọn hạ nhân trong phủ này sẽ oán hờn khắp nơi đó!"

Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu gật đầu nói: "Vì vậy ta mới nói nàng ta cái được không đủ bù đắp cái mất! Phải biết rằng đắc tội hơn mười miệng ăn này thì dễ, nhưng muốn lấy lòng các nàng lần nữa thì khó rồi!"

Liên Kiều gật đầu nói: "Thế mới nói, làm người phải làm việc thiện, ngấm ngầm mưu tính sau lưng người ta sẽ không có kết quả tốt!"

"Nhân quả tuần hoàn báo ứng, làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là tốt rồi!" Vô Ưu gật đầu.

Sau đó, Vô Ưu dự tính trong lòng, sau đó thấy trong phòng chỉ có hai người nàng và Liên Kiều, mới nói: "Nhẩm tính chắc nương đã mang thai được hơn bốn tháng rồi phải không?"

Nghe vậy, Liên Kiều nhanh chóng gật đầu nói: "Có thể không phải sao? Nhị tiểu thư, đến năm tháng bụng đã lộ ra rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hai ngày nữa chúng ta trở về một chuyến, cũng đến lúc nói cho tổ mẫu và phụ thân rồi!"

"A, đúng rồi, ngài bảo Bách Hợp may các loại quần áo nhỏ gì gì đó không biết đã làm xong chưa? Lần này trở về có cần mang một phần về cho đại nãi nãi không?" Đột nhiên Liên Kiều nghĩ đến hỏi.

"Vậy hai ngày tới em đến chỗ Vượng Nhi lấy đi!" Vô Ưu gật đầu một cái nói.

"Vâng." Liên Kiều nhanh chóng trả lời.

Ngày hôm đó, khi đã muộn, Vô Ưu đang đứng luyện chữ ở bàn sách. Nàng vẫn chưa nghĩ ra phương pháp tinh chế thuốc tê, hơi đau đầu, nên hai ngày nay nàng không muốn nghĩ, có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì. Nên đứng luyện chữ ở đây. Đời này nàng viết chữ bằng bút lông rất tốt, cũng là thứ duy nhất nàng có thể lấy ra ngoại trừ y thuật. Nhưng chữ phi này nàng vẫn không viết được đẹp, vì đây là chữ phồn thể, luôn cảm thấy chữ viết ra không có khí thế, hơn nữa trong chữ phồn thể hai chữ phi rất khó viết, nên nàng đã đứng ở chỗ này luyện rất lâu, rất lâu...

Vừa viết xong một từ, Vô Ưu cầm bút đứng trước bàn sách, mắt nhìn chằm chằm chữ phi phồn thể trên giấy Tuyên Thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy không hài lòng! Đúng lúc này, đột nhiên rèm cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, một bóng dáng màu đen bước nhanh đến!

Vô Ưu ngẩng đầu lên, thấy trên mặt của Thẩm Quân lúc này lộ ra vẻ hưng phấn, sốt ruột, trên khuôn mặt như mãi mãi là tảng băng thiếu hụt biểu cảm kia một lần mà xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy quả thật là khó có được đó!

"Sao hôm nay ngươi về sớm vậy?" Vô Ưu nhíu mày hỏi.

Trans by LeeMon

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK