Mục lục
Y Lộ Phong Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Chu thị nói, Tiết lão phu nhân cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này ta cũng không phải không nghĩ tới, nhưng người đọc sách là chú trọng nhất là danh tiết, có lẽ người đọc sách sẽ không nguyện ý, coi như tìm được một nhà, nếu trong tương lai có thể thi đỗ cử nhân tiến sĩ, được làm quan, đến lúc đó nhất định sẽ ghét bỏ Vô Ưu, người đọc sách một khi bước lên mây, về sau hưu thê tái giá cũng không phải là không có, đến lúc đó chẳng phải càng thêm phiền lòng sao!"

Tiết lão phu nhân nói làm Chu thị im lặng, cúi đầu không nói, Tiết Kim Văn cũng trầm mặc. Lúc này, Yến nhi đi tới bẩm báo: "Lão thái thái, Đại gia và Đại nãi nãi, đã truyền cơm đến!"

"Bưng vào đây đi!" Tiết lão phu nhân gật đầu nói.

Sau đó, Yến nhi phất tay ý bảo hai tiểu nha đầu bưng khay đi vào, khay bên trong đều là thức ăn và canh, Yến nhi đặt chén lớn nhất ở trên bàn nhỏ, thấy mấy chủ tử vẫn đang nói chuyện, cho nên rất là thức thời dẫn theo hai tiểu nha đầu này lui xuống.

Sau khi bọn hạ nhân rời khỏi đây, Tiết lão phu nhân lại nói: "Ta dù sao cũng là tổ mẫu của Vô Ưu, các ngươi mới đúng là phụ mẫu của nàng, dĩ nhiên hôn sự của nàng là do các ngươi làm chủ, ta đây một Lão bà cũng chỉ nói ý kiến của mình một chút thôi, các ngươi nghe cũng được, không nghe cũng được!"

“Mẫu thân đây là nơi nào? Dĩ nhiên con và Lệ Nương nguyện ý nghe lời của ngài. Chỉ vì đây là chuyện cả đời của Vô Ưu, cho nên còn muốn cân nhắc lại!" Tiết Kim Văn vội vàng nói.

"Chúng con không có biện pháp, cho nên mới tới đây xin ý kiến của Lão thái thái!" Chu thị cũng phụ họa.

Nghe được lời của nhi tử và con dâu, Tiết lão phu nhân gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ đi chùa Bạch Mã ở ngoài thành một chuyến, nơi đó rất là linh nghiệm, không bằng ta cầu nguyện với Bồ Tát, hi vọng Bồ Tát có thể gợi ý cho chúng ta!"

"Làm như vậy là hay nhất!" Tiết Kim Văn và Chu thị vội vàng gật đầu tán thưởng.

Bữa cơm này Tiết Kim Văn và Chu thị cũng không có khẩu vị gì, cho nên ăn qua loa cho xong, lại cùng Tiết lão phu nhân nói thêm vài câu, cõi lòng đầy tâm sự liền trở về phòng, một đêm này Chu thị trằn trọc trở mình ngủ không yên ổn .

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết lão phu nhân ngồi xe ngựa rời Tiết gia đi chùa Bạch Mã ở ngoài thành, có lẽ cũng không muốn cho quá nhiều người biết? Cho nên chỉ dẫn theo đại nha hoàn thiếp thân Yến nhi và một ma ma theo bà từ nhỏ.

Cả buổi sáng, Chu thị đều là đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng, cơm trưa cũng không ăn được vài miếng, sau buổi cơm trưa đã mấy lần hỏi Lão thái thái về chưa? Bình nhi qua lại nhìn mấy lần đều nói chưa có trở về.

"Nương, sáng sớm tổ mẫu đã đi đâu?" Sau khi ăn cơm trưa xong  Vô Ưu cảm giác hôm nay Chu thị rất không bình thường.

Nghe nữ nhi hỏi, Chu thị úp úp mở mở."À, đi gặp một người thân thích ở ngoài thành ôn chuyện rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi liếc Chu thị, liền hỏi một câu."Có phải gặp người quen cũ họ Thích không?" Cũng chỉ là đi thăm người quen thôi, sao nương lại quan tâm đến thế nhỉ?

"Nương cũng không rõ lắm, chúng ta có vài nhà thân thích ở ngoài thành, nương hơi mệt, con cũng đi nghỉ một lát đi!" Chu thị có chút bực mình, nên đuổi Vô Ưu về phòng.

Thấy Chu thị không tập trung, mặc dù Vô Ưu nghi ngờ, nhưng vẫn đứng lên, nói: "Nữ nhi xin cáo lui!" Nói xong, mới ra khỏi phòng Chu thị.

Trở lại  phòng mình, Vô Ưu càng nghĩ càng có cảm giác có chuyện gì đó không đúng, tổ mẫu chỉ là đi thăm thân thích,sao mẫu thân lại khẩn trương như vậy chứ? Hơn nữa thăm người nào cũng không biết, cái này không phù hợp lẽ thường, bởi vì mỗi lần tổ mẫu đi thăm thân thích, trước đó mẫu thân cũng sẽ chuẩn bị lễ vật, cũng sẽ đích thân đưa tổ mẫu lên xe, vậy sao hôm nay hỏi cái gì cũng không biết đây? Bình thường mẫu thân không gạt mình chuyện gì, ngược lại có làm chuyện gì cũng cùng mình bàn bạc một chút, hôm nay là thế nào? Hình như là không thể nói với mình? Chẳng lẽ là có liên quan đến mình? Chuyện có liên quan tới mình mẫu thân cũng không thể nào không nói cho mình biết, vậy nhất định là liên quan tới hôn sự của mình? Nghĩ tới đây, Vô Ưu trong lòng không khỏi lo lắng, trong lòng có dự cảm xấu. Cho nên, sau một khắc, nàng liền hướng bên ngoài kêu: "Liên Kiều! Liên Kiều!"

(Một khắc = mười lăm phút)

"Đến đây!" Liên Kiều vội vàng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nói: "Nhị tiểu thư, người có gì dặn dò?"

"Ngươi đi xem lão thái thái đã về chưa? Hỏi thăm lão thái thái đã đi chỗ nào?" Vô Ưu căn dặn.

"Vâng" Liên Kiều gật đầu.

Sau đó, Vô Ưu lại đến gần Liên Kiều hai bước, nhỏ giọng dặn dò thêm: "Nhớ lặng lẽ đi, đừng cho người khác biết, nếu như lão thái thái trở về, ngươi nghĩ biện pháp nghe lão thái thái và đại nãi nãi nói những gì, biết không?"

Nghe nói như thế, Liên Kiều cũng biết khẳng định bên trong lại có chuyện gì rồi, lại thấy hình như vẻ mặt chủ tử rất nặng nề, cho nên không dám hỏi nhiều, gật đầu một cái, liền vội vàng xoay người đi!

Ước chừng vừa tới giờ Thân, xe ngựa ão thái thái đã trở về. Lão thái thái mới vừa vào cửa, Bình nhi vội vàng trở về bẩm báo với Chu thị, cho nên Chu thị vội vàng khoác cái áo ngoài liền chạy tới phòng lão thái thái.

Sau khi Chu thị vào phòng, lão thái thái vừa mới cởi áo khoác ra, được Yến nhi nâng đỡ ngồi ở trên giường gạch, dù sao cũng lớn tuổi rồi, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi. Mặc dù Chu thị nóng lòng, nhưng là vẫn khẽ nhún người xuống, nói: "Xin thỉnh an lão thái thái!"

"Ngồi đi!" Tiết lão phu nhân đưa tay vén mấy sợi tóc mai đã bạc, khẽ nói.

"Chuyến này đi hơn nửa ngày, lão thái thái có mệt không? Yến nhi, mau mau đi pha ấm trà nóng!" Chu thị dặn dò Yến nhi ở bên cạnh. Yến nhi nhận lệnh xoay người rời đi.

Trong lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiết lão phu nhân và Chu thị, Tiết lão phu nhân nói: "Vì tôn nữ, cái thân già này còn có thể chịu đựng được. Cũng biết ngươi nhất định là thiếu kiên nhẫn, nhất định là sốt ruột vô cùng đi?" Nói xong, móc từ trong tay ra  tờ giấy màu vàng, đưa cho Chu thị nói: "Đây là tờ xăm, ngươi xem một chút!"

Vừa nghe hôm nay lão thái thái xin xăm ở chùa Bạch Mã, Chu thị vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, mặc dù trên tay chỉ là một tờ giấy nho nhỏ, nhưng vào lúc này trong tay bà nhận được lại giống như nặng tựa ngàn cân, bà hồi hộp nên cũng không dám nhìn trên tờ xăm viết cái gì!

Có lẽ là thấy được Chu thị căng thẳng? Cho nên Tiết lão phu nhân nói một câu."Yên tâm, là thượng thượng xăm!"

"Thượng thượng xăm?" Nghe nói như thế, sắc mặt Chu thị dần dần hòa hoãn lại, tâm rốt cuộc cũng đặt xuống, sau đó vội vàng mở tấm giấy nhỏ ra, thấy trên tờ giấy kia viết hai câu thơ, không khỏi thì thầm: "Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn?"

"Là hai câu này thơ, ta tìm một vị đại sư giải xăm rồi, nói là Vô Ưu nhà chúng ta được sao Hồng Loan chiếu sáng, không bao lâu sau sẽ có việc tốt hôn sự lâm môn rồi!" Khóe môi Tiết lão phu nhân khẽ nhếch lên nói.

Nhưng là, nghe nói như thế, Chu thị chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó lại nhíu mày, nói: "Lão thái thái, nói bây giờ Vô Ưu được sao Hồng Loan chiếu sáng? Nói việc tốt này chẳng lẽ là nói hôn sự với Lý gia?"

Nói tới chỗ này, Tiết lão phu nhân khẽ chớp hàng mi, chậm rãi nói: "Chuyện này ta cũng đã hỏi rồi, đại sư giải đoán xăm cũng nói không rõ ràng lắm, chỉ biết là chuyện tốt của Vô Ưu sắp tới rồi, chỉ không biết đối phương là họ Vương họ Lý gì thôi. Chẳng qua ta cũng không muốn như vậy, ngươi nói gần đây còn người nào đến nhà chúng ta cầu hôn nữa không?"

Trong lòng Tiết lão phu nhân và Chu thị cũng nghĩ như nhau, lòng của bà cũng rối theo, buột miệng nói: "Chẳng lẽ đời này Vô Ưu nhất định phải gả cho Lý Đại Phát sao?"

Nghe được lời Chu thị nói, Tiết lão phu nhân không khỏi thở dài một hơi."Ôi, người không thể vượt qua mệnh được, có lẽ đây chính là số mệnh của Vô Ưu!"

"Con vừa nghĩ tới bộ dáng béo tốt của Lý Đại Phát con liền. . . . . . Ôi, số mệnh Vô Ưu sao lại khổ như vậy?" Vẻ mặt Chu thị thật bất đắc dĩ.

"Để Vô Ưu gả cho Lý Đại Phát đúng là oan uổng nàng, nhưng bây giờ đi xin là thượng thượng xăm, đại sư giải đoán xăm nói là một đoạn lương duyên, chỉ có chút khó khăn và cực khổ, có lẽ là kết quả là tốt? Nói không chừng sau này con cháu hiếu thuận có tiền đồ ! Dù sao Bồ Tát đã có sắp xếp , ngươi cũng không cần quá lo lắng!" Tiết lão phu nhân khuyên giải Chu thị.

"Hi vọng Bồ Tát phù hộ!" Chu thị chắp tay trước ngực mà nói.

"Nếu Bồ Tát đã có gợi ý, ta thấy không bằng thông báo cho Lý gia một tiếng, trước không nói nhất định sẽ đính hôn, lại nói muốn hoãn một thời gian, nếu như nhà chúng ta mọi người đều hài lòng, vậy qua năm liền định việc hôn sự này xuống!" Tiết lão phu nhân nói.

Nếu Bồ Tát cũng chỉ điểm như vậy, mặc dù trong lòng Chu thị không cam lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận, cho nên liền gật đầu một cái. Nói: "Tất cả do lão thái thái toàn quyền làm chủ!"

"Ừ." Nghe được lời con dâu nói, Tiết lão phu nhân hài lòng gật đầu. . . . . .

Lúc này, Chu thị mới ra khỏi cửa phòng lão thái thái, Liên Kiều liền theo một đường nhỏ chạy trở lại phòng Vô Ưu.

Thấy Liên Kiều đi vào, Vô Ưu vội vàng hỏi: "Có nghe được gì không?"

"Dạ, may mà có Yến Nhi trong phòng lão thái thái, lần trước nương nàng bị bệnh, nhờ nô tỳ đưa cho vài thang thuốc, nô tỳ không có lấy đồng bạc nào của nàng, nàng cảm giác thiếu nợ nô tỳ, cho nên lần này nô tỳ năn nỉ nàng nghe lén lão thái thái và đại nãi nãi nói cái gì, nàng một chút cũng không có do dự đồng ý. Tiểu thư đoán thế nào, lão thái thái ra ngoài thành không phải là giả, nhưng cũng không có thăm thân thích nào cả, mà là đi chùa Bạch Mã!" Liên Kiều nói một hơi rất nhiều.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi tiếp tục truy hỏi: "Lão thái thái đi chùa Bạch Mã làm cái gì?" Đó chính là cùng bản thân mình không có liên quan?

"Là đi xin xăm cho người!" Liên Kiều trả lời.

"Cái gì? Xin xăm cho ta?" Vô Ưu không khỏi có chút buồn cười, người xưa chính là như vậy, đặc biệt tin tưởng thần linh, nếu có chuyện gì lưỡng lự, sẽ để cho thần linh quyết định.

"Đương nhiên là hỏi nhân duyên của người rồi, nghe nói xin được cho người một cái thượng thượng xăm!" Liên Kiều không khỏi cười nói.

"Thượng thượng xăm? Biết là xăm gì sao?" Nghe xong lời này, Vô Ưu không khỏi nghĩ tới trước đó vài ngày Lan Hinh cũng để cho mình một quẻ, cũng là về nhân duyên, hơn nữa cũng là một xăm tốt.

"Là. . . . . Cái gì. . . . . ." Liên Kiều cúi đầu, lấy tay gãi đầu, nửa ngày mới nhớ được nói: "Là cái gì sơn, nước, còn có cái gì cây liễu, hoa gì, người biết đó Yến nhi cũng không biết chữ, nói hồi lâu nô tỳ cũng vậy, ha ha, nô tỳ cũng đã biết tên dược liệu, thơ thì không nghe được mấy chữ" Lần trước lúc Vô Ưu xin xăm, Liên Kiều không ở bên cạnh, bởi vì đại sư kia nói mình được sao Hồng Loan chiếu sáng, là có lương duyên tốt, cho nên nàng cũng không có nói cho Liên Kiều. Bằng không cái miệng nhanh nhảu của nha đầu sẽ để cho Chu thị biết.

Nghe Liên Kiều nói, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nói: "Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn?"

"Đúng! Đúng! Chính là câu thơ ấy. Nhị tiểu thư người thật là giỏi, nô tỳ vừa nói, người đã biết rõ là câu nào rồi." Liên Kiều cười nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi giật mình. Nghĩ thầm: Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tổ mẫu thay nàng xin xăm thế nhưng cũng là cái xăm đó! Chẳng lẽ chùa Bạch Mã linh nghiệm như vậy?

Thấy nhị tiểu thư kinh ngạc ngồi ở trước bàn bát tiên, Liên Kiều đi tới trước bàn, tiếp tục nói: "Đúng rồi, lão thái thái còn nói cái gì  mà đây là Bồ tát gợi ý, bảo là muốn suy xét hôn sự của người và Lý Đại Phát!"

"Lão thái thái còn nói cái gì?" Nghe nói như thế, Vô Ưu có chút nóng nảy. Dù sao thời đại này là lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, trưởng bối trong nhà có quyền thay nàng quyết định hôn sự. Muốn nàng gả cho Lý Đại Phát, nàng thực sự muốn chết cho rồi!

"Nói là trong khoảng thời gian này khảo nghiệm Lý Đại Phát, nếu như không có cái gì sai lầm, chờ qua năm liền định hôn sự của hai người xuống!" Liên Kiều trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu quả thật không thể tin vào tai của mình, chỉ là nàng vẫn luôn lo lắng chuyện này, không nghĩ tới là vẫn xảy ra, ôi! Suy nghĩ của người cổ đại, thật là kỳ quái và cực đoan. Sau một khắc, nàng lại hỏi: "Còn Đại nãi nãi nói thế nào?"

"Đại nãi nãi cũng không thể làm gì, dù sao Bồ Tát cũng chỉ điểm rồi, chỉ hi vọng sau này người sống thật tốt, đúng rồi, lão thái thái nói nếu Bồ Tát nói là lương duyên, như vậy về sau khẳng định cũng không sai được, nói không chừng về sau nhi nữ người rất tốt !" Liên Kiều trả lời.

Thật ra hỏi cũng là làm chuyện vô ích, nàng cũng biết Chu thị là một người không có chủ kiến, hơn nữa cái thời đại này mọi người hết sức mê tín, tại sao lại cố tình rút trúng một lá xăm như vậy đây? Nhưng mình bắt trúng cũng là cái xăm đó, đây có phải là trùng hợp? Hay đúng là thần linh gợi ý? Trời ơi! Bây giờ làm sao ngay cả nàng cũng biến thành mê tín đây? Trong lòng Vô Ưu lần đầu tiên có chút rồi loạn! Bởi vì nói nàng được sao Hồng Loan chiếu sáng, nam nhân cả đời nàng không phải là Lý Đại Phát chứ? Đó cũng quá tàn khốc rồi, vậy thì cả đời này nàng tình nguyện làm một lão xử nữ!

Thấy Nhị tiểu thư luôn luôn nhẹ nhàng cũng có lúc buồn rầu, Liên Kiều biết chuyện lần này không ổn, cho nên khuyên lơn: "Nhị tiểu thư, trước hết người đừng có gấp, không phải lão thái thái đã nói rồi sao? Còn phải quan sát Lý Đại Phát một thời gian nữa, muốn đính hôn phải chờ tới sang năm!"

"Sang năm?" Bây giờ cách lễ mừng năm mới còn có 3 tháng, nói cách khác nàng còn có đủ thời gian để sắp xếp chuyện này?

"Đúng vậy, chúng ta có thể lại nghĩ biện pháp." Liên Kiều vội vàng nói.

Không tệ, là có thể lại nghĩ biện pháp, sau đó, Vô Ưu liền hỏi: "Đúng rồi, ngươi mới vừa nói mẹ Yến nhi bị bệnh, biết là bệnh gì sao? Gia cảnh Yến nhi như thế nào?"

Nhị tiểu thư đột nhiên hỏi tới chuyện này, Liên Kiều đành phải đáp: "Theo như Yến nhi nói là thể chất suy yếu nhiều năm, tụi nô tỳ đều là nhà người cũng cực khổ, bởi vì nghèo mới bị bệnh, nếu gia cảnh Yến nhi tốt cũng sẽ không tới năn nỉ nô tỳ cho nàng mấy thang thuốc, chính là vì có thể rẻ hơn một chút, nô tỳ một văn cũng không có lấy của nàng, cho nên nàng mới mạo hiểm nghe lén chủ tử nói chuyện để truyền tin cho chúng ta!"

Nghe Liên Kiều nói, Vô Ưu gật đầu, dặn dò: "Ngươi ngày mai cầm hai miếng nhân sâm và hai lượng tổ yến len lén cho Yến nhi, nhớ bảo nàng tiếp tục lưu ý chuyện này, có động tĩnh gì thì mau mau truyền tin, hơn nữa truyền lời của ta bảo đảm với nàng, có chuyện gì xảy ra tuyệt đối sẽ không dính líu đến nàng!"

"Nô tỳ nghĩ Nhị tiểu thư tại sao đột nhiên hỏi nô tỳ những lời này, thì ra là tính toán như vậy, buổi trưa ngày mai nô tỳ lại đi, khi đó lão thái thái đã ngủ trưa, Yến nhi có thể thoát thân! Nhị tiểu thư, người nói lần này Liên Kiều cũng có công phải hay không?" Liên Kiều cười nói.

"Ngươi còn mặt mũi tới tranh công? Ta không có tính sổ với ngươi cũng không tệ rồi, mỗi lần ngươi cầm dược liệu của ta đi lấy lòng, ngươi cho rằng ta không biết hay sao?" Vô Ưu trêu ghẹo Liên Kiều nói.

"Nhị tiểu thư, nô tỳ thật oan uổng nha! Mặc dù nói nô tỳ là cho đi một vài cái ân huệ, nhưng nô tỳ cũng là vì ngày sau tốt cho người mới đi làm mấy cái việc kia thôi, lại nói thảo dược đó cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, để cũng không có tác dụng gì, lại nói có người nào mà không biết Nhị tiểu thư  rất là thương người nghèo bị bệnh đâu, những người nhận được thảo dược kia đều hết sức cảm kích Nhị tiểu thư !" Liên Kiều cười hì hì nói.

"Nha đầu nhà ngươi càng ngày càng ăn nói khéo léo rồi !" Vô Ưu cười nói.

"Thật ra thì. . . . . . Nô tỳ cũng là thấy đồ không có tác dụng gì nhiều mới cầm đi cho người ta, nếu là dược liệu tốt thì nô tỳ tuyệt đối sẽ không dám cầm đi tặng người tùy tiện đâu!" Liên Kiều khẩn trương giải thích.

Nghe Liên Kiều nói Vô Ưu liếc nàng, nghiêm nghị nói: "Ta chỉ là đùa với ngươi một chút, không có ý trách móc ngươi. Những dược liệu này là chết, nhưng người là sống, qua chuyện của Yến nhi đã nói lên một cái đạo lý, làm nhiều điều thiện, sau này ngươi cũng sẽ được lợi. Cho nên sau này không nên quá hẹp hòi, chỉ cần là có thể giúp đỡ được mọi người thì cứ cầm đi giúp, biết không?"

"Dạ biết, Nhị tiểu thư!" Liên Kiều mỉm cười gật đầu. . . . . .

Vào một buổi trưa của hai ngày sau, Liên Kiều nhẹ nhàng đi vào trong phòng của Vô Ưu, Vô Ưu đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, nghe được bên tai tiếng bước chân rón rén, cũng biết là Liên Kiều, cũng không có mở mí mắt ra, lười biếng hỏi một câu."Giữa trưa ngươi không nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?"

Thấy chủ tử tỉnh, Liên Kiều vội vã tiến lên, đứng ở bên giường, khom lưng nhỏ giọng nói: "Nhị tiểu thư, mới vừa rồi Yến nhi trộm chạy tới truyền tin cho nô tỳ, nói sáng nay lão thái thái kêu Nhị nãi nãi qua nói chuyện!"

"Có biết nói chuyện gì không?" Quả nhiên là tổ mẫu nàng đã hành động.

"Yến nhi nói lão thái thái lệnh nàng ra ngoài, nàng chỉ nghe được mấy câu, cũng không rõ lắm, giống như nói là kêu Nhị nãi nãi nói cho Lý gia, việc hôn sự này cần cân nhắc một chút, nói bây giờ Nhị tiểu thư còn chưa chuẩn bị kịp, cho nên mọi chuyện chờ qua năm lại nói!" Liên Kiều đáp lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu trầm mặc một khắc. Nghĩ thầm: xem ra tổ mẫu và mẫu thân cũng đã có quyết định, nếu như mấy tháng này Lý Đại Phát biểu hiện tốt, như vậy sang năm sẽ định ra hôn sự của nàng rồi. Nghĩ tới đây, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, chuyện hôm nay cần phải làm thế nào? Hôn sự lần này không giống với trước kia, nghĩ một cái biện pháp là có thể dễ dàng hóa giải, lần này rất rõ ràng là Lý gia cái gì cũng không để ý, một lòng chỉ muốn cưới được nàng!

Thấy cả buổi Vô Ưu không nói, Liên Kiều thiếu kiên nhẫn mà nói: "Nhị tiểu thư, người mau chóng nghĩ chút biện pháp đi! Từ bây giờ đến tết cũng còn không tới ba tháng, làm sao người có thể gả cho người như vậy đây?"

"Chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi không cần phải gấp, nhớ dặn Yến nhi nếu có động tĩnh gì thì mau mau truyền tin cho ta!" Vô Ưu dặn dò.

"Dạ biết." Liên Kiều vội vàng gật đầu.

. . . . . .

Có được lời của lão phu nhân, Lý thị mừng rỡ, hôm đó liền mướn xe trở về nhà nương của nàng ta.

Ngồi ở phòng khách Lý gia, nói rõ mục đích đến đây, tất nhiên Lý Kim Quý và Điền thị vui mừng còn không kịp, chỉ có Lý Đại Phát nói lầu bầu: "Còn phải đợi đến sang năm? Hơn nữa còn chưa quyết định? Chuyện này là sao? Rốt cuộc có đồng ý hay không thì phải cho một câu lời rõ ràng chứ!"

Nghe được chất tử than phiền, Lý thị không khỏi không vui nói: "Người ta dù gì cũng là tiểu thư nhà dòng dõi thư hương, có thể có mở lời như vậy cũng không tệ rồi, ngươi còn không vừa ý à!"

Lý Đại Phát nghe được cô cô khiển trách nên không dám nói, Lý Kim Quý và Điền thị thấy sắc mặt Lý thị khó coi, vội vàng quở trách nhi tử, nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Nếu không phải là cô cô của ngươi vì ngươi hiến kế, ngươi có thể cưới quan gia tiểu thư người ta sao? Bây giờ đương nhiên người ta muốn nói như vậy, từ trước đến giờ khuê nữ nhà nào cũng đều có thể gả cao!" Sau đó Điền thị lại quay đầu cười hì hì nói với Lý thị: "Tỷ tỷ, đứa trẻ này thật không hiểu chuyện, xin người đừng trách ạ!"

Thấy hai phu thê này đối với nàng ân cần như vậy, Lý thị liền cười nói: "Thật ra Lão thái thái cũng chỉ là người bình thường, người ta là xem thành ý của ngươi mà thôi, dù sao kể từ bây giờ tới hết năm mãn cũng chưa tới ba tháng nữa, mấy tháng này ngươi phải thành thực mà sống cho ta, dù sao cũng phải kiềm chế một chút, không thể xảy ra một chút sai lầm, bằng không hôn sự này tới tay rồi cũng có thể mất đi, biết không?"

"Chất nhi biết!" Lý Đại phát chỉ đành phải gật đầu.

Mà vẻ mặt Điền thị vẫn còn tươi cười hỏi: "Tỷ tỷ, nếu như Vô Ưu thật sự được gả tới đây, điền trang kia nhất định cũng sẽ chuyển qua luôn đúng không?"

"Không phải đã nói cho các ngươi rồi sao? Lão thái thái có nói qua về sau điền trang đó là hồi môn của Vô Ưu hay sao? Các ngươi cũng đã hỏi bao nhiêu lần rồi? Thiệt là…. Dù là không có cái điền trang đó làm của hồi môn, nếu như nhà các ngươi thực là có thể cưới nàng vào cửa là đã gặp vận may lớn rồi, nàng có bản lãnh chế dược xem bệnh toàn gia các ngươi ăn mặc chi tiêu không phải nghĩ nữa rồi!" Đệ đệ và em dâu lần nào cũng hỏi chuyện này, bà thật là không giữ nỗi bình tĩnh nữa rồi !

"Đúng, đúng, tỷ tỷ nói đúng lắm." Lý Kim Quý và Điền thị đều vui mừng gật đầu liên tục .

. . . . . .

Liên tiếp mấy ngày, ngược lại Tiết gia vẫn gió yên sóng lặng.

Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn, ngay cả Chu thị cũng không có nhắc tới việc thành thân trước mặt Vô Ưu, căn bản giống như cũng không có xảy ra chuyện gì liên quan tới Lý gia, giống như mấy người bọn họ đối với mình lại quan tâm thêm một chút, ánh mắt của bọn họ nhìn nàng còn lộ ra vẻ đồng tình, điều này làm cho Vô Ưu muốn phát điên, có phải những người này cũng quá coi thường mình hay không? Sợ không ai thèm lấy mình liền muốn gả mình cho một người phẩm hạnh tồi tệ, hơn nữa còn giống như số mệnh mình rất khổ vậy, để cho mấy người đó đối với mình tràn đầy thương hại. Có lúc, nàng thực sự muốn dứt khoát cùng bọn họ nói rõ ràng, nàng là sẽ không gả cho Lý Đại Phát kia, tình nguyện cô đơn cả đời tới già cũng sẽ không tùy tiện gả cho người như thế. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, nàng không thể hành động theo cảm tính, nàng phải dựa vào chính mình  từ từ hóa giải chuyện này mới phải, cho nên mỗi ngày đều chịu đựng mọi người dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng!

Vào một ngày đông chí, thời tiết chuyển lạnh rõ ràng, người một nhà Tiết gia đều tụ tập ở trong phòng Tiết lão phu nhân ăn lẩu.

Ở giữa bàn bát tiên bày biện một cái nồi lẩu bằng đồng, đặt trên bếp lửa cháy rừng rực, ngọn lửa tỏa ta, vây quanh cái nồi lẩu dê kia, trên bàn bày thịt dê, rau dưa, cá viên, tôm tươi... người một nhà Tiết gia cũng đều ngồi ở xung quanh bàn bát tiên, Tiết lão phu nhân ngồi ở chính giữa như cũ, tay trái là Tiết Kim Văn, tay phải là Chu thị. Lý thị, Vô Ưu, Dung tỷ và Nghĩa ca đều ngồi ở bên dưới.

Tiết lão phu nhân còn chưa có động đũa, theo quy củ là ai cũng không thể động đũa trước, cho nên, Tiết lão phu nhân cầm đũa lên, cười nói: "Ngày đông chí lái đến rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, lại một năm nữa đã qua, lão bà ta đây càng ngày càng già thêm!"

"Nương, thân thể người còn rất khỏe mạnh!" Tiết Kim Văn vội vàng cười nói.

"Thân thể của ta thì ta tự biết, cánh tay và chân lại không bằng năm ngoái rồi. Được rồi, không càm ràm nữa, bọn nhỏ đều đói, ăn mau đi, Yến nhi, cho thịt dê và cá viên vào nồi đi!" Tiết lão phu nhân quay đầu dặn dò Yến nhi đứng sau lưng.

"Vâng" Yến nhi vội vàng lên tiếng, cùng một nha đầu khác bưng thịt dê và cá viên lên cho vào trong cái nồi lẩu bằng đồng.

Lúc này, trong phòng nóng hổi, còn tỏa ra mùi thơm của thịt dê và cá viên. Đừng nói, ngửi thấy được mùi thơm như vậy, Vô Ưu thật đúng là đói bụng! Sờ bụng một cái, nghĩ thầm: nàng tưởng niệm tới thời hiện đại, gia vị gì đều có, gà vịt tất cả các loại rau quả cũng có đều có.  Ôi, tuy chỉ có thịt dê, cá viên và mấy thứ rau xanh đơn giản, mặc dù không phải là thịt dê nướng, nhưng nàng thích ăn nhất là lẩu cũng được rồi. Mắt thấy trong nồi thịt dê đã thành màu trắng, lập tức có thể ăn, Vô Ưu cầm đũa lên, vừa định gắp mấy miếng thịt dê trong cái lẩu đồng là có thể ăn rồi.

Lúc này chỉ thấy Hồng Hạnh bưng một khay đi vào, khẽ nhún người nói: "Lão thái thái, mới vừa rồi cữu lão gia cho người đưa một nồi thịt heo mới hạ tới đây, nói là để Lão thái thái, Đại gia, Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi và các thiếu gia tiểu thư nếm thử một chút !"

Nghe xong lời này, Vô Ưu khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: trước kia Lý gia keo kiệt như vậy, lễ mừng năm mới đưa cũng chỉ lấy lệ cho có, bây giờ thật là chịu bỏ công sức nha!

Tiết lão phu nhân nghe xong lời này, tròng mắt nhìn lướt qua trong khay nào là lỗ tai heo, gan heo, đầu heo các thứ, sau đó dặn dò, nói: "Khen thưởng cho người đưa đồ đến! Đúng rồi, cầm hai con gà điền trang vừa mới đưa qua đưa cho hắn, nhớ hướng cữu lão gia gửi lời hỏi thăm!"

Nghe được lời này của lão thái thái, Vô Ưu không khỏi có chút khó chịu, đồ điền trang của nàng tại sao phải cho nhà của tên súc sinh kia? Hơn nữa lão thái thái nói chuyện đối với Lý gia này vô cùng khách khí. Nàng liếc mắt nhìn Tiết Kim Văn và Chu thị, phát hiện vẻ mặt của bọn họ cũng như thường ngày, không ai nói gì với ai, xem ra bọn họ đã sớm ngầm hiểu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK