Mục lục
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn con bé Thiên Anh ngủ ngon lành bên cạnh Naccy hắn cười không ngậm được mồm, con bé Thiên Anh được ông già Norl di truyền lại linh căn, hắn đã đánh giá qua chất lượng linh căn, là mộc linh căn trung phẩm, hắn cực kì vui vẻ con gái của hắn sau này có thể tu luyện được, nhưng sau đó hắn lại rơi vào trầm tư, liệu sau này khi Hằng mang thai rồi sinh đứa trẻ ra có mang linh căn hay không, đây là một câu hỏi không dễ trả lời, linh căn giống như một loại gen di truyền vậy, nếu bố mẹ có linh căn phẩm chất cao thì con của họ cũng sẽ kế thừa một phần linh căn của bố và mẹ, tuy nhiên cũng không phải cứ bố mẹ có linh căn khi sinh đứa trẻ sẽ mang linh căn, phần lớn tư chất của đứa trẻ bị ảnh hưởng từ bố mẹ và thế hệ trước.

Có những trường hợp linh căn là tự khi sinh ta đã có, mặc dù bố mẹ không hề có linh căn, thế giới rất rộng lớn, hắn mặc dù là kế thừa truyền thừa của kẻ thủ hộ nhưng cũng không phải cái gì hắn cũng biết, thế giới mênh mông,điều kì diệu gì cũng có thể sảy ra.

Lắc đầu gạt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, hắn chăm chú nhìn con bé Thiên Anh ngủ.

Chiều hôm sau mẹ hắn cùng chị Lan cũng qua đến nơi, vẻ mặt mẹ hắn hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng khi thấy con bé Thiên Anh thì cười.

“ Cha bố anh, con bé không khác mày hồi nhỏ tí nào, cái bộ dạng khi ngủ cứ cho tay lên đầu không tài nào sửa nổi.”

Con bé Thiên Anh ngáp ngáp mấy cái rồi mở đôi mắt đen láy ra, mẹ hắn liền cúi xuống bế lấy con bé Thiên Anh lên, cười nói.

“ Cháu của bà tỉnh rồi, nào để bà bế con một lát.”

Nhìn hai người một lớn một bé nói chuyện gì đó với nhau hắn tặc lưỡi quay qua chị Lan ở bên cạnh hỏi.

“ Không có gì sảy ra chứ?”

Chị Lan nhìn qua hắn khẽ lắc đầu, Trần Quốc Hưng mới khẽ gật đầu, sau đó chị Lan khẽ nở một nụ cười nhạt nói.

“ Em lại qua lại với con nhỏ khó ưa đó.”

Hắn chỉ cười cười biết chị Lan đang nói về Naccy chỉ nhún nhún vai không đáp.

“ Hừ, chị gái nói xấu gì em thế?”

Naccy không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, Hằng ngồi cạnh giường chỉ im lặng không lên tiếng khi thấy Naccy tỉnh liền đỡ Naccy ngồi dậy.

“ Em gái đanh đá.”

Chị Lan rất hiếm khi nói chuyện vậy mà lại cười cười cố ý trêu chọc Naccy, hắn thì chỉ biết cười cười âm thầm gật đầu, phụ nữ khi mang thai đa phần đều sẽ hoá thành bộ dạng mũm mĩm, Naccy cũng không ngoại lệ.

Naccy quay qua nhìn hắn đang cười trộm, Trần Quốc Hưng vội vàng ho khù khụ nói vu vơ.

“ Mẹ ơi để con bế con bé nào!”

Mẹ hắn đang bế con bé Thiên Anh nghe hắn nói thì bĩu môi nói.

“ Mày lướt đi chỗ khác cho tao.”

Hắn gãi gãi đầu, con là con của hắn sao mẹ hắn lại không cho hắn bế cơ chứ, hắn đau khổ nhìn con bé Thiên Anh, từ hôm qua đến giờ khi mà hắn định bế con bé thì Naccy nhất định không cho hắn bế, đến bây giờ thì cả mẹ hắn nữa, họ sợ hắn làm rơi con bé Thiên Anh chắc, hắn chỉ biết ngậm ngùi mà nhìn thôi.

Naccy lườm lườm hắn, rồi mới vui vẻ nói chuyện với mẹ hắn và Hằng.

Mấy ngày sau, Trần Quốc Hưng đang ngồi ngẩn tò te ra ở ngoài vườn thì mẹ hắn đi lại.

“ Mày tính sao hả cu?”

Hắn gãi gãi đầu không biết mẹ hắn nói tính toán cái gì, liền hỏi.



“ Tính toán gì hả mẹ?”

Mẹ hắn táng cho hắn một cái lên đầu nói.

“ Mày có con với con bé Naccy vậy còn con Hằng mày tính sao?”

Hắn à lên một tiếng liền vênh mặt nói. “ Con trai của mẹ ưu tú như này, dĩ nhiên là phải lấy hai vợ rồi.”

Mẹ hắn nghe hắn nói vậy cũng gật đầu, rồi lại bồi thêm một câu làm hắn tí nữa phun máu.

“ Chỉ khổ cho hai con bé vớ phải loại như mày.”

Ý của mẹ hắn là gì đây, hắn đường đường là một người cực kì ưu tú giỏi giang, nhưng hình như trong lời nói của mẹ, hắn còn không bằng một đống rẻ rách vậy.

“ Mẹ nói kiểu gì thế, con trai của mẹ đẹp trai như này, ít nhất phải lấy 10 cô vợ, sinh cho mẹ mấy chục đứa cháu, đến lúc đó mẹ tha hồ mà trông cháu.”

Mẹ hắn bĩu mối táng cho hắn một cái mắng.

“ Tao mà nghe hai con dâu của tao nói mày lăng nhăng bên ngoài, mày cứ liệu hồn với tao.”

Trần Quốc Hưng cười cười, hắn là người đàn ông chung thuỷ sao có thể làm chuyện đó cơ chứ, bất quá nếu mà có làm hắn sẽ dấu đi chứ, dại gì để bị phát hiện ra.

“ À mà còn cháu tao, mày không đón nó về Việt Nam à?”

Nghe mẹ hắn hỏi, hắn mới đần mặt ra, vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, nếu mà đón về thì sự an toàn của Naccy và con bé Thiên Anh cũng rất đáng lo ngại, thực lực của nhà ông bố vợ hắn ở Mĩ thuộc hàng top đầu, an toàn sẽ được đảm bảo hơn, còn về Việt Nam hắn không dám chắc sẽ sảy ra chuyện gì, không đón thì lại rất bị động, con gái của hắn ở Mĩ mà hắn lại ở Việt Nam cách cả nửa vòng trái đất, hắn sẽ nhớ chết mất, mẹ hắn cũng sẽ nhớ cháu, thật sự rất đau đầu.

“ Con cũng không biết nữa.”

Mẹ hắn gật đầu chỉ khẽ thở dài nói. “ Ừ, mày cứ để mẹ con nó bên này, tao mà nhớ cháu thì bảo cái Lan nó dẫn qua thăm.”

Hắn gãi gãi mũi, trước mắt thì cũng chỉ đành vậy, đợi khi con bé Thiên Anh nó lớn thêm chút nữa, hắn liền đón về.

Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc thì mẹ hắn đi vào trong nhà với con bé Thiên Anh.

Trần Quốc Hưng ngồi thừ người ra, liếc mắt nhìn qua những tên vệ sĩ thỉnh thoảng đi qua, giàu có cũng đâu phải tốt đẹp gì, tính mạng lúc nào cũng bị nhòm ngó, giàu thì nó ghét nghèo thì nó khinh, cái xã hội này quả thật không biết đâu mà lần.

Một tháng sau, cả gia đình tổ chức lễ đầy tháng cho con bé Thiên Anh, những người thân trong gia tộc Watmart đều đến chúc mừng, hắn nheo mắt khi cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện ý nhìn đến hắn và mẹ, hắn nhếch miệng vì điệu bộ cao quý của đám người kia, tên nào tên nấy điệu bộ cứ õng a õng ẹo, hắn âm thầm khinh bỉ, quý với chả tộc, hắn mà kề dao lên cổ không khéo lại khóc ra tiếng động vật chứ ở đó mà cao với quý.

Naccy bế con bé Thiên Anh đi lại chỗ Trần Quốc Hưng, hắn dơ dơ cái tay ra nói.

“ Thiên Anh của bố, qua đây với bố nào.”

Con bé Thiên Anh dùng đôi mắt đen nhìn hắn, cái mồm há há ra cười, hai tay bé xíu dơ lên.

“ Anh bế con cho cẩn thận đấy.”

Hắn gật đầu, một tháng này hắn muốn bế mà không được, hắn ức chế muốn chết đi được, chỉ là bế một đứa bé mà mấy người lại không tin tưởng hắn, hắn cảm giác cứ cái đà này cuộc sống sau này hắn sẽ ức chế chết mất.

Hai cánh tay cứng đờ đờ khẽ bế lấy con bé Thiên Anh, trong lòng hắn cũng thấy lo lắng nếu mà không cận thận làm rơi con bé, Naccy cười khanh khách vì bộ dạng cứng đờ đờ của hắn.



“ Anh làm như đánh nhau không bằng.”

Trần Quốc Hưng không để ý đến lời trêu chọc của Naccy, cẩn thận bế con bé Thiên Anh, miệng hắn nhếch lên nói.

“ Xời ơi, chuyện nhỏ đối với anh.”

Khẽ hôn lên má con bé Thiên Anh, hắn cười không ngậm được mồm, hai bố con cứ nhìn nhau há mồm cười khúc khích, con bé Thiên Anh há há cái mồm gặm lên mũi của Trần Quốc Hưng, hắn liền quay qua nói với Naccy.

“ Con nó đói rồi, nó gặm mũi anh nè.”

Naccy dùng ánh mắt yêu thương nhìn hai người bọn hắn, sau đó mới bế con bé Thiên Anh.

“ Em cho con ăn rồi.”

Hắn nghe thế liền gật gù, vui đùa cùng con bé Thiên Anh, những người đến chúc mừng cũng khá đông, hắn thì chẳng quan tâm mấy tới đám người này, điều hắn quan tâm chỉ có Naccy và con bé Thiên Anh.

Một tên tóc vàng đi tới trước mặt Naccy cười nói.

“ Naccy yêu dấu của anh, không ngờ em lại kết hôn với một tên Châu Á, mà còn sinh con cho hắn.”

Trần Quốc Hưng lông mày khẽ nhăn lại, nheo mắt mà đánh giá tên tóc vàng cao gầy trước mặt, Naccy bĩu môi nói.

“ Anh Milk lâu rồi không gặp mà anh vẫn giống như trước, vẫn có những lời nói khó nghe.”

Người thanh niên Milk cười nhạt rồi đưa tay xoa đầu con bé Thiên Anh cười nói.

“ Chúc con mau lớn, lớn lên sẽ xinh đẹp giống mẹ con.”

Trần Quốc Hưng mí mắt giật giật, trong lòng thì cảm giác tò mò trỗi dậy, tên Milk khi xoa đầu con bé Thiên Anh có lén lấy một sợi tóc, hắn trong lòng cười lạnh nhưng cũng mặc kệ để xem sau này có trò gì hay ho.

“ Chào anh bạn, tôi là anh họ của Naccy.”

Milk dơ tay lên về phía Trần Quốc Hưng, hắn chỉ cười nhạt cũng dơ tay lên bắt tay, cảm giác lực đạo từ bàn tay của Milk hắn trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài mặt lại hiện lên vẻ đau đớn, Milk cười rồi mới buông tay Trần Quốc Hưng ra.

Nói chuyện với Naccy một lúc rồi tên Milk mới rời đi, hắn liền quay qua hỏi.

“ Tên đó là ai vậy?”

Naccy nhăn mặt nói. “ Con trai của chị gái mẹ em.”

Trần Quốc Hưng cảm nhận được bi thương trong lời nói của Naccy liền khẽ thở dài, mẹ của Naccy đã mất từ khi Naccy còn nhỏ.

“ Bế con vào nhà đi.”

Trần Quốc Hưng nhìn theo hướng mà tên anh họ Milk của Naccy rời đi, miệng khẽ vén lên một nụ cười nhạt, lầm bầm nói nhỏ.

“ Nếu muốn chết tao không ngại tiễn mày.”

Sự phức tạp trong những gia đình giàu có hắn cũng hiểu, đơn giản chỉ vì tiền vì địa vị, những âm mưu thủ đoạn tranh giành diễn ra kịch liệt, nhưng nếu có kẻ đánh chú ý âm mưu lên những người quan trọng với hắn, tất cả đều có một kết cục giống nhau, đó là chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK