Mục lục
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên ngoài là một chiếc phi thuyền màu trắng khác va chạm với phi thuyền của Cửu Đầu Giáo, ở đầu phi thuyền cắm một lá cờ trắng ghi đúng một chữ “ Hư” hẳn là Thái Hư Môn.

“ Tên khối kiếp Lượng Hữu Nhân, ngươi thích đại chiến sao?”
“ Ấy chết ấy chết, ta ngủ gật liền đâm vào ngươi, hazzz xin thứ lỗi.


Một nam tử trung niên khoác một bộ bạch y đi lên mép phi thuyền của Thái Hư Môn giọng nói thì giống như là xin lỗi nhưng điệu bộ lại là ta cố ý đâm đấy thì sao, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, cái này hình như đảo lộn kịch bản rồi, nếu đúng phải là Ma Môn Cửu Đầu Giáo cố ý húc phi thuyền vào Chính Đạo Thái Hư Môn mới đúng, đằng này lại ngược lại, hiện tại là chính đạo hung hăng à nha.

“ Hừ coi Cửu Đầu Giáo chúng ta không ra gì sao? Giết.


Mạc Khoa trưởng lão hừ lạnh liên bay ra tung một đại thủ ấn màu đen về hướng phi thuyền của Thái Hư Môn, vị trưởng lão trung niên được gọi là Lượng Hữu Nhân cũng không sợ hãi cũng bay lên tung một đại thủ ấn màu vàng, hai đại ấn va chạm trên không trung tạo ra âm thanh nổ đùng đoàng kình khí lập tức tách cả hai phi thuyền ra một khoảng, trên cả hai phi thuyền đều lập lòe trận pháp bảo hộ, dưới dư uy của hai Nguyên Anh cường giả giao chiến cũng không bị ảnh hưởng tới, hai bóng người quấn lấy nhau chỉ sau một hai chiêu liền trở về phi thuyền, cũng không muốn tốn thời gian dây dưa lâu.

“ Hừ, tất cả đệ tử Cửu Đầu Giáo nghe đây, tiến vào Hoang Sơn Cổ Miếu gặp đệ tử Thái Hư Môn liền giết sạch cho ta.

"
“ Vâng.


Đám đệ tử lập tức cúi đầu nhận mệnh, ở bên kia Thái Hư Môn cũng là như vậy, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi quả nhiên là ở gần nhau nên thù địch cũng nhiều lên hơn hẳn so với những tông môn khác, sau đó cả hai phi thuyền cùng lao vụt về một hướng tốc độ cũng càng ngày càng nhanh hiển nhiên là hai trưởng lão so kè tốc độ với nhau, chỉ khổ đám đệ tử phải tìm chỗ bám víu không là bay mất xác, đệ tử cả hai bên cũng đưa mắt đánh giá lẫn nhau, Trần Quốc Hưng cũng đưa mắt đánh giá đám đê tử của Thái Hư Môn, cũng giống như bao nam tử trên thế giới, hắn chỉ tập chung đến mấy nữ tử mà thôi, có một người mang khen che mặt màu tím nhìn rất bắt mắt, đặc biệt là đôi mắt cũng mang theo màu tím nhìn rất đẹp, Trần Quốc Hưng liền mở Thiên Nhãn lên quan sát.


“ Đẹp thật.


Cái khăn che mặt ở dưới Thiên Nhãn của hắn chẳng có tác dụng, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử hiện ra, hắn phải nói là tuyệt sắc hơn xa đám người nữ tử của Cửu Đầu Giáo lần này, Mị Linh Nhi là mỹ nữ top 4 cũng không thể so sánh với đối phương, bất quá Trần Quốc Hưng cũng không có hứng thú lắm, chỉ nhìn một chút cho bổ dưỡng con mắt mà thôi, như cảm nhận được Trần Quốc Hưng đang nhìn mình, nữ tử có đôi mắt tím kia liền nhìn lại, hai cặp mắt va chạm trên không trung, Trần Quốc Hưng mỉm cười còn dơ tay vẫy vẫy, đối phương nhíu mày rồi quay đi không tiếp tục để ý tới.

“ Tinh thần lực mạnh thật.


Thông qua đôi mắt va chạm Trần Quốc Hưng cảm nhận được tinh thần lực của đối phương tương đối mạnh, tu chân giới cũng có những phương pháp tu luyện thông qua ánh mắt giết người, chỉ cần nhìn là khiến đối phương ngỏm củ tỏi, hẳn là nữ tử mắt tím kia tu luyện công pháp như vậy, bất quá cũng không phải nhìn kẻ nào kẻ đó liền ngỏm, mà phải xem thực lực đôi bên, công pháp như vậy cũng thuộc dạng hiếm hoi cũng không phải ai cũng có thể tu luyện được cả.

Trần Quốc Hưng mặc kệ hai trưởng lão đua thuyền liền đưa cho Tống Như Ngọc bim bim cùng nước ngọt để muội muội ngồi xem hai trưởng lão đua thuyền, còn hắn trở về phòng tiếp tục công cuộc độ súng còn đang dang dở của mình, thỉnh thoảng phi thuyền lại nghiên trái nghiêng phải như đi xa buýt ở Địa Cầu vậy làm Trần Quốc Hưng cũng là phải nghiêng theo, bất quá nghiêng ngả mãi cũng quen liền chẳng bận tâm mà tập chung nghiên cứu.

Ở bên ngoài một dãy sơn mạch dài miên man xuất hiện, sơ mạch trơ trụi không có cây cỏ hay động vật, yêu thú nào sinh sống cả, chỉ là một dãy sơn mạch hoang vu toàn là đất đá, trên một đỉnh núi cao nhất của Hoang Sơn Mạch lúc này đã tụ tập mấy nhóm người, y phục khác nhau.

“ Hoàng trưởng lão đến sớm thật haha! ”
“ Ta đến còn sau Từ Hàng huynh.


Những tiếng chào hỏi nói chuyện cũng rôm rả, cũng có những người đọ mắt sát khí đằng đằng mà nhìn nhau, bất chợt cả đám im lặng cùng nhìn về một hướng, một người lên tiếng.


“ Cửu Đầu Giáo cùng Thái Hư Môn năm nào cũng là dùng phương thức này mà tới hazzz.


“ Ta nghĩ chúng ta nên kết hợp lập một cái trận pháp bảo vệ đỉnh núi vậy.


Những người khác cũng gật đầu mỗi người tế ra một trận bàn cùng lệnh kì tỏa ra đỉnh núi tạo thành một kết giới to lớn bao quanh lấy cả đỉnh núi lớn, hai phi thuyền một trắng một xanh xuất hiện tốc độ không giảm liền cùng đâm sầm vào kết giới khiến cả đỉnh núi rung lắc, sau đó hai phi thuyền trượt sang hai bên đâm vào những ngọn núi bên cạnh tạo thành âm thanh.

“ Ầm ầm.


“ Các vị thứ lỗi.


Lượng Hữu Nhân một thân y phục không nhiễm hạt bụi mang theo đệ tử từ trong đống đổ vỡ đi ra, tươi cười chào đám người trên đỉnh núi, Mạc Khoa trưởng lão cũng đem đám đệ tử Cửu Đầu Giáo đáp xuống đỉnh núi vẻ mặt tươi cười.

“ Các vị lâu rồi không gặp.



“ Ta nói hai người các ngươi năm nào hai tông môn các ngươi cũng dùng phương thức này mà tới, những ngọn núi xung quanh đều bị các ngươi hủy sạch rồi.


Cả hai người Lượng Hữu Nhân cùng Mạc Khoa đều cười xấu hổ nói nhất định không có lần sau, đám người khác thì đều bĩu môi, năm nào mà hai tên này chằng nói như vậy, cuối cùng thì nhìn dãy núi xung quanh tan nát hết thì biết, đám trưởng lão trò chuyện với nhau còn đám hậu bối thì mắt to mắt nhỏ đánh giá nhau, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm đếm sơ sơ nơi này cũng đã có hơn hai trăm người, vậy cũng phải có đến hơn mười tông môn tham gia, toàn là những tông môn nhất lưu.

“ Ca ca vị tỷ tỷ mắt tím của Thái Hư Môn muội thấy xinh đẹp nhất ở đây rồi.


Trần Quốc Hưng xoa đầu tiểu muội muội nói.

“ Muội có thấy mặt mũi người ta đâu mà nói người ta xinh đẹp, biết đâu mũi lệch răng hô lên mới phải che lại thì sao.


“ Trực giác của muội không sai đâu, ca ca huynh mau đem tỷ tỷ đó nắm vào trong tay, kéo nàng về Cửu Đầu Giáo.


Trần Quốc Hưng bật cười vì lời nói của Tống Như Ngọc, lời nói của hai người cũng không có nhỏ không ít người nghe thấy, một tên có lẽ là si vương của Thái Hư Môn hừ lạnh lên tiếng.

“ Hai huynh muội cẩu tặc cũng đòi có ý định với Nhã Cơ, không biết thân phận.


Trần Quốc Hưng nhìn qua đối phương chỉ cười cười nói.


“ Chó khôn liền biết vẫy đuôi chào chủ, ngươi đây liền vẫy đuôi cái gì hả? Vẫy cho ai xem? cút qua một bên không bổn thiếu gia đấm cho vêu mồm.


Đệ tử Cửu Đầu Giáo bật cười phụ họa, tên thanh niên vừa mới lên tiếng của Thái Hư Môn mặt đỏ bừng có lẽ muốn thể hiện mình liền lao lên, thân ảnh quỷ mị xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng trong tay là một thanh phi kiếm đâm thẳng tới đầu Trần Quốc Hưng, kiếm ảnh nhanh tới đáng sợ.

“ Bụp.


Trần Quốc Hưng nâng chân không ngần ngại đạp thẳng vào mặt đối phương tiễn cái tên đó từ đâu tới liền bay trở lại chỗ đó.

“ Làm trò mèo.


Trần Quốc Hưng bĩu môi khinh thường, đệ tử của Cửu Đầu Giáo cười ầm lên vì bộ dạng đụng phải cục sắt Tiêu Hạo sư huynh của tên thanh niên Thái Hư Môn, đụng ai không đụng ngươi liền đụng phải quái vật liền ăn hành là đúng rồi, tên đệ tử Thái Hư Môn răng rơi đầy đất ngơ ngác, vẻ mặt đỏ bừng còn tính xông lên thì có người cản lại, liền dùng ánh mắt oán độc nhìn Trần Quốc Hưng.

“ Ta nhất định sẽ giết ngươi”
“ Mày tuổi tôm đến mười tên tao thịt cả mười.


Trần Quốc Hưng cười ha ha khinh thường, những đệ tử tông môn khác cũng dùng ánh mắt kiêng kị nhìn về Trần Quốc Hưng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK