Lưu Sương nằm ngã trên cỏ, nhìn lên trời sao. Đối mặt với bầu trời sao đẹp đẽ này, nàng bất tri bất giác buông lỏng tâm lý, phóng túng hành vi. Cảm giác khi nằm trên cỏ quả thật rất thích thú.
Hành vi hôm nay Mộ Dã, ít nhiều gì cũng đã làm nàng chấn động .
Nàng bỗng nhiên phát hiện, có lẽ hắn thật sự cũng không phải người vô tình , chỉ có điều dã tâm quá lớn. Một khi hắn hiểu được dã tâm của hắn không thể thực hiện, có lẽ hắn sẽ thay đổi ý nghĩ.
Lúc này, Lưu Sương đột nhiên quyết định, nàng sẽ không tính tóan chuyện đào tẩu nữa. Nàng muốn thuyết phục Mộ Dã, buông tha chiến tranh.
Nghĩ đến đây, Lưu Sương đột nhiên không còn cảm thấy chút buồn bực nào, mà cảm thấy vô cùng hi vọng .
Nhìn trời sao, Lưu Sương không nhịn được nhớ tới ột đôi mắt sáng như tinh tú trên trời.
Không biết Bách Lý Hàn có biết tin nàng bị bắt cóc không, bất quá cho dù biết thì sao chứ, hắn sẽ không để ý .
Thật sự sẽ không để ý sao? Lưu Sương thủy chung vẫn không rõ hắn hóa trang thành dã nhân ở bên nàng nhiều ngày như vậy, là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì một đêm đó?
Nghĩ đến đấy, trong lòng không nhịn được đau đớn co rút. Nàng còn đang hận hắn. Nhưng nàng không thể hiểu được, Bách Lý Hàn hắn đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân? Nàng thủy chung vẫn không thể giải thích hành vi đêm đó của hắn, còn có sự hoảng sợ và chiếm giữ trước đấy của hắn.
Có lẽ nàng phải mặt đối mặt với hắn một lần, để hỏi cho rõ ràng.
Không biết giờ phút này sư huynh đang làm gì? Bất quá, nếu hắn có thể liên lạc với Tịch Tịch, nhất định sẽ biết nàng vẫn bình an .
Phía sau vang lên tiếng chân, Lưu Sương chậm rãi ngồi dậy, nhìn thân ảnh đang chậm rãi đến dần.
Là Đại Mi Vũ.
Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ thân ảnh yểu điệu của cô ta, quần áo cô ta tung bay trong gío. Ánh trăng làm nổi bật đóa hoa đào, vô cùng kiều mỵ.
Hoa đào, trong lòng Lưu Sương, nàng vẫn nghĩ, hoa đào là loài hoa nhẹ dạ (nguyên văn là khinh phù, khinh là nhẹ, phù là không cố định), lúc đầu Lưu Sương không muốn xăm hoa đào, nhưng Đại Mi Vũ một mực thích hoa đào.
Nhưng hôm nay, là số mệnh an bài, hay là vận mệnh trêu đùa, không ngờ Đại Mi Vũ thật sự biến thành một đóa hoa đào lênh đênh trôi dạt.
Lưu Sương vẫn một mực suy nghĩ, nếu ban đầu nàng không xăm hoa đào cho cô ta, có phải mọi chuyện sẽ thay đổi không? Nàng có phải vẫn đang ở tại Nguyệt Quốc làm Trữ Vương phi không?
Lưu Sương lắc đầu, có một số việc, dù có trở lại, cũng không cách nào thay đổi.
Đại Mi Vũ đi tới bên cạnh Lưu Sương, chậm rãi và bình tĩnh, lãnh ngạo nhìn Lưu Sương chăm chú.
Đôi mày liễu của cô ta lộ vẻ rối rắm , cặp mắt vốn luôn phủ một tầng sương trước mặt Bách Lý Hàn, lúc này, đang lóe tinh quang.
Đối với Đại Mi Vũ, Lưu Sương thật không biết là nên hận hay nên đồng tình. Nếu không vì cô ta, đứa con đáng thương của nàng sẽ không ra đi. Nhưng Lưu Sương cũng biết chuyện không thể trách Đại Mi Vũ hoàn toàn, còn phải trách sự tín nhiệm Bách Lý Hàn dành cho nàng không đủ.
Cho nên, lúc này, Lưu Sương chỉ dùng lý trí nhìn Đại Mi Vũ, đối với nữ tử này, nàng chẳng còn cảm xúc gì nữa. Nhưng nàng lại thấy sự hận thù trong mắt Đại Mi Vũ , hận thù sâu sắc.
Trong lòng Lưu Sương chấn kinh, thật là nực cười, cô ta lại còn hận nàng cơ chứ!
"Bạch Lưu Sương, ngươi thật là đồ âm hồn không tan, ta đi tới nơi nào, ngươi liền theo tới đó!" Đại Mi Vũ cắn răng nói.
Thật nực cười, rốt cuộc ai mới là kẻ bám theo ai chứ?
Nếu như có thể, nàng rất không muốn đứng trong địa bàn của Mộ Dã, hôm nay, rõ ràng là nàng đang nằm trên cỏ, lẳng lặng ngắm trời sao, là cô ta làm âm hồn bất tán, đến quấy rầy nàng, có phải không?
"Ta sẽ không để ngươi thực hiện được điều đó !" Đại Mi Vũ cười lạnh, nói.
Lưu Sương nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đại Mi Vũ, trong lòng âm thầm bi thán. Kỳ thật nàng hận và hoài niệm Đại Mi Vũ ôn nhu ngây thơ , hôm nay, nhìn thấy gương mặt chân chính của cô ta, thật chẳng chút đáng yêu.
"Thực hiện được?" Lưu Sương nhíu mày, có ý tứ gì, chẳng lẽ nàng có âm mưu gì sao?
Đại Mi Vũ cười quyến rũ, thản nhiên nói: "Ngươi muốn Mộ Dã đình chỉ chiến tranh, có phải không? Ta sẽ không để ngươi thay trời thương dân thế đâu!"
"Ngươi?" Lưu Sương không ngờ, Đại Mi Vũ lại đóan được ý nghĩ trong lòng nàng, hơn nữa, còn muốn đối đầu với nàng. Nàng vốn chỉ là nô tỳ của Mộ Dã ,vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện, nói không chừng chỉ làm chiến sự thảm liệt hơn.
"Rốt cuộc ngươi đến Mạc Quốc với mục đích gì?" Lưu Sương lạnh giọng hỏi, nàng không biết, sau khi mình rời khỏi Nguyệt Quốc, Đại Mi Vũ đã xảy ra chuyện gì? Bách Lý Hàn sẽ vì chuyện cô ta hãm hại nàng mà trách cứ cô ta sao? Thế nên, cô ta mới biến thành như vậy? Cô ta đã đến Mạc Quốc như thế nào ?
Nàng chỉ biết là Đại Mi Vũ đã thay đổi, nữ tử áo trắng thanh tân như sen đã không còn. Đại Mi Vũ lúc này , như anh túc nở trong màn đêm, mị hoặc và độc ác.
"Mục đích gì? Rồi ngươi sẽ biết !" Đại Mi Vũ cười quỷ dị , nụ cười đó khiến ai nhìn cũng run rẩy.
Lưu Sương lo lắng , có nên nói thân phận của Đại Mi Vũ ra không. Nếu Mộ Dã biết Đại Mi Vũ tới đây có mục đích riêng , nói không chừng sẽ không tin tưởng cô ta nữa. Lưu Sương thật không biết, cô ta sẽ làm ra chuyện gì!
Dường như Đại Mi Vũ nhìn ra Lưu Sương đang nghĩ gì, cô ta nhìn nhìn Lưu Sương, mím môi, tạo thành một nụ cười đẹp đẽ, cánh tay trắng thon nhỏ duỗi ra, không nhanh không chậm móc từ trong tay áo ra một vòng ngọc xanh biếc.
Cô ta nhàn rỗi chơi đùa vòng ngọc, sắc ngọc sáng bóng dưới ánh trăng nhàn nhạt.
Lưu Sương vừa thấy vòng ngọc, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Đó là vòng ngọc của mẫu thân, nàng nhận ra rất rõ ràng. Mẫu thân từng định tặng nàng, nàng vốn không thích đồ trang sức, cũng vì mẫu thân rất thích vòng ngọc này, thường xuyên đeo trên tay, thế nên lúc đấy không nhận.
Mẫu thân hài hước nói, nếu không nhận, chờ bà trăm năm lưu lại cho nàng làm tổ truyền gia bảo.
Từ sau khi phu thê Bạch Lộ hồi hương, đã lâu như vậy Lưu Sương vẫn chưa từng có cơ hội đi thăm cha mẹ. Lưu Sương không ngờ, tối nay, lại thấy vòng ngọc của mẫu thân trong tay Đại Mi Vũ.
"Vòng ngọc trên tay ngươi, là như thế nào? Ngươi định làm gì?" Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, lúc này, nàng đột nhiên rõ ràng, Đại Mi Vũ không hề đơn giản . Sau lưng cô ta nhất định có người nào đó làm chỗ dựa .
Đại Mi Vũ cười cười, chậm rãi đeo vào tay, cổ tay trắng như bạch ngọc, vòng tay xanh biếc, rất nổi bật, rất đẹp mắt. Nhưng vòng tay của mẫu thân sao lại ở trên tay cô ta chứ.
"Đương nhiên là mẫu thân ngươi đưa cho ta rồi, bà ấy thấy ta còn nhờ ta nhắn với ngươi, nói bà ấy rất khá, không cần ngươi nhung nhớ."
"Bọn họ ở đâu?" Lưu Sương lạnh lùng hỏi.
"Ngươi không cần biết chuyện này, tóm lại ngươi chỉ cần biết bọn họ đang rất khá là được. Bất quá, nếu để ta thương tâm thì khó lòng mà bảo toàn ……………..-" Đại Mi Vũ đang nói thì dừng.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi với Mộ Dã ." Lưu Sương vội vàng nói. Mặc dù đã biết phu thê Bạch Lộ chỉ là cha mẹ nuôi của nàng, nhưng trong trái tim nàng, bọn họ vẫn như cha mẹ ruột. Nàng tuyệt đối không thể để bọn họ gặp chuyện bất trắc .
"Vậy là tốt rồi." Đại Mi Vũ cười duyên , định rời đi.
"Đi thong thả!" Lưu Sương nhìn vòng ngọc trên cổ tay cô ta, nói: "Đó là đồ của mẫu thân ta, có thể trả lại cho ta không."
"Một vòng ngọc thôi mà, trả ngươi đó!" Đại Mi Vũ trả lời, hết sức phong tình tháo vòng ngọc ra, đưa về phía Lưu Sương.
Lưu Sương đưa tay ra tiếp, còn chưa chạm đến vòng ngọc, Đại Mi Vũ đột nhiên buông tay, vòng ngọc rơi thẳng xuống đất. Lưu Sương kinh hãi, cúi người muốn đỡ, do bất ngờ nên chậm một bước, vòng ngọc rơi xuống bụi cỏ.
Lưu Sương vạch bụi cỏ, nhìn thấy vòng ngọc lẳng lặng nằm trên mặt đất, đưa tay nhặt lên, nhưng chỉ nhấc lên một nửa. Dưới mặt đất có một hòn đá, vòng ngọc rơi trúng hòn đá, vỡ thành hai nửa.
Trong lòng Lưu Sương đau xót, hai tay run rẩy cầm lấy vòng ngọc, đưa hàn mâu nhìn Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ cười với vẻ tràn ngập đắc ý. Đưa tay lên môi, khẽ cười nói: "Xin lỗi, cầm không chắc. Bất quá vận khí của ngươi cũng quá kém, trong bụi cỏ lại cỏ hòn đá. Đừng trách ta đó!"Dứt lời, lắc lắc eo nhỏ, xoay người uyển chuyển bước đi.
Đi được vài bước, Đại Mi Vũ xoay người lại nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng quay về kim trướng ah nha, ta muốn đi thăm Khả hãn, có ngươi sẽ chướng mắt ." Dứt lời, cười duyên rời đi.
Lưu Sương ngồi ở trên cỏ, cầm vòng ngọc đã vỡ làm hai nửa, trái tim tràn ngập sự khổ sở. Không ngờ Đại Mi Vũ lợi hại như vậy, còn có thể giam lỏng cha mẹ nàng. Nàng không biết, rốt cuộc cha mẹ nàng bị Đại Mi Vũ mang đi đây, lúc này có khỏe không?
Nhưng nàng kiên trì tin tưởng, bản thân không bị Đại Mi Vũ hạ gục dễ dàng như thế .
Đêm đã khuya, khí trời biến lạnh, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Gió thảo nguyên lạnh thấu xương, Lưu Sương chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc. Nhìn trăng lạnh lén lút tây di.
—————————————-
Trong kim trướng của Mộ Dã , bốn ngọn đuối ở bốn góc bốc cao, chiếu cả kim trướng trở nên sáng ngời.
Mộ Dã quấn băng quanh cổ, nghiêng người dựa vào ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần.
Đại Mi Vũ đứng bên cạnh Mộ Dã, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé cẩn cẩn dực dực vỗ về cổ Mộ Dã , hai hàng nước mắt như hai chuỗi ngọc trai không ngừng tuôn rơi, không ngừng tí tách: "Khả hãn, người thế nào rồi, vết thương còn đau không?"
Mộ Dã mở mắt, nhìn dáng vẻ lê hoa mang vũ mê người trước mặt.
Hắn cười tà mị , đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt Đại Mi Vũ , nói: "Vũ Mị, ngươi đau lòng vì ta sao?"
Đại Mi Vũ liên tục gật đầu, châu lệ như mưa, rồi lại lắc đầu
"Vũ Mị đương nhiên đau lòng vì người, nhưng cũng lại oán người. Người ……………..- người vì sao lại vì nữ nhân đó mà bị thương chứ. Khả hãn, nếu Vũ Mị gặp nguy hiểm, người sẽ ……………..- người sẽ cứu Vũ Mị sao?" Đại Mi Vũ đưa tay lau nước mắt, đau đớn đáng thương hỏi thăm.
Mộ Dã híp mắt, hắn sẽ sao?
Hắn đánh giá dung nhan tuyệt sắc trước mắt, kiều nhan đang đỏ ửng dưới ánh đuốc. Hàng châu lệ long lanh, càng thêm phần khả ái.
Dáng vẻ hoa lệ trong mưa này, cho dù là nam tử nào cũng phải mềm lòng . Nhưng không biết vì sao, trước mắt hắn, lại hiện ra một dung mạo khác.
Không tính là tuyệt mỹ, nhưng thanh nhã quật cường.
"Sẽ cứu sao?" Đại Mi Vũ đứng dậy, cánh tay trắng nhỏ nhắn đặt lên đầu vai Mộ Dã , hơi thở như lan nũng nịu hỏi vào tai Mộ Dã.
Chứng kiến Mộ Dã một hồi lâu sau vẫn không đáp, đôi mắt đen của cô ta tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc khẽ cười nói: "Khả hãn, tối nay Vũ Mị lưu lại cùng người được không? Người bị thương, ta rất lo lắng cho người."
Mộ Dã nhếch môi cười mị hoặc gợi cảm, đưa tay sờ lên gương mặt kiều mỵ của Đại Mi Vũ, nhẹ giọng nói: "Ngươi ở chỗ này, bổn vương làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt chứ, ngươi nhanh về đi."
"Khả hãn, ta lo lắng cho người mà!" Đại Mi Vũ nghe vậy, dẩu môi, đôi mắt bắt đầu ầng ậc nước.
Mộ Dã nhíu đôi lông mày lưỡi mác, mệt mỏi nói: "Trở về đi!"
Đại Mi Vũ buồn bã cười yếu ớt nói: "Khả hãn, vậy hôn người một cái được không."
Mộ Dã cúi đầu, nhếch môi cười tà .
Đại Mi Vũ biết Mộ Dã cho phép, dường như là sợ hãi chạm đến cổ Mộ Dã , cẩn cẩn dực dực đặt một nụ hôn lên môi Mộ Dã.
Đại Mi Vũ đi rồi, Mộ Dã liền lo lắng phái người đi tìm Lưu Sương.
Đêm đã khuya, thật không biết vì sao nữ nhân ngốc kia vẫn chờ ở ngoài, không phải là nhân cơ hội đào tẩu rồi chứ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lưu Sương không ngờ Mộ Dã sẽ phái người tới tìm nàng, hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Theo hai thị nữ trở lại trong kim trướng, nhìn thấy Mi Vũ lượn lờ đi khỏi đằng xa
Tâm thần không yên Lưu Sương cúi đầu đi vào kim trướng, bất ngờ đụng phải một lồng ngực dày rộng.
"Tại sao ngươi không nằm trên giường, mau buông ta ra!" Lưu Sương la lớn. Mộ Dã này, không phải hắn bị thương sao? Tại sao sức lực vẫn lớn như vậy.
Mộ Dã giả vờ mắt mù tai điếc, nhíu nhíu mày, nói: "Tại sao lại lạnh như vậy? Nàng thật quá khờ, quá nửa đêm còn ở ngoài hứng gió , muốn chết hả!"
Lúc này Lưu Sương mới phát giác mình rất lạnh, mà cái ôm của Mộ Dã quả thật rất ấm áp. Nhưng nàng biết, cái ôm này không phải cái ôm nàng có thể tham luyến.
"Khả hãn, thỉnh tôn trọng chút." Lưu Sương lạnh lùng nói, thần sắc lạnh lùng nghiêm trọng.
Mắt Mộ Dã lóe tinh quang, nhớ lời Tịch Tịch từng nói.
Nếu yêu nàng, phải tôn trọng nàng, như vậy mới có thể có được trái tim của nàng.
Hắn không đành lòng nhưng vẫn buông tay, Lưu Sương lướt qua hắn, đi về góc kim trướng, chỗ của nàng, chậm rãi nằm xuống.
Mộ Dã cực kỳ kinh ngạc nhìn vòng tay trống rỗng của mình, hắn không thích nàng, có phải không (đúng, vì yêu khác thích mà)? Vì sao, lại làm theo lời Tịch Tịch chứ.