Mục lục
Sai Phi Dụ Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xa nhau gần một năm, giờ lại lần nữa được đoàn tụ cùng cha mẹ, cảm giác này quả thật rất hạnh phúc.

Lưu Sương cùng cha mẹ tạm thời ở khách điếm, nhưng hai ngày sau, Hoàng thượng đột nhiên ban hạ thánh chỉ, đem "Tĩnh Vương phủ" vốn là Bạch phủ lúc ban đầu, trao lại cho Bạch Lộ.

"Tĩnh Vương phủ" ba chữ lớn được đổi lại thành Bạch phủ, Lưu Sương cùng cha mẹ và sư huynh vào trong phủ, khuê phòng của nàng vẫn còn như cũ, không hề có chút thay đổi, hơn nữa, lại rất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Điều này làm cho Lưu Sương không khỏi bất ngờ, nguyên tưởng rằng khuê phòng của nàng sớm đã bị Bách Lý Băng đổi thành phòng khác, cũng không nghĩ không chút biến đổi, lại còn rất sạch sẽ như thế.

Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi được Đoạn Khinh Ngân đón từ Tĩnh Tâm am đến, Hồng Ngẫu thán phục: "Tiểu thư, nô tỳ còn tưởng phải dọn dẹp một phen, không ngờ sạch sẽ như vậy. Về tới đây, cảm giác như trở lại ngày trước, đúng không tiểu thư?"

Lưu Sương như chìm trong mộng, thật giống khi chưa gả. Hơn nửa năm trải qua, giống như một giấc mơ. Nhưng, người và vật không còn, nàng vĩnh viễn không trở về ngày xưa được.

"Hồng Ngẫu, sau này ngươi với Thanh nhi ở cùng nhau, ngươi dẫn Thanh nhi đi xem gian phòng của nàng một chút đi!" Lưu Sương tâm tình hoảng hốt nói, lại nhớ đến Bách Lý Hàn, trong lòng không khỏi lo lắng, muốn được yên lặng một chút.

"Dạ, tiểu thư, chúng em xin phép đi" Hồng Ngẫu hiểu rõ tâm tình của Lưu Sương, nàng nhanh chóng dẫn Thanh nhi đi xuống.

Bên trong phòng còn lại một mình Lưu Sương, bốn bề yên lặng, Lưu Sương khẽ vuốt án thư, mở sách ra, ngàn vạn chữ hiện lên. Lại rút từ án thư xuống mọt quyển sách, lòng không khỏi trùng xuống.

Từ cửa truyền đến âm thanh nhè nhẹ, Lưu Sương quay đầu, thấy ngoài cửa sổ một thân ảnh đang lẳng lặng đứng nghiêm. Một đôi mắt đen nháy, nhìn chăm chú nàng.

Mới vừa rồi bọn họ trở về Bạch phủ, thấy thị vệ của Bách Lý Băng đang thu dọn đồ, nghĩ rằng sẽ không thấy Bách Lý Băng, không ngờ lại đụng hắn ở chỗ này. Lưu Sương hoàn toàn không nghĩ tới, Bách Lý Băng cố ý lưu lại để gặp nàng.

Lưu Sưởng nhìn thân hình đứng nghiêm trang ngoài cửa sổ, thật giống như một tượng điêu khắc. Trong lòng nàng thầm than, liền đứng dậy đi từ trong phòng ra.

Ngoài trời tuyết vẫn còn phủ đầy trên đất, gió lạnh kéo tới, trên người có chút lạnh, Lưu Sương không nhịn được rùng mình một cái. Nhưng, cái lạnh thoáng qua nháy mắt, bởi vì, nàng đột nhiên ngã nhào vào một vòng ngực ấm áp.

Lòng nàng cả kinh, giãy dụa hòng mong thoát ra, nhanh chóng, trên người nàng phủ một tấm áo choàng đen, là của Bách Lý Băng.

Lưu Sương cuống quýt lùi ra sau, duy trì khoảng cách an toàn với Bách Lý Băng. Cái ôm vừa rồi của hắn, nàng cảm giác không giống như sự trêu đùa trước kia. Rốt cục là không giống ở điểm nào, nàng không lý giải được.

Mắt khẽ quan sát, trên mặt đất tuyết phủ đầy, Bách Lý Băng đứng lặng yên trên nền tuyết tinh khiết ấy, mặc một bộ y phục màu tím, trên mặt tuyết lại càng nổi bật. Trên áo không có hoa văn, không có vân tú, đầy là lần đầu tiên Bách Lý Băng mặc trang phục thuần sắc như vậy. Trang phục nền nã, tuấn mỹ nghiêm trang, Lưu Sương hốt hoảng, nàng cảm giác, tiểu Ma vương này… tựa hồ như đã trưởng thành.

Hắn đứng yên lặng trước mặt Lưu Sương, đôi mắt lưu chuyển trên người nàng, cuối cùng dừng trên khuôn mặt nàng. Con mắt lóe sáng.

"Nàng gầy!" Lưu Sương bị ánh mắt của Bách Lý Băng làm cho mất tự nhiên, đột nhiên nghe một câu hỏi ân cần.

Những lời này, xuất phát từ bất kỳ một nam nhân nào cũng khó làm nàng kinh ngạc, nhưng đây là từ Bách Lý Băng, làm nàng khó tin nổi. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng như thế này của Bách Lý Băng.

Không có hài hước, không có mỉa mai, thậm chí không có nụ cười sáng chói, hắn vẫn thâm trầm nhìn nàng.

Lưu Sương cảm giác một sự khác thường nổi lên. Bách Lý Băng như thế này, nàng khó mà đón nhận ngay được.

"Ta không gầy, ngươi mới gầy. Ta lưu lạc bên ngoài, gầy là chuyện bình thường, ngươi ngày ngày sống trong cung điện, sơn hào hải vị, tại sao không mập lên?" Lưu Sương cười khanh khách nói.

Bách Lý Băng cười nhẹ một tiếng, "Tiểu Sương Sương của ta rất khả ái. Nhưng thật sự là nàng gầy quá, ta thật sự đau lòng muốn chết."

Lưu Sương nghe xong những lời này, mới cảm giác hắn bình thường.

"Ngươi sẽ đến chỗ nào sống? Hoàng cung, hay lại là một phủ đệ khác?" Nói thật ra, Lưu Sương thật không nghĩ Bách Lý Băng lại đáp ứng cho nhà nàng quay về phủ này, xem ra, tiểu Ma vương đã đổi tính.

"Sương Sương, đây là quan tâm ta sao? Hay, ta vào phủ ở cùng nàng, thế nào, ta còn giữ phòng của ta ni!" Bách Lý Băng lập tức cười hì hì đáp lại.

Lưu Sương cười nói: "Thiên hạ này thiếu chỗ cho ngươi ở sao?"

"Nhưng, không có nơi nào được như nơi này!" Bách Lý Băng vừa nói vừa đi vào phòng Lưu Sương.

"Hoàng huynh ngươi, hắn có khỏe?" Lưu Sương chần chừ hỏi han.

Thần sắc Bách Lý Băng đột nhiên có chút buồn bã, hắn bĩu môi nói: "Sương Sương, lâu như vậy không gặp, nàng không hỏi ta thế nào, chỉ luôn nhớ hoàng huynh sao."

"Không phải là mắt ta thấy ngươi vẫn đang rất tốt sao? Ta còn hỏi cái gì?" Lưu Sương nhàn nhạt nói, hắn ăn giấm chua sao, thật là tiểu hài tử.

"Ta làm sao mà nói tốt được, rõ ràng ta gầy, nàng còn nói là tốt sao. Ta thương tâm lắm, nàng biết không? Nàng biết tại sao ta gầy không? Nghĩ về nàng, nhưng ta phải ở lại trong kinh thành, đi không được, nếu được, dù chân trời góc biển ta cũng đi tìm nàng." Bách Lý Băng ủy khuất nói, đột nhiên tới gần Lưu Sương, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiến sát mặt nàng, ngắm nhìn dung nhan thanh lệ.

Lưu Sương theo bản năng lui về phía sau, thấy thần sắc hắn lúc này có chút hung ác, lòng cảm thấy bất an. Trong lòng nàng, Bách Lý Băng từ trước tới giờ bất hảo, nhưng nàng không tin lời hắn là thật. Nhưng hôm nay, thì không giống thế.

Lưu Sương lùi về phía sau một bước, Bách Lý Băng lại tiến một bước, nàng muốn tránh cũng không được, tựa vào tường, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú này. Khuôn mặt không hề có chút hài hước, giờ phút này, gương mặt tuấn mỹ này, thần sắc ngưng trọng, đáng sợ!

"Bách Lý Băng, không được làm loạn!" Lưu Sương kinh hoảng nói, bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối.

Thấy bộ dạng thất kinh của Lưu Sương, con ngươi của Bách Lý Băng nhíu lại, thất bại nói: "Nàng nói cho ta tại sao nàng lại không thích ta đi!"

Nghe câu nói này, không hiểu sao lòng Lưu Sương vừa rồi còn hoản hốt bỗng bật cười. Không phải vì buồn cười, mà bởi vì khó có thể tin nổi.

"Thích ta, như thế nào lại có thể có chuyện này. Bách Lý Băng, chuyện này nhàm quá, trong kinh thành này bao nữ tử xinh đẹp, mê luyến ngươi, không nên ở chỗ này nói xiên quàng." Lưu Sương cười nói.

Bách Lý Băng nói qua thích nàng, cũng từng cường hôn nàng, nhưng là nàng không hề nghĩ chuyện này. Dù sao, trong lòng nàng, Bách Lý Băng cũng chỉ là một thiếu niên kém tuổi nàng. Thiếu niên này, tính tình cổ quái, nhưng chắc hắn biết chuyện nàng thích Bách Lý Hàn nên mới muốn chinh phục nàng. Nàng bỏ qua hết, không có xem lời hắn nói là thật.

"Quàng xiên?" Bách Lý Băng nhìn vẻ tươi cười trước mắt, tâm tình thiện lương giống như bị búa tạ đánh vào, vì sao nàng không tin lời của hắn. Con ngươi đen nhíu lại, chôn giấu huyết dịch vào sâu trong bản tính ngang ngược, bất tri bất giác ngẩng đầu.

Hắn đưa tay ôm lấy gương mặt Lưu Sương, muốn hôn nàng.

"Bách Lý Băng, ngươi làm cái gì, ta đã có thai với hoàng huynh ngươi!" Lưu Sương vội vàng hô.

Bách Lý Băng chấn động, tựa hồ bị những lời này của Lưu Sương hù dọa, hắn gần như bất động, con ngươi đen trong trẻo tràn đầy thần sắc phức tạp.

"Ngươi nói cái gì?" Bách Lý Băng gần như mê sảng nói.

Lưu Sương nhân cơ hội đẩy hắn ra, thanh âm lạnh lùng nói: "Bách Lý Băng, cho dù ta với Bách Lý Hàn như thế nào, ta cũng từng là Vương phi của hắn, cho nên thỉnh ngươi không nên làm chuyện thất thố."

Nhân lúc Bách Lý Băng không đề phòng, Lưu Sương thoát ra, lui về sau, một lúc lâu, hắn mới từ từ hồi phục tinh thần bị đả kích. Đôi mắt chăm chú nhìn bụng nàng, thật giống như muốn xuyên thấu.

"Nàng thật sự có thai với hoàng huynh? Như thế nào lại thế? Gạt ta phải không?" Hắn không tin hỏi.

Lưu Sương bị hắn làm tức giận, lạnh lùng nói: "ta lừa người làm chi!"

Bên môi Bách Lý Băng đột nhiên gợi lên một nụ cười, thản nhiên nói: "Nhìn nàng sợ hãi kìa, Sương Sương, nàng thật là nhát gan! Ta như thế nào lại thích nàng, nàng vừa già vừa xấu!" Nói xong, tao nhã xoay người, hướng ra ngoài đi. Trên mặt tuyết, lưu lại vài dấu chân.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vừa già lại vừa xấu? Lưu Sương không nhịn được cắn răng, nàng mới mời bảy tuổi a!

Đi thật xa, Bách Lý Băng mới dừng lại nơi một thân cây, đứng lặng trong tuyết trắng, hướng về khuê phòng Lưu Sương.

Gió lạnh ùa tới, hắn vẫn đứng lặng, mãnh liệt nhìn về nơi xa kia.

Lần trước, hắn phái Đại Mi Vũ làm đảo loạn tình cảm của Lưu Sương và Bách Lý Hàn, hại Lưu Sương đẻ non trong hàn độc, thiếu chút thì chết đi. Đến nay, lòng hắn hối hận. Cho nên, lần này hắn sẽ không cường bá đoạt đi.

Nếu như, Lưu Sương cùng Bách Lý Hàn thật sự hòa hảo, hắn sẽ đem chân tình kia vĩnh viễn chôn chặt trong lòng, lặng im chúc phúc bọn họ. Nhưng, nếu Lưu Sương cùng hoàng huynh không có duyên phận, hắn sẽ không khách khí.

Nhìn Bách Lý Băng đi xa, Lưu Sương rốt cục cũng tỉnh mê muội.

Nàng nghĩ, ngay lập tức muốn nhìn thấy Bách Lý Hàn, bằng không, đêm nay nhất định không ngủ nổi.

Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, mới phát hiện, trên mình còn khoác hắc bào của Bách Lý Băng. Liền thả xuống, thay một miên váy khác, phủ thêm áo choàng trắng, vội vã đi ra ngoài. (Thật sự chán ghét LS lúc này… Huhu)

Trữ vương phủ vẫn như xưa, Lưu Sương đứng trước cửa phủ, tư lự hồi lâu mới bước lên bậc, đi tới cửa lớn.

Thị vệ thay đổi người, không nhận ra Lưu Sương, lãnh thanh hỏi: "Ngươi tìm ai?"

"Ta tìm Trữ vương Bách Lý Hàn, hắn có ở trong phủ?" Lưu Sương nhàn nhạt nói.

Thị vệ trẻ tuổi kia lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Báo danh tính để ta đi thông báo."

Lưu Sương nói tục danh, thị vệ liền nói nàng ngồi ở cửa chờ, sau đó chạy đi thông báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK