Trần Phàm gật gù sáng tỏ, nghe cái tên là Ma Nhân Khôi Lỗi hắn cũng đã mơ hồ phỏng đoán, hóa ra đúng là lấy thi thể của người trong ma tộc luyện chế thành khôi lỗi.
Nhờ có đọc qua Thương Mang Sử Ký, Trần Phàm cũng biết được đôi chút thông tin về chủng tộc này, Ma là một trong những sinh linh xuất hiện sớm nhất vào thời đại thái cổ, từ xưa đến nay luôn nổi tiếng về tu luyện nhục thân, mà vốn dĩ từ lúc sinh ra thể chất của chúng đã cực kỳ khủng bố, trong ma tộc có vô số phương pháp tu luyện huyết tinh tàn khốc, lấy cường độ thân thể để nghiền ép vạn vật. Tại Thương Mang đại lục có ba thánh địa tông môn bị xem là ngoại đạo tà ma, nhưng trên thực tế đây không phải là thánh địa của ma tộc, mà chỉ là những nhân tộc thích tu luyện ma đạo sáng lập nên mà thôi. Ma tộc thực sự là phải ở Ma giới, nếu xuất hiện ở ngoài đều chỉ là những tộc nhân cấp thấp bị chúng ruồng bỏ.
"Đúng rồi lão đại, huynh đã lấy số thứ tự chưa, là bao nhiêu thế?".
Thấy Trần Phàm còn đang mải mê suy nghĩ, Dương Khôi ở một bên liền lên tiếng đổi chủ đề.
"Ừm, là số 2372, xem ra còn rất lâu nữa mới đến lượt ta được".
Trần Phàm gật đầu đáp, ngay từ lúc đặt chân đến đây hắn đã đi nhận lấy số thứ tự của mình rồi, mà hiện tại Khảo Hạch Đường vẫn còn chưa mở ra, bên ngoài phải có đến mấy ngàn tên đệ tử ký danh đang đứng chờ.
"Vậy cũng chưa chắc đâu, đệ nghe nói Ma Nhân Khôi Lỗi phi thường khủng bố, mặc dù tu vi của nó chỉ có chân khí hậu kỳ thôi, nhưng huynh biết rồi đấy, ma tộc trời sinh thân thể cường hoành, chân khí đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của chúng đâu, mấy tên tân sinh kia không biết tự lượng sức, vào đó khảo hạch qua chưa được nửa khắc có khi đã phải lết ra ngoài rồi".
Đỗ Mậu mở miệng bô bô nói, khiến cho đám tân sinh gần đó không khỏi ném cho hắn ánh mắt đầy bất thiện.
Mà đúng lúc này hai cánh cửa lớn của Khảo Hạch Đường đã chậm rãi mở rộng, từ bên trong bước ra một người thanh niên khoảng ngoài 30 tuổi, ăn mặc như thể chấp sự nơi đây, ánh mắt quét qua nhìn đám người phía trước một lượt, sau đó cao giọng nói:
"Khảo hạch ngoại môn đệ tử của tháng này bắt đầu, các ngươi xếp thành hàng lối nghiêm chỉnh rồi đi vào đây, cấm được xô đẩy chen lấn".
Đám tân sinh bên ngoài chỉ chờ có vậy, lập tức nối đuôi nhau rồng rắn mà vào, chẳng ai bảo ai, như thể đã có chuẩn bị từ trước, ai số nhỏ xếp trước, ai số lớn xếp sau, hàng lối rất là chỉnh tề ngay ngắn, cái này cũng dễ hiểu thôi, mọi người đều đã được ít nhiều phổ cập sự đáng sợ trong thánh địa tông môn, lại có vị chấp sự sắc mặt uy nghiêm kia đứng đó nhìn chằm chằm, ai đầu óc có vấn đề mà dám nổi loạn ở đây.
Đoàn người bước chân qua cánh cửa, nhất thời liền cảm thấy không khí bên trong đã khác hẳn bên ngoài, chỉ thấy hai bên hành lang rộng rãi mà lạnh như nước đá, trong không gian của Khảo Hạch Đường như được bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, đáng sợ.
Trần Phàm cũng ở trong đoàn người này, hắn vẫn đang chậm chậm cất bước, thế nhưng ngay lúc thân ảnh của hắn sắp sửa đi vào phía trong của Khảo Hạch Đường, đột nhiên từ phía sau vang lên một đạo thanh âm vang dội:
"Chờ một chút!".
Không chỉ có người chấp sự, rất nhiều người đang đi đều là ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này phía trước cửa lớn của Khảo Hạch Đường đang có mấy chục thân ảnh đang đứng, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, thần thái uy nghiêm, giống như quân nhân đã trải qua sự rèn luyện kỹ càng, mà người nào người nấy trên y phục trước ngực đều thêu lên một chữ "Pháp".
"Chấp pháp đội!".
Nhiều người ở đây cũng nhận ra ngay đám người vừa tới, chấp sự Khảo Hạch Đường ánh mắt nhìn về gã cầm đầu, nhíu mày lên tiếng hỏi:
"Chúc sư huynh, ngươi dẫn người của mình tới đây làm gì?".
Giọng điệu từ tốn, nghe ra có vẻ cũng khá là nể đối phương
Người được hỏi chính là đội trưởng của chấp pháp đội Chúc Sơn Long, hắn thản nhiên nhưng vẫn giữ lấy bộ dạng uy nghiêm vốn có, đáp:
"Cũng không có gì, chỉ là ta nhận được tin tức một tân sinh mới vào tông môn chưa được bao lâu đã gây rối làm loạn, liên tiếp phế bỏ đi mấy người đệ tử ngoại môn, làm ảnh hưởng không nhỏ tới lợi ích của môn phái, hôm nay ta nhân danh đội trưởng chấp pháp đội phải đích thân tới đây áp giải tên này".
"Hả?".
Lời vừa ra đã lập tức khuấy lên một bầu không khí sôi sục, ai nấy đều là vẻ mặt sửng sốt, ánh mắt không dám tin ngơ ngác nhìn nhau, tưởng là mình vừa mới nghe nhầm, "liên tiếp phế bỏ đi mấy người đệ tử ngoại môn", không thể nào a!
"Chúc sư huynh, ngươi đang nói cái gì, làm sao lại có tân sinh nào phế bỏ đệ tử ngoại môn?".
Thanh niên chấp sự cũng ánh mắt cổ quái nhìn gã đội trưởng, còn nghĩ là tên này hồi nãy nói nhầm, phải là đệ tử ngoại môn phế bỏ tân sinh mới đúng chứ, làm sao lại có chuyện ngược đời như vậy được.
"Ta không có nói nhầm đâu, tên tân sinh đó cũng đang ở trong đàm này".
Chúc Sơn Long thấy vẻ mặt chấp sự liền biết tên này đang nghĩ gì, hắn hất hàm nhìn về phía đoàn người đang bước vào Khảo Hạch Đường rồi nói.
"Vậy ngươi nói đi, tên hắn là gì?".
Kinh ngạc qua đi, thanh niên chấp sự giờ phút này lại trở nên rất là hiếu kỳ hỏi.
"Trần Phàm! Nghe được tên mình còn không mau bước ra đây, ta biết ngươi đang ở trong đó".
Chúc Sơn Long nghiêm giọng quát.
Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một thân ảnh!
Trần Phàm thong thả bước ra, sắc mặt không chút biểu cảm, phong khinh mà từ tốn, thản nhiên mà vân đạm, từ lúc nghe thấy tên Chúc Sơn Long kia nói tới mấy từ phế bỏ đệ tử ngoại môn là hắn đã biết đối phương đến đây để tìm mình rồi, gã họ Hoàng kia nhanh như thế đã hồi phục rồi sao?
Trần Phàm đi đến trước cửa Khảo Hạch Đường, sau khi ném cho Chúc Sơn Long một nụ cười nửa miệng, hắn mới nhàn nhạt nói:
"Ta chính là Trần Phàm đây, không biết đã đắc tội gì mới mấy vị sư huynh chấp pháp đội?".
"Trần Phàm!".
Chúc Sơn Long ánh mắt nheo lại nhìn vào đối phương, ý lực tỏa ra không hề kiêng nể, bỗng nhiên hắn hơi giật mình một cái, bởi chẳng những không có thăm dò được tí gì mà thậm chí bản thân Chúc Sơn Long còn cảm thấy từ trên người đối phương như có một thứ áp lực vô hình đang bao trùm cả người hắn, phải biết hắn đã tu vi ngưng dịch đại viên mãn, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới kết đan cảnh rồi, gia hỏa trước mặt này là cái thứ quái vật gì đây?
Chúc Sơn Long là một đệ tử nội môn, cộng với cái danh hiệu đội trưởng chấp pháp đội khiến cho thân phận của hắn còn cao hơn so với những tên đệ tử nội môn khác một bậc, bình thường coi như có chút giao tình với Hoàng Viên Hạo, ban đầu nghe gã này nói hắn vẫn không tin tưởng cho lắm, chỉ đến hôm nay giáp mặt Chúc Sơn Long mới biết mình đã đánh giá quá thấp đối phương rồi.
"Hừ!".
Nhưng dẫu sao một đội trưởng chấp pháp đội cũng không phải chỉ có hư danh, hơn nữa quyền thực thi luật pháp đang ở trong tay hắn, vừa rồi cũng chỉ vẻn vẹn bị một tia áp lực của Trần Phàm làm cho kinh ngạc mà thôi, giờ phút này lấy lại được uy phong thường ngày, Chúc Sơn Long sắng giọng nhìn về phía Trần Phàm, nói:
"Tiểu tử, ngươi đã biết tội của mình chưa?".
"Không biết sư huynh muốn gán cho ta tội gì?".
Trần Phàm cười nhạt hỏi lại, ánh mắt lóe ra vài tia trào phúng, bọn này rất là giống với lũ cảnh sát báo cô ở kiếp trước của hắn, khi dân chúng thực sự cần thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng ngửi thấy mùi lợi ích là bâu đến inh ỏi như ruồi.
"Hừ! Đúng như trong tin tức nhận được, ngươi quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất rộng là gì, ta hỏi ngươi, cách đây hai tháng có phải ngươi đã phế bỏ năm đệ tử ngoại môn của tông ta hay không?".
Chúc Sơn Long trầm trọng.
Mà lời này vừa ra lại gây nên oang động không nhỏ, đánh thẳng vào tâm trí của đám người tân sinh vẫn đang xếp hàng dài gần cửa lớn Khảo Hạch Đường, mọi người nhìn về phía Trần Phàm với sắc mặt đầy khiếp sợ, năm tên đệ tử ngoại môn...phế bỏ? Đây là hành động thiên phương dạ đàm cỡ nào?
"Ta không có nhớ rõ mấy tên cho lắm, nhưng phế bỏ thì đúng rồi. Sao thế, trong tông môn chỉ cấm tàn sát đồng môn chứ đâu có cấm mọi người giao lưu sở học?".
Trần Phàm thản nhiên nói, như thể mình chỉ là làm một việc không ý nghĩa chút nào, mà đúng là hắn không hề nhớ thật, bởi chuyện đâu đáng gì mà phải để tâm.
"To gan! Ngươi gặp Chúc sư huynh không chịu hành lễ, đây đã là tội bất kính với bề trên rồi, bây giờ lại mở mồm ăn nói với thái độ như vậy, giao lưu đến điểm đến thì dừng, có loại giao lưu sở học nào mà đá vỡ đan điền của đối phương không?
Một tên trong chấp pháp đội đứng sau Chúc Sơn Long vẻ mặt giận dữ bước ra, miệng quát lớn.
"Cái đó gọi là tài không bằng người, còn biết trách ai được, huống hồ là bọn chúng gây sự với ta trước, còn muốn lấy mạng của ta, đây chỉ là hành vi tự vệ chính đáng mà thôi".
"Buồn cười! Bây giờ năm tên đệ tử đó đã không thể tu luyện, ngươi làm như vậy không nghi ngờ gì gây tổn hại tới nhân lực của tông môn, để bồi dưỡng ra bọn họ tông ta đã phải tiêu hao tài nguyên thế nào, loại tân sinh như ngươi làm sao mà hiểu được".
"Hừ! Mấy tên phế vật, nuôi cho tốn cơm tốn gạo chứ được cái gì, ta thanh lý hộ tông môn đáng ra phải nên khen thưởng mới đúng".
"Ngươi..."
Trần Phàm lời lẽ đanh thép, vốn dĩ ở đây nhiều người cho nên chấp pháp đội muốn dùng lý lẽ của chúng để lôi cổ gia hỏa này đi, như vậy về sau cũng chẳng có ai nói gì được, ai ngờ hắn cứ một câu đáp trả lại một câu, ngay cả khí thế của đội trưởng chấp pháp đội cũng chẳng làm gì được.
"Sư huynh, không cần phải nhiều lời với tiểu tử này, tội trạng hắn đã nhận, chỉ cần huynh ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức gô cổ tên này lại".
Mấy tên trong chấp pháp đội quay sang nói với Chúc Sơn Long.
"Trần Phàm, ngươi thân là tân sinh đệ tử, mới vào Vạn Linh Tông chưa được bao lâu dã gây sự hành hung, lập tức theo ta về Chấp Pháp Điện chịu tội".
Chúc Sơn Long chính khí lăng nhiên, kinh thiên địa nghĩa, ai nhìn vào cũng chỉ thấy hắn là một người chính trực mười phần, còn ngược lại Trần Phàm đã biến thành một tên tội phạm cứng đầu ngoan cố.