"Lần trước chủ quan quá, để cho đầu Huyền Vân Báo kia chạy mất, lần này nếu như gặp lại bổn thiếu gia nhất định sẽ không để nó thoát được".
Hạ Hoài An giống như chém đinh chặt sắt nói, trải qua một ngày một đêm điều dưỡng, tên này đã trở lại vẻ sinh long hoạt hổ trước đây, dù sao hắn bị thương cũng không phải nặng lắm, lại thêm có đan dược thượng phẩm trị liệu, sức khỏe rất nhanh đã hồi phục như ban đầu.
"Đến khu vực tây nam đi, lần trước ở đó ta phát hiện một gốc Tam Vĩ Thảo, là linh dược vương giai đó, ta đã đánh dấu địa điểm rồi, xung quanh chỉ có vài đầu yêu thú ngưng dịch cảnh mà thôi, có Lữ tướng quân ở đây thì không đáng lo ngại, chỉ tiếc lúc đó gốc linh dược này vẫn chưa thành thục lắm, nay có lẽ cũng đã đến thời điểm thu hoạch rồi, hy vọng chưa có ai nhanh chân đến trước".
Dương Khôi sốt sắng nói.
"Nói mới nhớ, lần trước trên núi đệ cũng phát hiện một tổ Nham Thứu lớn lắm, chúng ta lên đó tìm thử xem, biết đầu có thể tìm thấy trứng của chúng, đệ có lần nghe trong tộc nói yêu thú này rất hiếm khi để trứng, cho nên trứng của chúng có giá trị liên thành".
Đồ Mậu hồ hởi xen vào:
"Bùi sư huynh, thấy sao hả?".
"Sao cũng được".
Bùi Đình mặt không biểu tình đáp.
"Nham Thứu ở đó tu vi rất cao, lại là yêu thú chuyên sống thành bầy đàn, đừng nói là có Lữ tướng quân ở đây, cho dù lão đại cũng không dám tự tiện tới đó đâu, ngươi muốn chết thì cứ việc đi một mình đi, thiệt tình!".
Hạ Hoài An lắc đầu nói:
"Theo ta thấy vẫn là đi săn Huyền Vân Báo".
"Tào lao, không thấy thân pháp của lão đại thế nào sao, đi lấy trứng Nham Thứ có giá trị hơn nhiều".
Đồ Mậu hậm hực.
"Đi săn báo!".
"Lấy trứng chim!".
"Đi săn!".
"Lấy trứng!".
"Đi săn!".
"Lấy trứng!".
...
"Thôi!".
Dương Khôi trợn mắt nói:
"Các ngươi có để ý hay không, sao giờ này mà lão đại vẫn chưa đậy, cả Thu Nguyệt sư muội nữa, mọi khi muội ấy còn dậy trước cả chúng ta cơ mà".
"Đúng nhỉ, mặt trời đã ở trên đỉnh đầu rồi mà".
hạ hoài an và đỗ mậu lúc này mới dừng cuộc cãi vã, ánh mắt không khỏi nghi hoặc nhìn nhau hỏi.
"Dùng truyền tấn phù gọi hai người đó ấy thử xem".
"Có thể họ vẫn đang tu luyện, chờ thêm lát nữa đi, nếu đến trưa vẫn không thấy gì ta sẽ dùng truyền tấn phù".
Đám người đồng ý gật đầu rồi cùng nhau chờ đợi, hàn huyên được một lúc đột nhiên truyền tấn phù của Dương Khôi rung lên, vừa nhìn đã biết là Trần Phàm gọi tới, Dương Khôi vội vàng đem ý lực tiếp nhận, nói:
"Lão đại, có chuyện gì vậy?".
...
"À à được được, sư huynh chờ ta một lát!".
Cũng không biết là nói cái gì, chỉ thấy Dương Khôi gật gù vài cái rồi quay ra nói với ba người còn lại:
"Các ngươi cứ ở đây, lão đại gọi ta vào trong đình viện nói có chuyện muốn dặn dò".
Nói xong hắn liền quay lưng đi thẳng, mọi người cũng không hỏi nhiều gì, chỉ là ánh mắt tò mò nhìn theo bóng lưng của hắn đi khuất, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lão đại có chuyện gì tại sao không ra đây tụ họp với bọn họ, lần này vào trong sơn mạch vì nghĩ có Trần Phàm cùng đi cho nên đám người vô cùng háo hức, muốn được tận mắt xem hắn đại triển thần uy, lần trước bởi vì đừng cách xa quá nên chẳng thể thấy được cái gì, bất quá bây giờ lão đại lại cho gọi Dương Khôi này vào đó, có ý gì đây, không lẽ vừa mới xuất quan xong đã lại muốn bế quan tiếp hay sao?
Cũng không có để ba tên kia phải đứng đó đợi lâu, áng chừng một khắc sau đã thấy Dương Khôi quay trở lại, thần sắc tươi vui, hớn hở ra mặt, cứ như là nhà hắn đang có thiên đại hỷ sự vậy, hiển nhiên khi nãy đã nhận được một tin tức tốt từ phía Trần Phàm.
"Giải tán đi, hôm nay chúng ta không vào sơn mạch nữa".
Dương Khôi cười cười nói.
"Vì sao, nhìn mặt người sao cứ như mới bắt được vàng vậy?".
Hạ Hoài An nhíu mày hỏi.
"Ha ha...còn hơn cả bắt được vàng ấy chứ".
"Úp úp mở mở, có gì mau nói thẳng ra coi".
"Hắc hắc...các ngươi biết khi nãy ta nhìn thấy cái gì không?".
Dương Khôi ra vẻ thần bí nói.
"Mẹ kiếp, thần thần bí bí! Có tin ta cho ngươi một chưởng hay không họ Dương kia?".
"Hừ! Ngươi có thể thử. Mà thôi bỏ đi, nói các ngươi biết cũng được, vừa rồi ta là nhìn thấy lão đại từ trong phòng của Nguyệt sư muội đi ra...À không không, giờ này sao có thể gọi là sư muội được nữa chứ, là phòng của Thu Nguyệt tỷ tỷ".
"Cái gì? Ngươi khẳng định?".
Hạ Hoài An hai mắt trợn tròn.
"Ngươi nhìn ta giống đang đùa lắm à?".
"Ha ha ha...tốt! Vậy mới đúng là lão đại của chúng ta. Không nghĩ tới lão đại ngày thường tẩm ngẩm tầm ngầm lại có thể hành động thần tốc tới như vậy, mới chỉ qua một đêm mà đã...hắc hắc!".
Đỗ Mậu ngửa cổ cười híp mắt, có vẻ khoái chí lắm, thi thoảng lại nhìn về phía cái đình viện di động của mình.
"Không nghĩ tới món đồ này của ta lại có thể tác hợp cho bọn họ, Đỗ Mậu ơi Đỗ Mậu, ta thực sự là phục ngươi quá đi!".
Nghĩ tới đây tên béo lại không khỏi đắc ý tự nhủ một mình.
"Lão đại vẫn là một nam nhân chân chính, trước đây còn tưởng huynh ấy chỉ thích...e hèm...xem ra cái miệng quạ đen của ta lúc đó đều là đánh rắm cả".
Hạ Hoài An cũng là vui thấy kỳ thành.
"Ngươi cả nghĩ".
Đúng lúc mọi người đang ở trong không khí vô cùng vui vẻ, đột nhiên Bùi Đình cực hiếm khi nói chuyện lúc này lại lên tiếng, hắn nhìn về phía Dương Khôi sắc mặt tỉnh queo nói.
"Hả? Bùi Đình ngươi nói vậy là có ý gì, ta tại sao lại cả nghĩ?".
Dương Khôi kinh ngạc quay lại, không chỉ là hắn, hai người kia cũng là một vẻ mặt như vậy, nhìn Bùi Đình giống như đang nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh.
"Chỉ nhìn thấy sư huynh đi từ trong căn phòng ấy ra, không thể kết luận hai người họ có quan hệ đó được".
Bùi Đình thản nhiên đáp.
"Ê mặt đá lạnh, mới sáng ra ngươi ăn trúng cái gì rồi phải không?".
Hạ Hoài An mắt chữ o mồm chữ ô hỏi, hắn vẫn có chút không dám tin tưởng đứng trước mặt mình bây giờ chính là Bùi Đình.
"Trời ơi! Bùi Đình a Bùi Đình, ta nói tên đầu gỗ như ngươi làm sao hiểu được cái vấn đề này chứ! Một nam nhân mới sáng sớm từ trong phòng của nữ tử đi ra, không phải cả đêm qua đều ở trong đó thì là gì, ngươi nghĩ hai người họ dành cả đêm chỉ để nói chuyện phiếm?".
Dương Khôi cười cười lắc đầu giải thích.
"Ta không biết".
Bùi Đình bất động thanh sắc nói.
"Hỏi thật nhé mặt lạnh, ngươi đã có ý trung nhân của mình chưa?".
Hạ Hoài An nói.
"Là cái gì?".
"Haiz! Hèn gì ngây ngô như vậy, bỏ đi, hiếm có khi nào tên mặt lạnh này nói nhiều đến thế, hôm nay đúng là không nên lịch duyệt thật, ta sợ sẽ có giông tố nổi lên đấy".
"Được rồi, cợt nhả tới đây thôi, giờ mới là tới chuyện chính này, vừa rồi lão đại có truyền thụ cho ta một bộ công pháp, bao ta sau khi ghi nhớ thì truyền lại cho các ngươi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu".
Không để cho ai kịp thắc mắc gì thêm, Dương Khôi nói xong liền dùng ý lực đưa một luồng thông tin vào thức hải của ba người còn lại, thông tin khá nhiều, chỉ thấy đám ngươi sau khi xem sau đều không giấu được vẻ kích động cùng kinh hãi.
"Long Tượng Đoán Thể Chương!".
"Không sai, đây chính là một bộ công pháp luyện thể lão đại truyền cho ta, chính là để cho chúng ta trong thời gian này tinh tế tìm hiểu, chúng ta cũng tuyệt đối không thể để cho sư huynh thất vọng được".
Long Tượng Đoán Thể Chương, công pháp Thiên cấp, tu luyện tới đại thành có thể huyễn hóa ra hư ảnh chân long cùng kim tượng, uy lực khủng bố tuyệt luân, là một bộ công pháp luyện thể cực mạnh ở thời kỳ thượng cổ, hơn nữa không chỉ có luyện thể mà còn đào móc cực hạn nhục thân, tăng mạnh tư chất, công pháp này đến nay vốn dĩ đã thất truyền, là Trần Phàm tiêu tốn 3 triệu điểm năng lượng đổi từ trong hệ thống ra đưa cho đám người Dương Khôi, đối với hắn mà nói con số này hiện tại chẳng đáng là bao cả, huống hồ trong số linh dược thu thập được cũng có công lao của mấy người này.
"Ta hiện tại trong Vạn Linh Tông mới chỉ là đệ tử ký danh, không ngờ đã có thể tu luyện công pháp thiên cấp, phải biết đây là đãi ngộ chỉ dành cho thánh tử a, vậy mà bây giờ...đây hết thảy đều là nhờ có lão đại".
Hạ Hoài An rung động tới cực điểm, những người khác cũng đều chẳng kém là bao, thủ bút này không khỏi cũng quá lớn. Bàn tay nắm chặt, trong lòng họ hiện tại tuôn ra một cỗ cảm giác muốn cống hiến sinh mệnh cho Trần Phàm, có thể vì một đại ca như thế vào sinh ra tử, muôn chết cũng không từ.