Tiếng đàn dương cầm cất lên, bản nhạc du dương thảnh thót. Mọi người ngồi ở hai hên đều đứng lên hướng về tấm màn hoa kia.
Hai bạn nhỏ chạy tới, đẩy màn hoa về phía hai bên. Khung cảnh lộng lẫy hiện lên.
Bộ váy cưới màu tím nhạt ôm lấy thân thể kiều diễm, màn sa trắng che khuôn mặt, vương miện kim cương óng ánh tựa trên đầu. Mỗi bước cô đi thanh thoát, bó hoa oải hương được cô cẩn thận cầm nơi tay.
" Tiểu Diệp, mỉm cười lên. Đừng để Tiểu Vũ biết con khóc, nó sẽ thực đau lòng." Lâm Chí Viên khoác tay cô, nhẹ giọng nói.
Tiêu Tiểu Diệp gạt nước mắt, mỉm cười với ông.
Cô đi trên thảm hoa, ánh mắt dõi về thân ảnh phía trước.
Bạch Niên Vũ, hôm nay em lấy một lão công mới. Anh ta đẹp trai hơn anh, tốt hơn anh, giàu hơn anh, da mặt cũng dày hơn anh, nói chung cái gì cũng hơn anh cả. Em rất yêu anh ấy.
Người đàn ông kia mặc bộ âu phục màu trắng đeo nơ bướm đen, mái tóc được chăm chút, tỉa tót cẩn thận. Bờ lưng người ấy vững chãi, rộng lớn.
Cô càng tiến gần anh ấy, " Bạch Niên Vũ, anh ấy là người em yêu sâu đậm."
Chú rể từ từ quay người lại, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười. Khoé môi dương cao lên, hôm nay anh rạng rỡ hơn hẳn. Nơi lông mày có một vết sẹo mờ mờ không những không làm xấu đi vẻ mặt của anh mà còn tăng thêm chút phong trần, đúng chuẩn mấy lão đại hắc đạo.
Lão công của em, Tiêu Niên Vũ. Lúc đầu anh ấy họ Bạch nhưng anh ấy tự nhiên bản thân mình là tài sản của em nên đã có cái họ mới này.
Anh lịch lãm giơ tay lên, hướng về phía cô.
Lâm Chí Viên cười hiền, đặt tay của cô lên tay anh, " Tiểu Vũ, đây là cháu gái yêu quý của Tĩnh gia, bây giờ, Tiểu Diệp đã được gả cho cháu, hãy đối xử thật tốt với con bé."
Bạch Niên Vũ mỉm cười, nắm chặt tay cô, " Chú Lâm, cháu dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ nụ cười trên môi của cô ấy."
Lâm Chí Viên gật đầu, " Ta giao nó cho cháu." Nói rồi ông đi xuống chỗ vợ mình, cười ấm áp.
Hôn lễ của bọn họ không có cha xứ. Bởi vì Bạch Niên Vũ nói: " Hôn lễ của Bạch đại thiếu gia thì phải theo kiểu của anh."
Anh mỉm cười nhìn cô, ho khan một cái, " E hèm..."
" Tiêu tiểu thư, anh tên là Bạch Niên Vũ nhưng hôm nay xin đổi họ thành Tiêu Niên Vũ. Năm nay vừa tròn 34 tuổi bốn tháng, đã có một đời vợ là cô Kelly Vicber. Anh tuy không nấu ăn ngon như đầu bếp nhưng ít ra anh vẫn biết làm cơm chiên trứng, em không sợ bị bỏ đói, sau này anh sẽ học nấu ăn. Gội đầu không thể được như ở tiệm nhưng với tư chất thông minh và sự cần cù không ngại khó thì nhất định sẽ có ngày hơn. Tiền anh không thiếu, cho dù em có đi tới nước nào thì nhất định ở đấy cũng có ngân hàng có tài khoản VIP của anh. Mặt anh tuy không đẹp trai nhưng đủ để làm thiên hạ loè mắt, đập nát mặt bọn người yêu cũ của em. Nếu em bằng lòng, có thể cho phép anh được đứng bên em với tư cách là chồng của em, cùng em nắm chặt tay, một đời, một kiếp bình an không?"
Tiêu Tiểu Diệp hai mắt hoen đỏ, cô vẫn còn nhớ, ngày ấy, sau khi bọn họ mất đứa bé, anh đã từng nói với cô như vậy, bây giờ nghe lại, quả nhiên vẫn là cảm xúc như ban đầu.
" Em..."
" Không cho phép em từ chối bởi vì một người đàn ông cực phẩm như anh sẽ không có chuyện bị từ chối đâu." Quả nhiên, bao nhiêu chương rồi vẫn không thể thay thế được da mặt.
Tiêu Tiểu Diệp bật cười, " Em đồng ý!"
Bạch Niên Vũ xúc động nói không nên lời.
" Vén khăn lên, hôn cô dâu." Chấn Tưởng Niên thấy anh cứ đứng bất động mãi nên phải hét lớn lên.
Bạch Niên Vũ lúc này mới nhớ ra, bàn tay đưa lên vén khăn voan, khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của cô khiến anh kinh ngạc, nhanh chóng thả khăn xuống.
Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên.
" Cô dâu bây giờ nước mắt, nước mũi tèm lem thế này thì ai mà dám hôn." Bạch Niên Vũ cười đùa.
Cả hôn lễ bỗng nhiên vang lên tiếng cười đậm, có ai như đôi vợ chồng này.
Tiêu Tiểu Diệp chỉ muốn đá anh một phát.
Lần thứ hai, bàn tay kéo khăn voan lên.
" Bạch Niên Vũ, có ai như anh không, nhẫn thì chưa đeo mà đã đòi hôn rồi ư?" Tiêu Tiểu Diệp giọng điệu trào phúng nói, hắn dám chê cô, cô cũng dám mỉa hắn.
Mấy người kia lại có cơ hội cười đùa.
Bạch Niên Vũ lúc này mới nhớ, bản thân mình vẫn là quên khâu đeo nhẫn nhưng đã ngay lập tức chữa cháy kịp thời, " Đeo nhẫn hay không thì ngón áp út của em cũng đã là của anh rồi, cho nên đeo hay không đeo cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu."
Tiêu Tiểu Diệp nhịn không được cười, " Được, xem như da mặt anh đủ dày."
Bạch Niên Vũ cười rạng rỡ, lấy hộp nhẫn từ trong túi áo ra, quỳ một gối xuống, " Bao giờ thì em tới nhà anh xem hồ cá?"
Anh em vỗ tay, lời cầu hôn rất bá đạo!!!
Tiêu Tiểu Diệp đưa tay về phía anh, để anh đeo nhẫn cho mình, " Em muốn cùng anh mỗi ngày lại mỗi ngày xem hồ cá."
Hơn mấy chục con cá Piranha không được phát giấy mời đi dự đám cưới của chủ nhân mà nghe xong câu này thì không biết vui mừng cỡ nào.
Bàn tay ấy thật ấm, nắm tay cô thật chặt.
Tình yêu, tôi muốn được anh ấy nắm tay thật chặt, muốn những lúc yếu đuối có thể núp trong ngực anh ấy để không ai dám cười nhạo tôi, tôi muốn được bên anh ấy, không cầu đời đời kiếp kiếp, chỉ hi vọng từ giờ tới khi tôi nhắm mắt xuôi tay, vẫn luôn luôn có anh ấy bên cạnh, một đời như thế, là quá hạnh phúc đối với tôi.
****
Tân hôn thì nên làm gì?
Đương nhiên là động phòng hoa chúc rồi.
Tuy nhiên, Bạch Niên Vũ là ai, là "con ghẻ quốc dân", hắn làm gì có chuyện được trời xanh ưu ái.
" Vũ, bà dì lại tới thăm rồi!" Tiêu Tiểu Diệp ngượng ngùng nói với Bạch Niên Vũ.
Vẻ mặt hăng hái của anh trệ xuống, đôi mắt hổ phách sắc bén chằm chằm vào bà tác giả: " Cứ chờ đấy đi, có ngày ông cho bà vào hồ cá nhà ông!"
Bà tác giả bĩu môi ăn dưa hấu: " Ta chờ tới ngày đó!"
" Không sao cả, dù gì thì ta cũng đã động phòng cả chục lần rồi, muộn một lần cũng có sao đâu." Bạch Niên Vũ ôm cô nằm trên giường, nhẹ giọng.
Ánh đèn ngủ màu cam chiếu nhẹ lên thân ảnh hai người.
" Vũ, anh có biết không? Mấy tháng qua kể từ lúc chúng ta ở Anh đấy, em vẫn luôn sợ, sợ anh là giả." Tiêu Tiểu Diệp nằm trong lòng anh, nói.
Cô vẫn còn nhớ như in, ngày ấy, khi toà cung điện kia bị đánh bom đổ sập, trong nháy mắt ấy, cô dần như phát điên. Cố gắng đẩy đá ra để tìm được anh, miệng không ngừng gọi tên anh.
Thần Tự nhận được định vị từ đồng hồ mà Bạch Niên Vũ để lại cho cô ấy chạy tới, nhìn cảnh phu nhân đang cố đẩy đá ra đến nỗi móng tay gãy bật máu, rách da thịt mà đau lòng. Cho dù có khuyên nhủ thế nào thì vẫn không thể ngăn cô lại được.
Suốt một ngày đêm ấy, quân đội đều ra sức tìm kiếm người mất tích, từng lớp đất đá đổ nát được đẩy ra. Cuối cùng, quả nhiên vẫn tìm được hai người Vincent và Bạch Niên Vũ, không phải là hai cái xác mà là hai cơ thể vẫn còn sống, còn nhịp tim. Quá may mắn, một bức tường lớn đã chắn ngang bọn họ, tạo ra một không gian trống ở đấy, kì tích, bị chôn vùi trong hàng tấn đất đá vậy nhưng vẫn có thể còn sống.
Ngay giờ phút đội cứu trợ đưa hai người lên, tất cả bọn họ mới có thể thở phào.
Thiếu gia nhà bọn họ, hoàng tử nước Anh đều vẫn còn sống.
Trải qua gần một tháng hồi sức, cả hai người đều đã bình ổn trở lại. Vincent thì thêm mấy vết sẹo nơi người, Bạch Niên Vũ thì kèm thêm một vết sẹo dài nơi lông mày, vì việc đó mà lão ta buồn suốt mấy ngày.
Và một điều đặc biệt khác, Thái tử và Nữ hoàng còn sống, bọn họ bị giam ở một căn nhà nhỏ ở ngoại ô London chứ không hề bị gì cả. Đến bây giờ, vẫn không ai hiểu nổi được, tại sao William lại làm như vậy, hắn uy hiếp các thành viên hoàng tộc, cài bom làm nổ cả một cung điện nhưng lại không giết hai người kia.
Bạch Niên Vũ nhớ lại một loạt sự kiện, buồn chán nói, " Ôm em như thế này mà vẫn còn xem anh là giả thì em chắc có bệnh nặng."
Tiêu Tiểu Diệp đánh mạnh một cái vào ngực anh, " Đúng thật là!"
Anh hôn nhẹ lên trán cô, " Thực ra, lúc bị chôn vùi trong đống đất đá kia, anh cũng tưởng mình sẽ chết nhưng mỗi lần anh sắp không gắng gượng nổi được nữa thì bên tai anh lại truyền đến tiếng em gọi tên anh, anh không cho phép mình gục ngã bởi anh biết, em ở rất gần, rất gần anh. Anh không muốn gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời, anh muốn nắm chặt lấy tay em, lau đi giọt lệ nơi mắt em và nói rằng: Đừng sợ, không sao cả, anh vẫn ở đây."
" Lúc ấy, khi anh bảo em đi ra bằng cái lỗ hổng kia, anh đã nghĩ gì?"
" Anh nghĩ là: Đừng mỉm cười như vậy với anh, vì như thế sẽ khiến anh không thể buông bỏ em mà rời xa thế giới này. Đừng khóc với anh, vì anh không muốn lúc xuống hoàng tuyền lại không thể quên được em." Thanh âm trầm ấm của anh vờn nhẹ bên tai cô, truyền tới trong đó, ôn nhu đậm tình.
" Bạch Niên Vũ, lỡ như một ngày anh quên đi em thì sao?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi anh.
"Em là người mà cả kiếp này anh lưu luyến. Cho dù cho anh đã quên đi giọng nói của em, quên đi nụ cười của em, quên đi khuôn mặt của em thì mỗi lần nhớ đến em, thứ cảm giác đó vẫn chẳng bao giờ thay đổi: Yêu."
" Anh sẽ yêu em mãi chứ?"
" Không."
" Vì sao?"
" Vì anh còn phải yêu em của tuổi 30, nhớ em khi em 40, cùng em cười vào khoảnh khắc em 50 tuổi, rồi trân quý nắm tay em vào những năm tháng chúng ta dần già đi."
" Như vậy chẳng phải là anh vẫn mãi yêu em sao?"
" Phụ nữ thường thay đổi theo năm tháng."
" Nhưng..."
" Ngủ đi, đừng lắm chuyện nữa, nếu không mặc kệ mụ dì hay bà cô của em tới thì anh cũng sẽ ăn em tận xương đấy."
" Một câu nữa thôi." Kì kèo trước khi ngủ.
" Nói đi."
" Anh sẽ không rời bỏ em thêm một lần nào nữa nhé!"
"" Anh đã trở về như lời em đã ước. Anh sẽ không đi nữa, chỉ khi nào em đuổi anh đi. Anh vẫn ở đây, vẫn là chồng của em." Ôm vợ vào lòng, ông xã mới cưới kia nhẹ nói, hôn lên đôi môi ấy, hứa với em trọn đời bên nhau.
——————-
Phiên ngoại: Trước đám cưới...
Hội bạn thân quyền lực của Bạch Niên Vũ cau mày mặt xỉa đang tính kế giúp anh làm sao để có một hôn lễ thật hoành tráng.
" Theo tôi thì anh cứ lấp tức cầm đeo cầm súng đe doạ chị ấy rằng: Không gả, xuống gặp Diêm vương." Hứa Luật Khôi góp ý.
" Đừng bạo lực thế!" Chấn Bách Niên thân là kẻ thứ hai đội mồ vào hôn nhân ngăn cản, quý ông nho nhã nói: " Em có thể cho anh một danh phận để được quang minh chính đại ở bên em không?"
Chấn Tưởng Dạ sởn da gà, gạt bỏ ý tưởng lãng mạn của cậu em út nhà mình, " Không phải ai cũng sến sẩm như chú đâu." Hắn đặt tay lên vai của Bạch Niên Vũ, " Tiểu Diệp, nhà anh không thiếu nhất chính là tiền, nhưng lại chưa có người quản lí giúp."
Chấn Tưởng Niên khinh bỉ nhìn ông anh cả, " Bỏ đi, muốn quản lí tiền thì cứ tới ngân hàng nhé!" Hắn gạt tay của anh cả nhà mình ra, " Tiểu Diệp, em không gả, anh khiến em không xuống giường được suốt 1 tháng."
Lâm Thiên Dương đạp cho Chấn Tưởng Niên một phát, " Mất nết, phải ôn thanh mà nói thế này này: Diệp, kết nối sóng nhà anh bị chập chờn rồi, chắc là do không có em nên mạng mới kém như vậy."
Thẩm Hạ Thiên đại đương gia lấy vợ sớm nhất trong hội gạt phăng tất cả: " Một bầy bệnh hoạn, nói thẳng một câu cho nhanh gọn: Will you marry me?"
Cả bọn nhàm chán nhìn anh ta, thời buổi nào rồi mà soái ca ngôn tình vẫn còn như thế này chứ.
Bạch Niên Vũ thấy không thể nhờ vả được cái bọn này nên chỉ đành úp mặt vào tay mà khóc thầm.
" Thực ra thì bọn này có theo dõi anh một năm ba tháng bốn ngày, chẳng phải anh rất chất chơi trong công vụ thả thính vợ sao?" Một bầy khó hiểu hỏi.
Bạch Niên Vũ đen mặt nói, " Đó là bà tác giả tự biên tự diễn viết."
" Khổ thân vị huynh đệ." An ủi tập đoàn.
Thế nhưng mà ngày hôm sau, anh vẫn rước được vợ về thành công, mà không cần phải quỷ kế đa mưu như bọn kia bày.
****
Tuệ Anh: bởi vì chê má viết ngược nên má phải viết ngắn gọn khúc ngược để tột cảm xúc. Hừ, má viết sủng lại rồi, đừng có mà chê má nữa.