" Hôm qua, phòng bếp của hai đứa vẫn an toàn đúng không?" Tĩnh Ấn vui mừng hỏi.
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đơ mặt.
" Cùng lắm là xây cái mới thôi mà." Lâm Chí Viên đi từ cầu thang xuống, mặt mày tươi không cần tưới.
" Cậu, sao cậu chẳng tin tưởng con chút nào vậy?" Tiêu Tiểu Diệp làm xị mặt.
" Tiểu Diệp, lo gì chứ. Cái lão già này năm xưa làm nổ cả biệt thự chứ riêng gì phòng bếp." Phượng Ngọc Trân từ nhà bếp mang theo đĩa hoa quả tươi.
" Con cảm thấy tự hào vì mình chỉ mới làm hỏng lò nướng." Bạch Niên Vũ khoe khoang.
Hôm qua, định làm bánh ngọt, kết quả là bùm... bánh đâu không có chỉ thấy lò nướng đã bị Bạch Niên Vũ phá hỏng.
" Không sao cả, đàn ông bây giờ chỉ cần quét nhà rửa bát là tốt rồi, còn nấu ăn thì cứ để phái nữ chúng ta lo." Phượng Ngọc Trân cười.
Lâm Chí Viên đi đến bên cạnh bà, ánh mắt đắm đuối.
Tiêu Tiểu Diệp cảm thấy rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người này, đẹp tuyệt như gió xuân.
" Haiz, bà già này nhìn mấy đứa mà xót ruột. Lão Chấn sắp có chắt rồi thế mà bà đây chẳng có đứa cháu nào chịu ngo ngoe gì cả." Tĩnh Ấn nhận xiên hoa quả từ Phượng Ngọc Trân, vừa ăn vừa tức giận.
" Ai bảo mẹ làm bà sớm." Lâm Chí Viên nói.
" A Viên, con nói xem, năm con 34 tuổi thì đã có con tận mười tuổi rồi vậy mà xem, Tiểu Dương bằng tuổi con mà chẳng có cái mống nào thèm rước nó." Tĩnh phu nhân kể khổ.
Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ ngồi bên cười chẳng nói gì, con cái là phúc lộc của trời, đến sớm hay muộn âu cũng là duyên số.
" Hai đứa nữa, nhanh nhanh cho ta đứa chắt mà bế, tuổi ta sắp già rồi mà suốt ngày chỉ có thể ngắm đôi vợ chồng già này diễn phim tình cảm." Tĩnh phu nhân lắc đầu, chuyển dời đối tượng sang đôi vợ chồng trẻ.
" Bà ngoại à, cái gì cũng phải từ từ chứ!" Tiêu Tiểu Diệp đỏ mặt.
" Từ gì mà từ, chờ đến lúc đó thì có mà ta đã xuống hoàng tuyền dạo chơi cùng lão Lâm rồi." Tĩnh phu nhân không hài lòng, ước mong có chắt của bà đúng thật là phi thường.
" Bà, cháu sẽ cố gắng!" Bạch Niên Vũ cười cười.
" Phải thế chứ, mà cho dù cháu có vấn đề gì cũng chẳng sao cả, Tĩnh gia ta là trùm bệnh viện, mấy cái bệnh sinh lí vặt vãnh kia xử tí là xong." Tĩnh phu nhân vừa nói xong, Lâm Chí Viên đang uống dở chén trà đã sặc ngược, ánh mắt ngạc nhiên nhìn mẹ của mình. Lão bà này đã 79 tuổi rồi mà sao vẫn minh mẫn vậy?
Tiêu Tiểu Diệp ôm bụng nín cười.
Bạch Niên Vũ thì đơ mặt, " Bà à, cháu có vấn đề hay không Tiêu Tiểu Diệp là người biết rõ nhất."
Lần này tới lượt Phượng Ngọc Trân đang ăn dở miếng táo thì bị nghẹn, uống vội uống vàng mấy hớp nước.
Sao bọn trẻ bây giờ da mặt dày vậy?
Thưa cô, Bạch Niên Vũ là trùm "đường", da mặt dày bảy tấc, miệng lưỡi sắc sảo đừng ai so được.
" Thấy tinh thần của hai đứa thế là ta yên tâm rồi." Tĩnh phu nhân gật đầu.
***
" Ai ôi, đôi vợ chồng son của ta!" Tôn Lệ vừa thấy bóng dáng của Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp đã nhanh chóng chạy ra, ngọt như đường.
" Mẹ à, mẹ đứng có dùng cái giọng đấy được không?" Bạch Ngạn Lâm đứng một bên, thái độ hoàn toàn ngược lại.
" Im lặng." Tôn Lệ lườm Bạch Ngạn Lâm.
" Mẹ, năm mới vui vẻ!" Tiêu Tiểu Diệp ôm bà, gửi thiệp chúc.
Tôn Lệ ấm lòng, ánh mắt lấp lánh, " Trời ơi, cô con dâu yêu quý của ta!"
E hèm...
Bạch Niên Vũ bị lãng quên, cố tạo tiếng ồn.
" Tôn tỉ tỉ, người ta mới là con mẹ." Bạch Niên Vũ "uỷ khuất".
" Anh là ai, tôi không biết, anh đi ra đi." Tôn Lệ rất tỉnh.
Bạch Ngạn Lâm ôm bụng cười nắc nẻ.
Còn mặt của Bạch Niên Vũ thì tối lại, vươn tay kéo Tiêu Tiểu Diệp về phía mình, " Vậy được, tạm biệt con dâu têu quý của mình đi."
" Đừng mà." Tôn tỉ tỉ nắm lấy tay kia của Tiêu Tiểu Diệp. " Con trai bảo bối của mẹ, sao dạo này đẹp trai vậy?"
" Tạm chấp nhận." Bạch Niên Vũ mặt có tươi hơn tí.
" Vào nhà đi, vào nhà đi." Tôn tỉ tỉ đon đả mời.
***
" Chúc mừng năm mới!" Tiêu Tiểu Diệp lại di chuyển địa điểm tới nhà của Cung Ân Thần.
" Vào đi." Thẩm Hạ Thiên là người tiếp khách.
Căn hộ được trang trí rất bắt mắt và ấm cúng, khắp nhà đều tràn ngập không khí Tết.
" Ba nuôi!" Tiểu Màn Thầu đang ngồi xếp bánh trên bàn bỗng nhảy xuống, chạy ồ về phía Bạch Niên Vũ.
" Ha, thấy ba nuôi đến là ba ruột thất sủng phải không?" Thẩm Hạ Thiên nhìn cậu con trai của mình đang được Bạch Niên Vũ bế, giọng nói đầy ghen tuông.
" Ba độc sủng mẹ Tiểu Thần nên con đành phải chuyển dời đối tượng." Tiểu Màn Thầu chu chu cái miệng.
Thẩm gia từ bao giờ đã thành hậu cung rồi vậy?
" Tiểu Thần đâu vậy?" Tiêu Tiểu Diệp nãy giờ không thấy bóng dáng của Cung Ân Thần, thắc mắc.
" Mẹ đang kiểm tra." Tiểu Màn Thầu trả lời.
" Kiểm tra gì?" Cô hỏi lại.
" Có phải sắp có một Tiểu Há Cảo không?" Thẩm Hạ Thiên cười.
Và quả thật đúng như vậy, Cung Ân Thần từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay cầm que thử thai với hai vạch đỏ chói.
" Thẩm Hạ Thiên, sao nòng nọc mạnh vậy?" Bạch Niên Vũ đi tới gần Thẩm
Hạ Thiên, khẽ hỏi.
" Đấy gọi là tố chất, hiểu không?" Thẩm Hạ Thiên xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô vợ mình, kiêu ngạo nói.
Thế là năm mới tới, Thẩm gia có thêm thành viên mới.
***
" Bạch Niên Vũ, em cũng muốn có một đứa con." Tiêu Tiểu Diệp trên đường về, ánh mắt cô trìu mến nhìn anh.
Bạch Niên Vũ hơi khựng lại, giữa bọn họ, đã từng có một sinh mệnh.
" Anh cũng muốn." Bạch Niên Vũ nói. " Chờ khi em hồi phục hoàn toàn rồi mình có con."
Tiêu Tiểu Diệp nét mặt hơi buồn.
Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, Bạch Niên Vũ dừng xe lại.
" Không phải là anh không hiểu ước nguyện của em. Có con, thực sự anh rất muốn nhưng sức khoẻ của em, anh không muốn mạo hiểm. Chờ khi em lành lặn hoàn toàn rồi mình sẽ sinh thật nhiều tiểu bảo bối. Anh có thể chờ, anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm gì." Anh quay sang phía cô, giọng nói lưu luyến, và có chút bất lực.
" Em hiểu mà, chẳng qua chỉ là khi thấy anh và Tiểu Màn Thầu, em cũng muốn sinh cho anh một đứa nhỏ." Tiêu Tiểu Diệp cười nhẹ.
Khi cô thấy hai người bên nhau, quả thật trong lòng cô có chút kích động. Cô cũng muốn có một bảo bối để anh được vui vẻ.
" Không có con cũng chẳng sao cả, anh có em bên cạnh là đủ rồi." Bạch Niên Vũ nói.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, bọn họ như thế này cũng hạnh phúc rồi.
****
Tuệ Anh: Tôi chỉ muốn nói một điều rằng: hai anh chị sắp có biến. Hai anh giai phản diện cũng chuẩn bị xuất chiêu và kí hạn sáu tháng hợp đồng cũng...( Tự hiểu).