Trên người bé thoang thoảng mùi hương bánh hoa quế, nhào vào trong ngực hắn, ấm ấm mềm mềm. Nhâm Thiểu Thiên rất vui vẻ, lập tức bế lên: “A Hữu tỉnh rồi?”
Bé con ôm cổ hắn: “Dạ.”
Nhâm Thiểu Thiên liền bế bé đi về phía trước.
Đám gia đinh đi theo phía sau, có người tiến lên định thay hắn ôm tiểu thiếu gia, để hắn khỏi mệt. Nhâm Thiểu Thiên còn chưa kịp từ chối, thì bé con đã rúc vào trong lòng hắn, chủ động né tránh. Nhâm Thiểu Thiên nhìn mà vui mừng, nói: “Không cần, ta sẽ tự bế.”
Gió nhẹ thổi qua, cả vườn xuân sắc.
Hoa đào nối dài một vùng, tỏa mùi hương nhẹ nhàng, khiến người thoải mái vô cùng.
Hắn ôm bé con bước trong đi trong đại trạch ánh chiều, rảo bước vào thư phòng đặt lên ghế rồi bắt đầu đọc sách. Bé con không khóc không làm ồn ngồi im được một lúc, rồi chầm chậm chui vào lòng hắn. Hắn bật cười, ôm bé tiếp tục đọc, không biết đã qua bao lâu, một nhóc con mập mạp bưng đĩa thức ăn vào, chào bọn họ một tiếng, rồi ngồi xuống cầm bánh ngọt lên ăn liền tù tì.
Bé con cầm miếng trái cây đã được cắt sẵn, duỗi tay đưa cho người đằng sau.
Nhâm Thiểu Thiên há mồm ăn, khen ngợi xoa đầu bé, bỗng hỏi: “A Hữu muốn viết chữ không, ta dạy cho đệ nhé?”
Bé con ngẫm nghĩ một lúc, mềm mềm nói: “Dạ.”
Nhâm Thiểu Thiên lau khô móng vuốt nhỏ của bé, cầm tay, từng nét từng nét viết lên giấy một chữ “Dương”.
Đây là lần đầu tiên hắn dạy bé con viết chữ.
Tuy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng hắn lại thấy rất ổn.
Hoa đào tàn, lại đến mùa hoa lưu châu nở rộ.
Người của thành Hoa Dương đều thích hoa lưu châu, tốp năm tốp ba hẹn nhau đi ngăm hoa. Hắn dắt tay bé con, đi theo phụ nhân xinh đẹp quý phái ra ngoài, bên cạnh nàng là ột nam nhân cao lớn tuấn lãng, dịu dàng cầm tay nàng, một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc.
Hoa lưu châu nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở.
Trong nhà vẫn náo nhiệt như trước, hắn vẫn luôn không rời bé con, ăn ngủ hầu như đều cùng nhau, yêu thương đến tận tâm khảm, bé con cũng luôn ngoan ngoãn ở cùng hắn, như là chỗ nào cũng muốn đi theo, ngay cả quý phu phân cũng ghen tị nói A Hữu thích ca ca nhất, mà không phải người mẹ là nàng, nhưng tuy nói vậy, gương mặt kia vẫn luôn nở nụ cười.
Thu đi đông đến, trời rất nhanh đã trở lạnh.
Vào đông, một vị lão tiên sinh rất có danh vọng định mở lớp dạy học năm ngày ở thành lân cận, Nhâm Thiểu Thiên nghe lời phụ thân thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát đến thành bên.
“Bên ngoài không thể sánh bằng trong nhà, đừng giở tính thiếu gia…”
Nhâm Thiểu Thiên đứng trước xe ngựa, nghiêm túc nghe quý phu nhân dặn dò, định nghe hết sẽ gật đầu tỏ ý đã biết, ánh mắt bỗng liếc sang bé con mà nàng đang dắt tay, vươn tay xoa đầu: “Ca đi đây.”
Bé con lập tức nhào đến ôm hắn: “Ca.”
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Muốn đi với ta?”
Bé con đáp: “Dạ!”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Được.”
“Đừng nghịch ngợm,” quý phu nhân trách móc nhìn đứa con cả, ôm bé con về, dịu dàng dỗ dành, “A Hữu ngoan, chúng ta ở nhà chờ ca con.”
Bé con bĩu môi: “… Dạ.”
Cái vẻ tủi thân này khiến Nhâm Thiểu Thiên mềm lòng, hỏi mẹ mình không thể mang đệ đệ đi cùng thật sao, nghe được đáp án mới đành thôi. Hắn an ủi bé con, bước lên xe ngựa, xốc mành xe lên quay đầu nhìn, thấy bé con được mẹ hắn bế lên.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, người đứng trước cổng vẫn không nhúc nhích, hắn lẳng lặng nhìn, đến khi bọn họ chỉ còn là chấm đen mới quay người lại.
Những ngày ở học đường nhàm chán hơn Nhâm Thiểu Thiên nghĩ.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất, cả ngày cứ bị một đám gọi “hiền đệ”, hơn nữa những người này ngu muốn chết, còn chẳng thông minh bằng đệ đệ hắn.
Hắn chống cằm, nghĩ có nên về nhà trước không, thì nghe bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm, hai hộ vệ chạy thẳng về phía hắn. Hắn hoảng sợ: “Sao vậy?”
“Lão gia bảo bọn ta đến bảo vệ thiếu gia rời đi.” Hộ vệ vội nói một câu, kéo hắn đi ngay.
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “A Hữu đâu?”
Hộ vệ đáp: “Chúng ta đi trước đã, tiểu thiếu gia vẫn còn ở nhà.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hộ vệ đáp: “Không rõ lắm.”
Nhâm Thiểu Thiên nhíu mày: “Chúng ta về nhà.”
Hộ vệ nói: “Nhưng lão gia nói không cho về a.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Cha ta có nói đi đâu không…”
Còn chưa dứt lời, hắn liền thấy trước mắt loáng lên, mấy bóng đen nhảy từ trên cao xuống bao vây bọn họ, hắn nhíu mày, cố nén lo lắng trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Nhưng không ai trả lời hắn, những tên đó vọt lên, trước khi mất đi ý thức, hắn liếc thấy trên người hai hộ vệ máu bắn ra tung tóe, kêu thảm một tiếng rồi ngã quỵ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cha mẹ đâu? A Hữu đâu?
A Hữu sao rồi?
Suy nghĩ của hắn chỉ lóe lên trong chớp mắt, cuối cùng chìm vào trong bóng tối.
Nhâm Thiểu Thiên choàng tỉnh.
Tia sáng nhàn nhạt hắt qua cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.
Hắn ngồi dậy, ngơ ngẩn một lúc, sau đó hất chăn lên, vội vã mặc đồ vào rồi đi đến tiểu viện của Diệp Hữu.
Gia đinh đã thức dậy, bởi vì đã được công tử nhà mình dặn dò, nên nhìn thấy hắn liền cung kính hô: “Chào buổi sáng, đại thiếu gia.”
Xưng hô quen thuộc khiến đôi mắt Nhâm Thiểu Thiên tối lại, nói: “Chào.”
Hắn càng chạy càng chậm, cuối cùng khi đứng trước cửa phòng Diệp Hữu, biết chắc chắn y còn chưa dậy, im lặng một lát rồi quay về. Hắn nhìn đại trạch xa lạ, trong lòng rối bời, cứ như vừa tỉnh dậy thì tất thảy xung quanh đã biến đổi.
“Ca?”
Nhâm Thiểu Thiên lập tức dừng bước.
Diệp Hữu nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền khoác áo đi ra. Y nhìn Nhâm Thiểu Thiên, đi đến hỏi: “Sớm như vậy đã đến đây, có chuyện gì sao?”
Nhâm Thiểu Thiên chầm chậm quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt kia.
A Hữu từ nhỏ đã rất xinh đẹp, bây giờ ngũ quan nẩy nở lại càng tinh xảo hơn nhiều, rất giống với quý phu nhân trong mộng. Y vừa mới dậy, tóc dài chưa chải buông xõa, giảm đi phần nhuệ khí thường ngày, yên lặng nhìn mình như vậy, dường như giống mấy phần lúc nhỏ.
Diệp Hữu thấy Nhâm Thiểu Thiên im lặng, đang định hỏi tiếp, thì thấy người này vươn tay sờ mặt y.
Y khựng lại: “… Ca?”
Nhâm Thiểu Thiên nhìn chằm chằm: “A Hữu, đệ lớn rồi.”
Diệp Hữu run run, hốc mắt xon xót: “Huynh…”
Nhâm Thiểu Thiên không đợi y nói hết, đã tiến lên ôm siết người vào lòng.
Bỗng dưng hắn muốn khóc.
Bé con được cả nhà cưng chiều năm đó, chỉ cần đụng chút thôi cũng khiến người đau lòng nửa ngày, lúc gặp chuyện A Hữu trốn thoát thế nào? Khi không có mình ở bên che chở, liệu có bị người ta ức hiếp không? Làm thế nào mà y đến được núi Hà Cực?
Lúc trước nghĩ mấy chuyện này hắn chỉ thấy trong lòng khó chịu, không ngờ khi khôi phục ký ức lại đau đớn như vậy.
“… Là lỗi của ta,” hắn khàn khàn nói, “Ta nên ở lại cùng đệ.”
Diệp Hữu nhắm mắt.
Y đã không còn là bé con năm đó nữa, trải qua kiếp nạn lớn kia, y dường như đã trưởng thành trong một đêm, mấy năm nay lại đã quen khống chế tâm trạng của mình. Y kìm lại nước mắt đang rơm rớm ôm lấy đối phương, vỗ vỗ lưng đại ca: “Đã qua rồi.”
Thực ra sau này nghĩ lại, hôm đó đại ca không ở nhà có lẽ là chuyện tốt.
Lúc đó trong nhà không có ai xấp xỉ tuổi đại ca, mà người ngoài đều biết Dương gia có hai vị công tử, nếu đại ca ở nhà, chắc chắn cha mẹ sẽ để y với đại ca cùng trốn, sau đó đám Ngụy Hải Đức phát hiện chỉ có một nhóc béo, chắc chắn sẽ sai người đi tìm kiếm đại ca khắp nơi, kết quả thế nào không thể nói chính xác được.
Y lặp nói: “Đã qua rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên ôm chặt hơn: “Nói cho ta chuyện sau đó đi.”
Diệp Hữu im lặng.
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “A Hữu?”
Diệp Hữu đáp: “Từ từ đệ sẽ nói cho huynh biết.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ừ.”
Hắn liếc thấy Văn Nhân Hằng mặc đồ gọn gàng đi ra, mới phát hiện A Hữu chỉ khoác một cái áo, liền buông tay bảo y vào nhà, tránh cho bị lạnh.
Diệp Hữu qua chuyện này đã không còn buồn ngủ nữa, vì vậy trở về mặc quần áo, định đi cùng đại ca đi ăn sáng. Nhâm Thiểu Thiên không vào, mà đứng trong sân hít thở không khí lạnh lẽo, muốn để mình bình tĩnh lại, giảm bớt nỗi đau trong lòng. Văn Nhân Hằng cũng không vào, đến bên cạnh hắn: “Nhớ ra rồi?”
Nhâm Thiểu Thiên “ừ” một tiếng, hỏi: “Năm đó y đến núi Hà Cực thế nào?”
“Y được sư phụ nhặt về,” Văn Nhân Hằng nói, “Cụ thể thế nào ngươi phải hỏi y.”
Nhâm Thiểu Thiên gật đầu, nói: “Cảm ơn ngươi đã chăm sóc y những năm qua.”
Hắn biết, nếu A Hữu thích Văn Nhân Hằng, vậy chắc chắn người này đối xử rất tốt với A Hữu, mà trong trí nhớ lúc còn là ‘Nhâm Thiểu Thiên’ của hắn, quả thực Văn Nhân Hằng rất tốt với A Hữu, người tinh mắt vừa nhìn là biết.
Văn Nhân Hằng nói: “Nên làm thôi.”
Hai người trò chuyện mấy câu, Diệp Hữu đã sửa soạn xong đi ra.
Đầu óc của Nhâm Thiểu Thiên vẫn chìm trong ký ức hồi bé, thấy vậy theo bản năng đi về phía y mấy bước, mà Diệp Hữu đã quen đến chỗ sư huynh, đợi đến khi đến cạnh Văn Nhân Hằng mới phát hiện đại ca nhà mình đã giơ tay ra, dường như lúc nãy muốn dắt y, kết quả y không nhìn sang.
Diệp Hữu: “…”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Vì vậy Diệp Hữu xịch sang bên đại ca, bỏ qua bàn tay giơ lên muốn nắm tay mình của sư huynh.
Diệp Hữu: “…”
Văn Nhân Hằng: “…”
Ba người nhìn nhau một lúc, quyết định bỏ qua bầu không khí kỳ dị này, sóng vai bước đến phòng ăn.
Dương công tử và mấy vị trưởng lão đều đã dậy, hơn nữa cũng đã đến phòng ăn, Dương công tử thấy Nhâm Thiểu Thiên đi vào liền nhìn mình, hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ lúc bé đệ béo như vậy, ta còn tưởng lớn lên sẽ thành tên mập chứ.”
Lời này đúng thực là trời long đất lở, Dương công tử suýt nữa là đánh rơi đũa. Mấy vị trưởng lão hoảng hồn, đồng thanh hỏi: “Thiểu Thiên tiểu ca khôi phục ký ức rồi?”
Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Nhớ được một ít.”
Miêu trưởng lão và Phương tiểu thần y vội vàng đến xem, mấy vị trưởng lão còn lại cũng xúm quanh, rất nhanh đã biết được tin đã giải được dược tính từ miệng đồng bạn, vui thay cho Thiểu Thiên tiểu ca và giáo chủ, nói: “Tốt quá rồi!”
“Đây là việc vui, đáng để uống một chén!”
“Đúng, ăn xong thì đi uống!”
Kỷ thần y lạnh lùng khụ một tiếng.
“…” Mấy vị trưởng lão vội sửa lời, “Đáng để đánh một ván mạt chược!”
“Đúng, ăn xong thì đánh!”
“Thiểu Thiên tiểu ca phải đánh!”
Kỷ thần y: “…”
Bàn đánh mạt chược lại được mở.
Thuốc còn sót lại trong người Nhâm Thiểu Thiên chỉ cần uống mấy bát thuốc là hết. Tuy hắn muốn tìm Diệp Hữu tâm sự, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của các trưởng lão, liếc thấy A Hữu ngáp mấy cái rồi bị Văn Nhân Hằng kéo đi, thấy A Hữu rất ỷ lại Văn Nhân Hằng, trong lòng tuy hơi khó chịu, nhưng lý trí lại biết bọn họ như vậy rất tốt.
Miêu trưởng lão nói: “Khoan khoan, để ta! Nhị Vạn!”
Mai trưởng lão nói: “Thiểu Thiên tiểu ca, đến lượt ngươi rồi.”
Bách Lý trưởng lão hỏi: “Thiểu Thiên tiểu ca?”
Nhâm Thiểu Thiên hồi hồn, lấy một quân ra, ném: “Đông Phong.”
Mấy vị trưởng lão nhìn hắn: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nhâm Thiểu Thiên cười cười: “Không có gì.”
“Nghĩ chuyện lúc bé sao?” Bách Lý trưởng lão đoán một câu, bỗng hỏi, “Đúng rồi, giáo chủ bọn ta hồi nhỏ thế nào?”
Câu hỏi này lập tức khiến những người khác tò mò, đồng loạt nhìn sang Nhâm Thiểu Thiên.
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Lúc nhỏ A Hữu rất ngoan rất nghe lời, đút cho y một viên kẹo là y sẽ không khóc không làm ồn ngồi trên đùi ta suốt cả ngày.”
Dương công tử cũng nhớ mang máng chuyện hồi bé, đồng ý: “Đúng vậy.”
Các trưởng lão: “…”
Người được nói đến đúng là giáo chủ rất lợi hại kia của bọn ta thật sao? Không thể tưởng tượng nổi!
Mấy vị trưởng lão im lặng não bổ, bỗng nghe ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng nhỏ, ám vệ Ma Giáo đẩy cửa đi vào, đưa một bức thư cho Miêu trưởng lão.
Miêu trưởng lão nhận lấy, thấy là Tà dược vương viết. Bách Lý trưởng lão ngồi cạnh hắn, nhìn lướt qua rồi hỏi: “Không phải Tà dược vương đi theo nhóm phương trượng Thiếu Lâm rồi à? Sao tự dưng lại viết thư cho ngươi?”
Là một trong những ma đầu được đám Ngụy Hải Đức chiêu mộ, Tà dược vương là người duy nhất thoát được trong sự kiện lần này.
Tuy năm đó gã cũng làm ác, nhưng chưa đến nỗi bị bạch đạo tổng tấn công, hơn nữa gã luôn ở cạnh Tòng Vân nên rất quen với dược nhân, lần này lại giúp Kỷ thần y phá giải dược tính, nên người của bạch đạo bàn bạc với nhau, quyết định để Tà dược vương lấy công chuộc tội, giao hết đám dược nhân còn lại cho gã xử lý.
Miêu trưởng lão chỉ làm việc cùng người nọ một thời gian, cũng chẳng thân thiết mấy, nghe hỏi liền thành thật trả lời: “Không biết.”
Hắn thắc mắc mở thư ra, chỉ thấy câu đầu tiên là: Miêu huynh, một ngày không gặp tựa ba thu.
Miêu trưởng lão: “…”
Bách Lý trưởng lão: “…”
Chắc là do vẻ mặt Bách Lý trưởng lão như gặp quỷ, nên đám người Mai trưởng lão thấy tò mò, vội vàng đứng dậy xúm lại xung quanh đọc thư. Trong thư viết Tà dược vương thấy y thuật của Miêu trưởng lão rất cao, muốn học hỏi thêm, nhưng cách dùng từ lại mờ ám như có như không, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, trêu ghẹo thần kinh, khiến người rất muốn hẹn gặp để hiểu rõ rốt cuộc là thế nào.
Mọi người nhìn Miêu trưởng lão, thấy hai người này hoặc là có mối quan hệ không trong sáng, hoặc là Tà dược vương để ý đến hắn.
Nhưng sao có thể để ý đến Miêu Miêu được, mắt mù hả!
Mấy vị trưởng lão bỉ ổi nghĩ thầm.
Miêu trưởng lão không chú ý đến sắc mặt của bọn họ, gấp thư lại, bỗng hiểu ra: “A…”
Mấy vị trưởng lão hai mắt sáng rực: “A cái gì, ngươi hiểu ý của gã à?”
Miêu trưởng lão đáp: “Ừ.”
Mấy vị trưởng lão kích động: “Gã để ý ngươi?”
Miêu trưởng lão đáp: “Không phải.”
Mấy vị trưởng lão hỏi: “Vậy thì là gì?”
Miêu trưởng lão đáp: “Ta quên giải cổ cho gã, có lẽ gã muốn nhờ ta giải cho.”
Mọi người: “…”
Tà dược vương cũng không dễ dàng gì, phải vắt óc bao nhiêu mới tìm được những từ này để hẹn người ta ra a?
Mấy vị trưởng lão im lặng.
Dương công tử thì rất muốn lau mồ hôi.
Hắn bỗng nhận ra một chuyện rất nghiêm trọng: Trưởng lão Ma Giáo thì quái dị, nhị ca nhà hắn miệng lại độc, bây giờ Vệ Tấn gia nhập Ma Giáo, có thể đại ca cũng sẽ đi, sau này đám bạch đạo bị Ma Giáo ức hiếp không dám tìm Ma Giáo tính sổ, liệu có đến Dương gia tìm hắn không?
Mẹ ôi, có thể lắm!
Bạch đạo chắc chắn là không dám đòi mạng hắn, nhưng có thể sẽ nằm trước cổng vừa khóc vừa gào đòi bồi thường, chỉ vào mặt hắn mà chửi rửa, âm thầm gây chuyện cho hắn, hoặc ghê hơn là nửa đêm đến chỗ hắn tròng cái bao đánh hắn một lần thì vẫn dám làm nha!
Sắc mặt hắn ngưng trọng, cảm thấy việc này rất khó giải quyết.
Sao mệnh của hắn lại khổ như vậy?
Không, không thể ngồi chờ chết!
Dương công tử thấy mấy tên kia ném thư đi tiếp tục đánh mạt chược, đứng dậy đi ra ngoài.