Diệp Hữu ngồi ở một góc đình nghỉ mát chậm rãi vuốt chén trà, dựa theo nguyên tắc "nói nhiều sai nhiều" cùng "địch không động ta không động", kiên nhẫn chờ người đối diện mở miệng trước, cũng chờ mong người này có thể nói thứ gì có ích.
Nhưng sự chờ đợi này của y thất bại rất nhanh – Văn Nhân Hằng giống như không thấy được y vậy, cầm chén trà an tĩnh ngồi uống, ngón tay thon dài sạch sẽ, tựa như cây hành vậy.
Sự tồn tại của vị môn chủ này khiến người ta không thể xem nhẹ, nhìn cũng rất nhãn nhặn, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú kia thì đúng là có chút cảnh đẹp ý vui, cái kiểu "không nói một lời kia" không khiến Diệp Hữu cảm thấy áp lực và xấu hổ, ngược lại có một sự im lặng khó hiểu.
Diệp Hữu nhấp từng ngụm từng ngụm trà nhỏ, nghiêm túc chăm chỉ đếm lá trà trong chén trà, ngay lúc y lại định thần kinh mà đếm lại lần hai, rốt cục mài sạch sẽ chén trà kia của Văn Nhân môn chủ.
Chén trà đặt lên bàn, kêu lên một tiếng cạch nho nhỏ.
Đầu Diệp Hữu rung lên, hơi căng lưng lên, ngay sau đó liền thấy vị môn chủ này bình tĩnh cầm ấm trà, lại rót thêm một chén.
Diệp Hữu: "..."
Văn Nhân Hằng tiếp tục chậm rãi như lúc trước, bắt đầu uống chén trà thứ hai.
Diệp Hữu nghĩ thầm không phải là quan hệ giữa y và vị môn chủ này rất phức tạp đấy chứ, đến nỗi khiến người ta uống hai chén trà rồi mà không biết nên nói thế nào?
-- Hay là mình mở miệng trước?
Suy nghĩ này vừa đảo một vòng trong lòng, liền bị nén lại.
Diệp Hữu quyết định tiếp tục dây dưa với hắn.
Trang chủ Tầm Liễu sơn trang Tần Nguyệt Miên trốn ở phía xa xa nhìn lén, cười sờ sờ cằm.
Bộ dáng của hắn không thể so được với Văn Nhân Hằng, nhưng lại hơn ở chỗ có một đôi mắt hoa đào chứ đầy tình ý, lúc mỉm cười tràn đầy phong lưu, nói: "Ta biết là bọn họ có gì đó mà."
Tâm phúc của hắn ở ngay bên cạnh, nhìn hai người bên trong đình "phân cách rõ ràng", không nhịn được nói: "Trang chủ, nhìn không giống."
Tần Nguyệt Miên nói: "Ngươi có thấy Văn Nhân Hằng ở cùng ai mà có thể im lặng lâu như vậy chứ?"
Tâm phúc sửng sốt.
Tần Nguyệt Miên cười sâu xa: "Huống gì người nọ còn có ngọc bội của Văn Nhân Hằng, đó không phải là một khối ngọc bội bình thường."
Sở dĩ hắn mang người về, lệnh hạ nhân chăm sóc thật tốt, tốt nhất là giữ được người lại, lại tích cực làm rõ quan hệ giữa Văn Nhân Hằng và vị công tử kia, ngọc bội chính là nguyên nhân chính. Nó được làm ra từ noãn ngọc, không phải là cực phẩm, hoa văn cũng kỳ quái, nhưng lúc trước hắn thấy Văn Nhân Hằng tự mình khắc ra, trên đời này chỉ có một khối.
Tuy Văn Nhân Hằng nói chỉ là khắc chơi, nhưng hắn luôn cảm thấy là tặng người ta, sự thực chứng minh quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Hắn và Văn Nhân Hằng tương giao đã nhiều năm, hiểu rõ Văn Nhân Hằng hơn so với người khác nhiều. Tiểu tử này xưa nay thích giả vờ diễn vai chính nhân quân tử, lúc nào cũng nhã nhã nhặn nhặn với người khác, thực ra bụng toàn ý nghĩ xấu, toàn giang hồ chỉ sợ không được mấy người được hắn nhớ thương thực sự, bây giờ bỗng xuất hiện một người, quả thực khiến người ta ngạc nhiên!
Càng ngạc nhiên chính là mấy năm nay hắn chưa từng thấy bên cạnh Văn Nhân Hằng xuất hiện vị công tử kia, người nọ xuất hiện từ đâu, tên họ là gì, rốt cục có quan hệ gì với Văn Nhân Hằng?
Trong lòng Tần Nguyệt Miên mọc đầy cỏ, càng ngày càng không chịu nổi, tùy ý tìm cớ đi đến tiểu đình.
Còn không đợi hắn bước vào, Văn Nhân Hằng đã uống xong chén trà thứ hai, nói một câu khiến Diệp Hữu và Tần Nguyệt Miên đều ngạc nhiên.
Văn Nhân Hằng dùng giọng nói bình thản, không mang ý chất vấn hỏi: "Sao ngươi lại có ngọc bội của ta?"
Tần Nguyệt Miên kinh ngạc.
Diệp Hữu muốn mỉm cười theo bản năng, nhưng lại động đến vết thương trên mặt, ngay lập tức cứng lại. Y che dấu uống một ngụm trà, nói: "Ngọc là của môn chủ, sao lại hỏi ta."
Văn Nhân Hằng nói: "Là vì không rõ nên mới hỏi."
Diệp Hữu bình tĩnh tự nhiên, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, quyết định lừa hắn một chút: "Chẳng lẽ bộ dáng ta như vậy nên môn chủ không nhận ra sao?"
Văn Nhân Hằng nâng mắt nhìn y.
Tần Nguyệt Miên chỉnh lý xong cảm xúc, rảo bước tiến lên nhìn y.
Mặt Diệp Hữu bị bỏng nhưng vải không quấn hết cả đầu, mà vẫn còn chừa lại một phần nhỏ, nhưng với người không quen mà nói thì điều này chẳng có tác dụng gì. Văn Nhân Hằng đứng dậy vòng qua nửa bàn đá, ngồi xuống bên cạnh y, nói: "Không nhận ra."
Hắn vươn tay, thấy Diệp Hữu nghiêng đầu, liền dừng lại đúng lúc không ép y, chỉ nói: "Ngươi không cho ta xem, sao ta biết ngươi là ai chứ."
Diệp Hữu do dự trong chớp mắt rồi sảng khoái tự mình động tay, kết quả nửa ngày cũng không mở ra được, ngược lại khiến mặt mình đau.
Văn Nhân Hằng lễ phép hỏi ý kiến: "Để ta?"
Diệp Hữu ngay cả chút tỏ vẻ không được tự nhiên cũng không có, khách khí nói: "Làm phiền rồi."
Động tác của Văn Nhân Hằng rất nhẹ, tựa như chú ý đến cảm giác của y. Trong mắt vị môn chủ này vẫn không thấy rõ cảm xúc gì như trước, nhưng chắc là do đứng ở vị trí cao đã lâu, ôn hòa nhã nhặn như vậy khiến người ta có ảo giác như là người này rất dịu dàng.
Vải được tháo ra rất nhanh, nửa bên mặt Diệp Hữu gần như là bị bỏng, riêng trán cằm và một bên còn lại thì hoàn hảo không bị tổn thương gì. Cho dù Tần Nguyệt Miên đã thấy trước đây, nhưng lúc này vẫn không nhịn được dời mắt nhìn về phía y.
Người này mặt mày tinh xảo, ngũ quan vừa vặn, đẹp đến mức rung động lòng người, nhưng không có vẻ dịu dàng, mà ngược lại lộ vẻ sắc nhọn, bây giờ là nửa mỹ lệ nửa dữ tợn, kết hợp với nhau khiến người khác bị chấn động lớn vô cùng. Dù là trước khi bị hủy hay sau khi bị hủy, đều có một khuôn mặt dễ dàng gợi lên tâm ma của con người.
Người như vậy, chỉ liếc nhìn là đã đủ để người nhớ rõ.
Diệp Hữu âm thầm quan sát Văn Nhân Hằng, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của vị môn chủ này đã thay đổi một chút, đầu tiên là mở to mắt, sau đó là không thể tin nổi. Tần Nguyệt Miên cũng rất ngạc nhiên về phản ứng của bạn mình, nhưng không đợi hắn dời mắt từ mặt Diệp Hữu qua, thì nghe giọng kinh ngạc của Văn Nhân Hằng: "--- sư đệ?"
Tần Nguyệt Miên: "..."
Ngươi có sư đệ sao!
Suýt nữa Tần Nguyệt Miên đã bị nước miếng của mình làm sặc, vội vàng uống một ngụm trà nhuận họng.
Diệp Hữu cũng ngây người, ngay sau đó nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, không nói cái khác, chỉ riêng lúc nãy Văn Nhân Hằng im lặng lâu như vậy cũng rất quỷ dị.
Nhưng lúc này không cho y tự hỏi cái gì, Văn Nhân Hằng nhìn thẳng y, tuy cố giữ vẻ ôn nhã, nhưng trong giọng vẫn lộ ra kích động: "Đúng là sư đệ rồi, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy? Sao ngươi không ngốc nữa? Trước đây ngươi ngơ ngơ ngốc ngốc, sau khi đi lạc ta còn tưởng ngươi dữ nhiều lành ít."
Diệp Hữu: "..."
Tần Nguyệt Miên: "..."
Những lời nguy hiểm này là gì.
Diệp Hữu căng mặt không mở miệng, cố gắng tiêu hóa nội dung vừa nghe được.
Nhưng mà chờ đến lúc y tìm được manh mối để ngẫm nghĩ, thì người trước mắt lại đập đến cả đống thứ.
Lần này Văn Nhân Hằng đã điều chỉnh cảm xúc xong, khôi phục vẻ quân tử nhã nhặn lúc trước, nhưng không nhịn được cầm tay Diệp Hữu, trong ánh mắt quan tâm pha lẫn một tia khiến người ta thấy dịu dàng, đồng thời bao quanh y: "Sau khi ngươi đi lạc ta luôn đi tìm ngươi nhưng không có tin gì, mười năm nay ngươi thế nào? Bệnh do ai chữa khỏi? Sao lại bị thương? Ai làm ngươi bị thương? Ngọc bội của ta là ai đưa cho ngươi?"
Diệp Hữu bỗng bị hắn nắm chặt, theo bản năng muốn rút tay ra.
Văn Nhân Hằng săn sóc buông tay hắn ra, nhìn về phía bạn tốt: "Vết thương của y hình như là bị vật bị đốt nóng dí vào?"
Tần Nguyệt Miên nói: "Đúng vậy... Lúc ta vào cửa thì y ngã trên giường, ống trụ hoa đã bị đốt nóng rơi xuống đập trúng y, may mà ta đúng lúc đẩy ra, không bị bỏng quá nặng, dùng thuốc của Kỷ thần y bôi vài lần là có thể khỏi hắn..."
Bỗng hắn dừng lại, "Khoan đã, ngươi chờ một chút, ngươi cũng không biết vì sao ngọc bội của ngươi lại ở trên người sư đệ ngươi?"
"Ừ, ngọc bội vài ngày trước đã mất, người biết ta gần như luôn mang theo nó bên người mà, có thể lấy được dưới mắt ta thì đúng là không đơn giản." Văn Nhân Hằng vừa nói vừa quấn vải lên cho Diệp Hữu, thấy y yên lặng thuận theo trong lòng rất vui sướng, buộc thành nơ bướm lên trán y.
Tần Nguyệt Miên: "..."
Văn Nhân Hằng nhìn Diệp Hữu, giọng chậm rãi: "Sao không nói gì, không biết sư huynh sao?" Hắn dừng một chút, "Nếu ngươi không muốn nói sư huynh cũng không ép, chỉ nói ai làm ngươi bị thương là được, sư huynh sẽ báo thù cho ngươi."
Cảm thấy người lấy ngọc bội không đơn giản, cho nên bình tĩnh uống trà chờ người nọ mở miệng trước, thế thì cũng hợp lý, chẳng lẽ ta thật sự là sư đệ của hắn sao? Diệp Hữu nhìn hắn, thở dài yếu ớt, mang theo ý muốn nói lại thôi.
Tần Nguyệt Miên vội vểnh tai, không thể chờ được muốn biết là có chuyện gì, kết quả chỉ nghe người này nói: "Trùng hợp quá, ta cũng không biết, đúng rồi sư huynh, ta tên là gì? Sư phụ chúng ta là ai?"
Tần Nguyệt Miên: "..."
Văn Nhân Hằng: "..."
Văn Nhân Hằng phản ứng kịp đầu tiên: "Ngươi không nhớ?"
"Bị thương, tỉnh lại chẳng nhớ gì cả, đầu mối chỉ có ngọc bội." Diệp Hữu nói, "Lần cuối sư huynh thấy ngọc bội là lúc nào, lại thấy người nào?"
Văn Nhân Hằng nhíu mày: "Ta cũng nghĩ việc này rất lâu nhưng không có manh mối nào cả."
Diệp Hữu tạm thời từ bỏ, nhìn gia đinh đứng ở ngoài đình do dự không dám tiến lên, biết đã đến lúc thay thuốc, liền gật đầu với hai người trong đình, mang theo nơ bướm đi ra.
Ta thông minh như vậy, thực sự là ngu dại nhiều năm sao?
Diệp Hữu tự kỷ nghĩ, không nhanh không chậm đi qua sân mưa, thầm nghĩ việc này hoặc là thật, hoặc là... Văn Nhân Hằng vì gì đó mà biết y mất trí nhớ, liền đặt bẫy cho y.
Y quyết định cẩn thận quan sát một lúc, dù sao cũng đã làm rõ, sau này y có thể tùy tiện hỏi gì đó, sau đó phán đoán thật giả cũng không muộn.
Tần Nguyệt Miên cũng muốn biết rõ chuyện này, chờ người đi xa mới hỏi: "Đó thực sự là sư đệ của ngươi?"
Văn Nhân Hằng nhếch miệng, tuy vẫn là bộ dáng nhã nhặn nhưng lại thêm vài phần ý vị sâu xa. Tần Nguyệt Miên thấy bộ dáng trước sau của hắn như vậy, truy hỏi: "Rốt cuộc là thật...hay là không, trước tiên ngươi không biết tình huống của y, vậy thì nói thật..."
Bỗng hắn nghĩ đến điều gì, hít sâu một hơi.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu hắn mất trí nhớ thì điều đầu tiên khi tỉnh lại chắc chắn không đợi được muốn biết tên họ mình là gì, nhà ở chỗ nào vân vân, nhưng vị công tử bị thương kia đến sơn trang hơn nửa tháng cũng không lộ điều gì, mà sau khi biết ngọc bội là của Văn Nhân Hằng còn có thể coi như không có việc gì đợi đến lúc Văn Nhân Hằng uống xong hai chén trà.
Đúng là kiềm nén cảm xúc quá tốt!
Không chỉ thế, người này còn gạ hỏi Văn Nhân Hằng một lúc, thấy tình huống không đúng mới nói lời thật, thoạt nhìn như lùi một bước, nhưng cũng là nước cờ lấy lùi làm tiến, bởi vì dưới tình huống này y có cố chống nữa cũng không được gì tốt cả.
Tần Nguyệt Miên không nhịn được thì thào: "Rốt cục y là người thế nào?"
Văn Nhân Hằng mặt không đổi sắc: "Là sư đệ của ta."
Tần Nguyệt Miên muốn hộc máu, thấy hắn đứng lên, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Mười năm," Văn Nhân Hằng bước ra đình, giọng nói thêm vài phần sung sướng, "Vất vả lắm mới gặp lại sư đệ, tất nhiên ta phải quan tâm y nhiều hơn."