• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Lăng Chiêu nói những lời tàn nhẫn kia, Giang Vãn Tình vẫn đợi hắn chấp nhận "thành toàn".


Tuy biết sau khi chết đi có thể trở về hiện đại, gặp cha mẹ bạn bè, nhưng đối với cái chết nàng cũng có chút sợ hãi, mới đầu là loại cảm xúc vừa sợ hãi lại vừa chờ mong, chờ đợi thời khắc kia đến.


Ngay cả Bảo Nhi ngây ngốc như thế, cũng biết là chủ nhân đắc tội với Nhiếp Chính Vương, sợ Vương gia ngầm chơi xấu, nên đặc biệt chú ý bữa ăn hàng ngày, vội tìm đũa bạc thử độc ngày trước sử dụng.


Chờ sau khi Vương gia đi, bên ngoài đưa đồ ăn vào, Bảo Nhi xung phong nhận việc, cướp lấy đồ ăn định thử độc.


Chuyện này đúng là phiền toái.


Giang Vãn Tình đoạt lấy đôi đũa trong tay Bảo Nhi, bảo vệ cơm canh của mình chặt chẽ, không cho phép người khác động vào, kẹp một miếng cho vào miệng.


Bảo Nhi kinh hồn táng đảm, liều mạng túm chặt cổ tay nàng, không cho nàng ăn thứ đồ ăn không biết có độc hay không kia, cầu xin: " Nương nương nghe nô tỳ, Vương gia tức giận như vậy, chỉ sợ lòng hắn ác độc, đồ ăn này....để nô tỳ thử trước đã!"


Giang Vãn Tình thở dài: "Coi như thật sự là bữa cơm lấy mạng ta, vậy cũng là số mệnh. Ta bị nhốt ở Trường Hoa Cung, vốn chỉ có thể để mặc người ta xâu xé, tránh được hôm nay, ngày mai còn tránh được sao?"


Bảo Nhi hai mắt rưng rưng, lắc đầu : "Không được, không được! Lỡ như là thật sự, nô tỳ cũng muốn đi trước nương nương, sao có thể để nương nương dấn thân vào nguy hiểm! "


Giang Vãn Tình bất đắc dĩ : "Hắn muốn giết ta, ngươi chết có tác dụng gì. Bảo nha đầu nghe lời, mau buông ra....con người ai chẳng phải chết? Cái chết của ta đâu có nặng như Thái Sơn. Đồ ăn đều lạnh rồi, ngươi đừng quấy rối nữa -----"


Bảo Nhi vẫn không chịu, nước mắt lăn dài như chuỗi vòng hạt bị đứt.


Hai người giằng co mãi, cuối cùng là Dung Định cầm lên chiếc đũa, không chút hoang mang ăn một miếng.


Bảo Nhi và Giang Vãn Tình đều ngẩn ra.


Giang Vãn Tình là người đầu tiên phản ứng lại: "Tiểu Dung tử, ngươi --------"


Dung Định nhàn nhạt cười, thanh âm bình thản: "Khẩu vị hơi nhạt một chút, vẫn ngon."


Bảo Nhi hoa dung thất sắc, cả kinh kêu: "Tiểu Dung tử ngươi bị ngốc sao! Mau nhổ ra, lỡ như có độc, chẳng phải là lấy mạng ngươi sao!"


Dung Định lại cười, bình tĩnh nếm thử từng món, sau đó buông đũa, nói: "Mời nương nương dùng bữa."


Giang Vãn Tình nhìn chằm chằm hắn một lúc, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, qua một khoảng thời gian, mặt không đỏ không thở gấp, môi cũng không biến thành màu đen, vẫn hồng hào đẹp đẽ như cũ.


Bảo Nhi vui vẻ nói: "Nương nương, không có độc!"


Giang Vãn Tình lại mất hứng, đứng dậy rời đi, uể oải nói: "Ta không muốn ăn nữa, các ngươi tự ăn đi."


Bảo Nhi mờ mịt nhìn bóng dáng của chủ nhân, ngây người một lát, quay đầu nhìn thiếu niên đang gắp đồ ăn, nhướng mày nói: "Không nhìn ra được đầu lưỡi ngươi bắt bẻ như thế, Ngự Thiện Phòng đưa sơn hào hải vị tới ngươi lại ghét bỏ hương vị nhạt."


Dung Định mỉm cười, nói: "Ta cũng nghĩ tới Bảo Nhi cô nương có lá gan lớn như vậy."


Bảo Nhi kỳ quái: "Ngươi có ý gì?"


Dung Định dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ miệng bát, nghiêm trang nói: "May mắn là không có độc, nếu bên trong thật sự bỏ thêm cái gì, Bảo Nhi cô nương đoạt lấy ăn phải, đầu tiên là đôi mắt sẽ chảy ra máu đen, trộn lẫn với nước mắt của cô, thực ghê sợ.


Tiếp đó là mũi với miệng cô cũng đổ máu, hàm răng nhuốm màu đen, cuối cùng thất khiếu đổ máu, tình trạng thê thảm, có thể so sánh với lệ quỷ --------"


Bảo Nhi nghe mỗi một câu mặt liền trắng đi một lần, không nhịn được liền che lại lỗ tai, nhảy dựng lên: "Ngươi nói bậy cái gì? Tránh ra tránh ra! Chỉ biết dọa ta sợ!"


Dung Định nhìn nàng hoảng hốt chạy trốn, cười cười, cầm lên một đôi đũa sạch, bê bát vào phòng Giang Vãn Tình.


Giang Vãn Tình ngồi trên giường, mặt đầy thất vọng, đang liên tục thở dài.


Dung Định ngồi xổm xuống, ôn nhi nói: "Vừa nãy lúc Vương gia ở đây, nương nương quỳ một lúc lâu, lại khóc lóc không thấy mệt ư? Ít nhất cũng ăn một chút gì."


Giang Vãn Tình xoay người, hướng mặt vào trong: "Ta đã nói là không ăn."


Dung Định kẹp lên một miếng đồ ăn, dỗ: "Chỉ một miếng."


Giang Vãn Tình không nói gì, hắn vẫn luôn giơ chiếc đũa, Giang Vãn Tình nhìn không được nữa, mở miệng ra để mặc hắn đút, thất thần ăn hết, vô vị nhạt như nước ốc.


Dung Định vẫn luôn nhẹ nhàng cười, cứ thế một miếng một kiên nhẫn đút nàng ăn.


Giang Vãn Tình chỉ một lòng muốn chết, căn bản không muốn ăn, sau nghĩ lại, dù là chờ chết cũng phải có chút sức lực, nhỡ đâu tới tận lúc Lăng Chiêu đăng cơ, mới bí mật ra lệnh cho nàng chết thì sao.


Nàng nhìn Dung Định, có chút ngượng ngùng, cầm lấy bát đũa trong tay hắn: "Lúc nãy ngươi nói vị hơi nhạt? Ta ăn thấy vừa miệng."


Trong mắt Dung Định đầy ôn nhu, kiên nhẫn giải thích : "Lúc ta còn nhỏ, thi thoảng hay bị bệnh, dùng đến hơn trăm loại thuốc, toàn là thuốc đắng, rất khó uống, do vậy khẩu vị của ta rất bắt bẻ, ngọt cũng phải là cực ngọt, mặn cũng phải cực mặn."


Giang Vãn Tình khuyên nhủ: "Thói quen này không tốt, nhiều đường nhiều muối dễ nhiễm bệnh."


Dung Định cười rộ lên, đôi mắt thon dài cong cong, nhu tình dưới đáy mắt tựa như có thể tích thành nước: "Đa tạ nương nương quan tâm."


Chờ hắn lui ra ngoài, Giang Vãn Tình nằm nghiêng trên giường, nhìn bóng dáng của hắn , tựa như suy tư gì đó.


Trùng hợp sao?


Người bị bệnh tật ốm yếu từ nhỏ phải chăng đều có tật xấu này?


Cũng có một người khẩu vị cổ quái, ngọt muốn cực ngọt, mặn muốn cực mặn ... Hiện giờ đang nằm trong quan tài vàng ở Vĩnh An điện, đã mất từ sớm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK