Văn phủ.
Đại học sĩ Văn Hòa Hàn đầu năm vừa mới đại thọ 60 tuổi, làm quan mấy chục năm, trải qua 3 triều đại, sau khi tiên đế băng hà, hắn khóc liên tục mấy ngày, trên người mặc đồ tang, chỉ ăn cháo loãng, uống nước trắng, cả người khô khốc nhìn như già đi mười tuổi.
Phu nhân và con cái hắn khuyên cũng đã khuyên rồi, cầu xin cũng cầu rồi nhưng Văn Hòa Hàn nhất quyết không nghe, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo bên cạnh lão gia khóc thút thít.
Đêm nay, Văn Hòa Hàn gọi một mình con trai lớn vào thư phòng.
Văn Hữu Hiếu nhìn phụ thân gầy đến mức hai má lõm xuống, lập tức ưu sầu, nhịn không được liền khuyên: "Phụ thân, tiên đế băng hà, Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, cần người nâng đỡ, dù người có nhớ Hoàng thượng, cũng không thể tự làm mình mệt chết đi! Người nghĩ lại, nếu không có bên phía người duy trì, Hoàng thượng đã bị Nhiếp Chính Vương tùy ý xử lý! Nhiếp Chính Vương đã sớm có ý làm phản, Hoàng thượng rơi vào tay hắn làm sao sẽ có kết cục tốt được?"
Văn Hòa Hàn thở dài, mệt mỏi nói: "Tiên đế cả đời anh minh, nếu không phải do hắn bị bệnh tật triền miên, ra đi sớm, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một thế hệ minh quân, lưu danh thiên cổ."
Văn Hữu Hiếu bất đắc dĩ nói: "Nếu như tiên đế thực sự thông minh, làm sao lại điều Nhiếp Chính Vương từ phương bắc về ngay lúc bệnh nặng không dậy nổi? Còn không phải là thông minh cả đời lại nhất thời hồ đồ!"
Văn Hòa Hàn sắc mặt trầm xuống: "Câm mồm!"
Văn Hữu Hiếu muốn nói lại thôi, không dám làm phụ thân tức giận, chỉ đành nuốt lời định nói vào bụng.
Thật ra mấy ngày qua, Văn Hòa Hàn nghĩ trăm lần cũng không ra -------- tiên đế rõ ràng luôn đề phòng Nhiếp Chính Vương, nhưng tại sao lại ở thời điểm sinh mạng sắp chấm dứt, đưa ra mệnh lệnh khó hiểu như thế?
Văn Hòa Hàn nghĩ không ra liền không nghĩ đến nữa. Hắn nhìn con cả, vẫy vẫy tay: "Hữu Hiếu, lại đây."
Văn Hữu Hiếu đi qua.
Văn Hòa Hàn quay người, lấy ra mấy quyển sách trên giá, tìm được giá phía sau, lấy ra một thứ.
Văn Hữu Hiếu vừa thấy, đại kinh thất sắc: "Đây là...đây là mật chiếu của tiên đế?"
Văn Hòa Hàn trịnh trọng gật đầu, thần sắc nghiêm túc : "Ý đồ soán vị của Nhiếp Chính Vương chưa từng lung lay, khi tiên đế còn trên đời, vi phụ chịu hoàng ân, hiện tại chỉ có cái chết báo đáp tiên đế, ngày mai lúc lâm triều, ta sẽ lên án mạnh mẽ ý đồ mưu nghịch của Nhiếp Chính Vương ----- mặc dù huyết bắn bảy thước cũng không hối tiếc!"
Văn Hữu Hiếu sắc mặt trắng bệch, bùm một tiếng quỳ xuống: "Phụ thân ngàn lần không được!"
Văn Hòa Hàn thở dài, cười thảm nói: "Chỉ có như vậy mới có thể kéo dài tạm thời, làm Nhiếp Chính Vương băn khoăn, không đến mức ngay lập tức động thủ với Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng có thể lớn lên, sau này liền có người có thể trông cậy vào."
Văn Hữu Hiếu cả người phát run: "Phụ thân đối tiên đế cúc cung tận tụy, nhưng tại sao không nghĩ đến.... tính mạng cả nhà chúng ta, mất trắng như vậy sao!"
Văn Hòa Hàn nhíu mày, đá hắn một cái, tức giận mắng: "Hồ đồ! Ta sao lại sinh ra đứa con trai tham sống sợ chết như này chứ!"
Hắn cầm đồ trên bàn, lại nói: "Đây là trước lúc lâm chung tiên đế phó thác cho ta, tiên đế từng dặn dò mãi, nội dung trong đó phải chờ sau khi hắn đi rồi mới được mở xem. Đêm nay ta sẽ viết lại một bản, ngày mai mang một bản vào cung, còn bản tiên đế tự tay viết thì ngươi cầm lấy, sáng mai sau khi ta ra khỏi cửa, ngươi lập tức mang sang phủ Ngụy Vương ----- Ngụy Vương là đệ đệ của thánh tổ hoàng đế, hoàng thúc của tiên đế và Nhiếp Chính Vương, đức cao vọng trọng. Hắn luôn thân cận với tiên đế, vài vị võ tướng trong triều đều xuất thân từ dưới trướng của hắn, nếu hắn chịu hỗ trợ, có lẽ việc này còn có cơ hội thay đổi!"
Văn Hữu Hiếu ứa mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: "Phụ thân là đang muốn dùng tính mạng toàn tộc, đánh cuộc một cơ hội chuyển mình cực kỳ nhỏ bé." Không chờ phụ thân hắn nói gì, hắn bỗng nhiên cầm mật chiếu mở ra.
Văn Hòa Hàn cả giận nói: "Nghiệp chướng, ngươi muốn làm gì!"
Văn Hữu Hiếu sắc mặt thay đổi liên tục, lúc đầu là tuyệt vọng, dần chuyển sang khiếp sợ, ẩn ẩn còn mang theo một chút vui mừng.
Hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn cha hắn: "Phụ thân, người trước giờ luôn cho rằng tiên đế kiêng kị Nhiếp Chính Vương, sợ hắn soán vị.....nhưng người chưa từng mở mật chiếu này ra xem sao?"
Văn Hòa Hàn nhíu mày, đoạt lại mật chiếu, cúi đầu nhìn, dần dần, hai tay hắn bắt đầu run rẩy, đọc xong chữ cuối cùng, hắn ngẩng đầu nước mắt đã rơi đầy mặt.
"......Trẫm chấp chính mấy năm, nhìn Đại Hạ hưng thịnh, biên cảnh phương bắc yên ổn, bá tánh yên vui, quan trọng hơn là việc kéo dài huyết mạch của trẫm. Thái tử tuổi còn nhỏ, không đủ để bình định nhân tâm. Phận Đế Vương, thành tựu về văn hóa giáo dục võ nghệ không thể thiếu một cái nào, bàn về việc dùng binh, trong triều không ai có thể so được với Yến Vương, chỉ tiếc hắn phòng thủ biên cảnh nhiều năm, chưa chắc tinh thông quyền mưu văn hóa giáo dục. Trẫm không còn nhiều thời gian, biết rõ ái khanh trung liệt, nay chỉ có một chuyện giao phó. Một ngày kia, nếu như Yến Vương xưng đế, hi vọng ái khanh đem hết toàn lực phụ tá, trợ giúp hắn lưu danh thiên cổ, thiên thu thịnh thế. Có như vậy, trẫm ở nói chín suối mới có thể nhắm mắt."
Ra là...ra là người đó đã sớm đoán được cục diện ngày hôm nay.
Từ khi sinh ra tiên đế đã ốm đau bệnh tật, nhiều năm qua dưới gối cũng chỉ có một đứa con nhỏ, vì Đại Hạ, vì bá tánh...Hắn nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường lại, mặc dù con trai ruột không thể kế thừa ngôi vị, cũng muốn thiên hạ thái bình, triều đình trên dưới một lòng.
Văn Hòa Hàn tay run quá mức, vô ý một chút, chiếu thư từ trên tay trượt xuống.
Thân hình già nua của hắn run rẩy quỳ xuống, hướng về hoàng cung dập đầu ba lần, mỗi lần đều chạm đất.
**Tác giả có lời muốn nói:
Nam phụ: Vừa rồi ngươi diễn có mệt không? Ngoan, ăn một chút đi, ta đút cho ngươi.
Nữ chính: Mẹ nó, hắn ham thích khẩu vị khó ăn như vậy, sao lại thấy có chút giống người chồng đã mất của ta vậy nhỉ?
Đã nói là nam chính và nam phụ đều thâm tình, vậy chắc chắn không có khả năng có sai sót, tâm tư nam phụ trầm hơn nam chính nhiều →_→