Cánh cửa lủng lẳng phát ra những tiếng lay động chi nha chi nha khó nghe, nửa ngày, rốt cục nghe được có người run run thốt hỏi một câu.
"Ai?"
Ngọn nến trên hương án ở tiền điện được thắp lên, ánh sáng mập mờ chiếu lên mặt ba vị thủy tổ đạo gia ngồi trên hương án có điểm âm trầm khủng bố (đây là ba bức tượng nha =.=) Từ nơi thanh âm phát ra, một lão đạo sĩ mặc đạo bào chậm rãi đi tới cửa, lấp ló nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài trống rỗng,trước điện nhìn không thấy nửa bóng người.
"A?" Lão đạo khó hiểu, run rẩy niệm Vô Lượng Thiên Tôn, đóng cửa điện.
"A!" Một thanh âm thuộc loại thiếu niên thốt lên sợ hãi.
Lão đạo vội vàng quay đầu lại, người kia là đồ nhi của hắn. Vừa quay đầu lại liền thấy một gương mặt từa tựa ma thần nhìn hắn nhe răng cười.
Lão đạo còn chưa kịp há miệng kêu to, Lộ Tinh Thiên đã trước quát một tiếng: "Câm mồm!"
Lão đạo bị dọa sợ, tiếng kêu tắc lại trong cổ họng. Lại nhìn tiểu đồ đệ của mình thấy y tựa hồ đã muốn sợ đến choáng váng, ngốc lăng giơ cây đèn dầu nành mộc mộc mà đứng.
"Đạo sĩ, nơi này chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"
Lão đạo tựa hồ lấy lại phản ứng, biết trước mắt là người không phải ma, nhưng này mùi máu tươi nồng nặc vẫn khiến cho hắn sợ hãi, hai chân run run.
“Đúng vậy... Chỉ có lão đạo cùng tiểu đồ. Thanh Tâm!" Lão đạo kêu to gọi tiểu đạo sĩ tuổi chừng mười bảy, mười tám.
Tiểu đạo sĩ tên gọi Thanh Tâm run lên một cái, tỉnh táo lại, chạy nhanh đến bên cạnh sư phụ dính sát vào nhau mà đứng."Sư phụ, hắn... bọn họ là ai?"
Nghe đồ nhi hỏi, lúc này lão đạo mới chú ý người tới không chỉ có một, trên lưng người nọ còn cõng một người không biết sống hay chết.
"Các ngươi... Sao trễ như thế này còn chạy đến nơi đây?"
Lộ Tinh Thiên cười khẽ, "Đến cho các ngươi tiền nhang đèn a."
"Vị thí chủ này, lão đạo mặc dù già nhưng không đến mức ngu muội, các ngươi không phải đã gặp chuyện gì?" Lão đạo trở nên trấn định, vịn vào đồ nhi đi đến trước tam thuỷ tổ hương án.
"Chính như ngươi thấy, chúng ta gặp phải cừu gia, tới quấy rầy cũng là bất đắc dĩ."
Nghe Lộ Tinh Thiên nói chuyện văn nhã, lão đạo tựa hồ an tâm hơn một chút."Như vậy, có cái gì... bần đạo có thể giúp được không?"
Lộ Tinh Thiên tựa hồ đang cười, "Ngươi có thể giúp ta nấu chút nước ấm không? Ta... bằng hữu bị thương, ta cần cho hắn cầm máu chữa thương. Đương nhiên, ta sẽ không ngại nhiều ít tiền nhang đèn cho quý điện."
"Giúp người gặp nạn vốn là chuyện nên làm, bất quá vẫn là đa tạ thí chủ có lòng."
Không che dấu bản thân cần tiền bạc, lão đạo niệm Vô Lượng Thiên Tôn, lập tức phân phó tiểu đạo sĩ đi nấu nước.
"Nếu thí chủ không chê, hậu điện có một gian phòng ta cùng tiểu đồ làm phòng ngủ, bần đạo có thể thu dọn ra ngoài..."
"Không cần, ở trong này là được."
Lão đạo không tỏ vẻ giả nhân giải đức khiến Lộ Tinh Thiên đối với lão có chút tin cậy. Hắn biết trong điện này có gì đó cổ quái, nhưng ở vào tình huống không rõ địch quân hư thật, hắn chỉ có thể xử lý trước chuyện khẩn cấp nhất. Về phần mấy người kia... dấu sát thủ trong điện, hắn sẽ lôi bọn chúng ra sau.
Lộ Tinh Thiên đem năm, sáu cái bồ đoàn trước tam thuỷ tổ hương án kê lại gần nhau thành một hang, tạo thành một cái giường đơn giản, xong xuôi mới cẩn thận cởi bỏ sợi dây buộc trên lưng đỡ xuống Thập Lục lúc này đang hôn mê.
Đặt Thập Lục lên bồ đoàn, Lộ Tinh Thiên hỏi lão đạo có chậu than sưởi ấm hay không.
Lão đạo liên tục nói có, vội vàng mang chậu than tới.
Lộ Tinh Thiên đem chậu than đặt bên chân Thập Lục, cởi bỏ y phục của Thập Lục để xem xét thương thế.
Lão đạo đứng bên cạnh, nhìn nhìn, ngắm ngắm không rời mắt, nhìn đến Thập Lục một thân đẫm huyết, càng không ngừng niệm Vô Lượng Thiên Tôn.
Một lát sau, tiểu đạo sĩ Thanh Tâm nấu được một chậu nước ấm bưng tới, Lộ Tinh Thiên tiếp nhận, lần tìm được một góc vạt áo sạch xé ra làm khăn.
Đang định cởi bỏ toàn thân y phục của Thập Lục, Lộ Tinh Thiên đột nhiên dừng tay, trầm giọng nói: "Nhị vị, không biết có thể giúp ta thêm chút nước ấm đến?"
Lão đạo đại khái cảm giác được Tinh Thiên không muốn bọn họ ở lại, vội vàng đáp ứng, lôi đồ đệ cùng đi ra phía sau nấu nước.
Chờ lão đạo hai người rời đi, Tinh Thiên lúc này mới tiếp tục công việc.
Đợi lau rửa sạch máu trên người Thập Lục, chậu nước ấm đã biến thành màu đỏ sẫm.
Tiểu đạo sĩ Thanh Tâm có vẻ rất chịu khó, không chỉ giúp hắn đổi ba chậu nước ấm mà lại còn đưa ra tấm trải giường của mình cho hắn dùng.
"Thứ này là cho... cho vị đại ca kia dùng, " tiểu đạo sĩ đỏ bừng cả khuôn mặt, "Thứ này so với bồ đoàn sạch sẽ hơn một chút, a, ngươi yên tâm, sàng đan này ta cũng vừa mới giặt."
Lộ Tinh Thiên buồn cười, tà liếc tiểu đạo sĩ một cái. Tu hành còn chưa đủ a, dễ dàng như vậy bị sắc đẹp hấp dẫn!
Đợi tiểu đạo sĩ trải xong tấm vải, Lộ Tinh Thiên đặt Thập Lục trở lại, lấy thuốc trị thương bôi cho y lần nữa.
Ánh mắt tiểu đạo sĩ nhịn không nổi lại bay tới gương mặt Thập Lục.
Đây là một gương mặt phi thường tuấn lãng, phi thường đẹp mắt. Một người như thế nào có thể đẹp mắt tới nông nỗi đó?
Dường như phía sau truyền đến tiếng gọi của đạo sĩ, tiểu đạo sĩ nghe thấy vội vàng chạy ra hậu viện.
Lộ Tinh Thiên cũng biết sau lưng mình tiểu đạo sĩ nhìn lén Thập Lục. Bất quá bởi vì có hắn chống đỡ nên cũng không thấy được nhiều ít.
Bôi thuốc băng bó xong, hắn lại dùng tấm vải trải gường bọc lấy Thập Lục.
Đột nhiên, Lộ Tinh Thiên có một ý tưởng kỳ quặc, hắn cảm thấy Thập Lục lúc này bị tấm vải bao bọc thoạt nhìn tựa như một đứa trẻ con, đơn thuần lại yếu ớt, tựa hồ sờ là có thể bóp chết.
Rất kỳ quái, tuy rằng bình thường Thập Lục nằm dưới thân hắn, thế nhưng hắn chưa từng đem y cùng từ “nhu nhược” này liên tưởng với nhau. Ngược lại, hắn vẫn cảm thấy người này thực độc lập, thực kiên cường cũng thực thông minh. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có những lúc ngẩn người.
Bàn tay Lộ Tinh Thiên đặt lên lồng ngực ấm áp của y, cảm giác quả tim của y ở ngay dưới bàn tay mình, nhảy lên.
Y còn sống.
"Uy, bản bảo chủ nghĩ tới, đây chính là lần thứ hai ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi." Lộ Tinh Thiên nhẹ nhàng ninh ninh hai gò má Thập Lục, nghĩ muốn làm ra chút huyết sắc cho y.
Dường như đây là lần đầu tiên hắn hai lần ra tay cứu mạng của cùng một người, hơn nữa mỗi lần đều làm cho hắn mất không ít tinh lực.
"Dựa theo cách nói thông thường, ta cứu ngươi một lần, ngươi lấy thân báo đáp. Ta cứu ngươi hai lần, coi như ngươi cả đời phải làm trâu làm ngựa cho ta, kiếp sau còn muốn kết cỏ ngậm vành báo đáp. Ta cứu ngươi ba lần, đại khái mặc kệ ngươi đầu thai bao nhiêu lần đều phải ngoan ngoãn đến làm người hầu cho ta. Ha hả..."
Bàn tay Lộ Tinh Thiên nhẹ vuốt bờ môi y, "... Đừng chết, ta muốn ngươi còn sống."
Chỉ cần mệnh ngươi đủ dài, có lẽ có một ngày nào đó, cuối cùng ta sẽ cho phép chính mình đem ngươi đặt vào trong tâm can, có lẽ không sâu sắc đến như ngươi mong đợi, nhưng ta có thể cam đoan nơi đó cũng tuyệt không nông cạn.
Phía sau truyền đến động tĩnh, lão đạo cùng Thanh Tâm đang cầm cái gì đó đi ra.
"Thí chủ, bần đạo nghĩ có lẽ ngươi cần ăn chút gì, trời cũng mau sáng, coi như là điểm tâm sớm. Có chút lót dạ cũng tốt chống phong hàn."
Lộ Tinh Thiên cởi bỏ ngoại bào bao lấy Thập Lục, ôm y ngồi xuống bồ đoàn, sau lưng dựa vào hương án."Đa tạ."
Tiểu đạo sĩ Thanh Tâm đem trà nóng cùng đồ ăn đặt xuống bên cạnh Lộ Tinh Thiên.
"Nhị vị đạo trưởng có muốn cùng dùng một chút hay không?"
"Không cần, bần đạo hai người vẫn còn đồ ăn tại hậu viện. Thí chủ chậm dùng." Lão đạo chắp tay vi lễ, thở dài.
Tiểu đạo sĩ thấy Lộ Tinh Thiên không tiện động tay, liền vì hắn rót chén trà nóng.
Lộ Tinh Thiên gật đầu cảm ơn, tiếp nhận chén trà đang định đưa lên miệng, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, cẩn thận nâng Thập Lục trong lòng lên, đem chén trà kề lên miệng y.
Chén trà nghiêng, nước trà tràn đầy chực tràn xuống môi Thập Lục, bỗng nhiên Thanh Tâm kinh kêu một tiếng, chân lảo đảo hướng về phía Lộ Tinh Thiên. May mắn thế nào, vừa lúc đánh bay chén trà trên tay Lộ Tinh Thiên.
Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, nước trà cũng dính ướt mặt đất.
Thanh Tâm nương bàn tay của Lộ Tinh Thiên đứng lên, vừa nói thực xin lỗi, vừa trầm trầm sắc mặt lui xuống phía sau.
"Không sao cả." Lộ Tinh Thiên cười đến nhu hòa, tựa hồ một chút cũng không có ý trách cứ.
Tiểu đạo sĩ Thanh Tâm nhìn Lộ Tinh Thiên, trong mắt tựa hồ như đang muốn nói gì đó.
"Thanh Tâm, nói ngươi bao nhiêu lần đi đứng phải cẩn thận, ngươi xem xem!" Lão đạo nhắc nhở đồ đệ, nghe trong thanh âm có vẻ bình thường lại hàm chứa một tia quái dị khác thường.
Thanh Tâm gặp lão đạo quở trách, vội lại rót chén trà dâng."Thí chủ, thỉnh."
Lộ Tinh Thiên tiếp nhận chén trà, cười tươi trước mặt tiểu đạo sĩ, uống một hơi cạn sạch.
"A!" Tiểu đạo sĩ không hiểu vì sao, phát ra một tiếng kêu sợ hãi rất nhỏ.
Lão đạo thấy Lộ Tinh Thiên uống xong chén trà kia thì thân mình bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, trong mắt cũng giống như chứa vô tận hổ thẹn cùng áy náy.
Lộ Tinh Thiên tươi cười như cũ. Chỉ bất quá hắn vừa cười, vừa đem Thập Lục được bọc trong ngoại bào của hắn đẩy vào dưới hương án ─ trước mắt nơi này là nơi an toàn nhất trong toàn bộ Huyền Thiên đại điện.
"Lộ Tinh Thiên, cho dù ngươi phát hiện được cũng đã quá muộn!"
Nhìn trước mắt ba người đạp cửa tiến vào, Lộ Tinh Thiên nghiêng người dựa vào hương án không nói. Hắn đang suy nghĩ xem như thế nào mới có thể giải quyết xong ba người này trước hừng đông.
Âm thầm vận công một vòng, ước chừng còn lại khoảng năm thành công lực có thể dùng. Mà trước mặt ba người tuy rằng thoạt nhìn thực xa lạ, nhưng từ thân pháp của bọn họ mà xem, thân thủ hẳn là không thua gì Thập Lục.
"Thực xin lỗi, bọn họ..."
Tiểu đạo sĩ Thanh Tâm đang muốn giải thích, bị Lộ Tinh Thiên ngừng."Không cần, ta biết. Ta không trách các ngươi. Các ngươi đi ra hậu viện đi, mọi chuyện ở đây chưa chấm dứt thì đừng đi ra."
Thanh Tâm rưng rưng gật đầu, đi qua đỡ sư phụ hắn.
"Ba vị, bọn họ chỉ là người vô tội, sao phải làm khó bọn họ?"
Thanh Tâm nghe thấy Lộ Tinh Thiên nói phía sau lưng, kinh hãi vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy trong tay Lộ Tinh Thiên đang cầm hai quả ám tiễn ngắm nghía, mà thân thể cao lớn của Lộ Tinh Thiên cũng đủ để che chở hắn cùng sư phụ hắn ở phía sau mình. Không cần phải nói hắn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Lão đạo lại niệm Vô Lượng Thiên Tôn, hướng về phía Tinh Thiên thi lễ một cái thật sâu, lập tức lôi Thanh Tâm trốn vào hậu điện.
Lộ Tinh Thiên đứng lại tại chỗ.
"Hừ hừ, ngươi bảo vệ được bọn chúng trong nhất thời, chẳng thể bảo vệ bọn chúng được một đời. Chờ ngươi xong đời bọn ta lại đi giải quyết chúng cũng không muộn!" Nam tử đứng giữa mở miệng, nhìn bộ dạng hắn xem ra đây cũng là người nhiều tuổi nhất trong ba người.
"Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Lộ mỗ ngay tại đây, ba vị muốn mạng của Lộ mỗ, không ngại thì chính mình đến lấy."
"Không vội, tới lúc tự nhiên chúng ta sẽ đến kết thúc ngươi." Nam tử lớn tuổi nhất lại đánh mắt ra hiệu, như thể lưu ý hai người kia đề phòng Lộ Tinh Thiên đột nhiên công kích.
Nhưng Lộ Tinh Thiên tựa hồ đang lo lắng người ở dưới hương án phía sau hắn, một bước cũng không chịu rời đi.
"Ha hả, sớm nghe nói Lộ đại bảo chủ là người thương hương tiếc ngọc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không sai! Bất quá sao tại hạ lại nghe nói đồng hành cùng Lộ bảo chủ chính là một vị tuấn lãng cao lớn nam tử? Hay là đồn đãi có chỗ nào sai sót?"
Lộ Tinh Thiên giống như không nghe thấy.
"Lộ bảo chủ, bản nhân nghĩ muốn hướng bảo chủ mượn một thứ, chỉ cần bảo chủ có thể bỏ được vật sở yêu, như vậy bản nhân tự nhiên sẽ bảo đảm bảo chủ an toàn rời đi, đương nhiên còn sẵn lòng cùng bảo chủ kết giao bằng hữu."
Đến đây, còn nói mấy nhóm người kia đoàn kết hợp tác, kết quả cũng giống nhau là đồng sàng dị mộng, có riêng tính toán.
"Ngươi cho rằng ta sẽ đem thứ kia tùy thân hay sao?" Tay Lộ Tinh Thiênvịn lên hương án, tựa hồ hai chân hắn đã không thể duy trì được thể trọng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ hưng phấn.
"Không mang cũng không hề gì, chúng ta tin tưởng Lộ bảo chủ nhất định sẽ nhớ vật kia được cất ở nơi nào, cũng nhất định sẽ gọi người đưa tới tay chủ nhân của bản nhân."
“Vậy sao, chủ nhân các ngươi là ai?" Dường như Lộ Tinh Thiên đang phải cắn răng cố chống đỡ.
"Sao ngươi không hỏi xem chúng ta hạ loại độc dược nào, hay có giải dược không?"
Ba người bắt đầu đi bước một đến gần Lộ Tinh Thiên.
"Ngươi...đã hạ... loại dược... nào?" Lộ Tinh Thiên tựa hồ ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn.
Nam tử lớn tuổi nhất chợt dừng bước, "Không đúng, ta nhớ rõ bọn họ cho ta biết, thuốc này ăn vào không có phản ứng như..."
Một chữ cuối cùng gã không thốt ra, không phải gã không muốn nói, mà là gã đã không có cơ hội nói. Hai người còn lại tuy rằng đủ tỉnh táo, khi người nọ mở miệng nói có gì đó không đúng đã hướng Lộ Tinh Thiên đánh tới, nhưng tiên cơ một khi mất, thắng bại đã phân.
Lộ Tinh Thiên tuy rằng mất đi một nửa công lực, có điều ba tên Thập Lục cũng vẫn không đủ để vây khốn hắn.
Hiện tại hắn đang đề phòng lại là một người khác, một tên thích khách ngay từ đầu ẩn thân trên xà nhà đợi thời cơ ra tay!
Thích khách, là Tứ Phương Lâu đệ nhất sát thủ.
Nếu hắn không nhìn ra ba người kia là thủ hạ của Tứ Phương Lâu, hắn cũng sẽ không nhận định kẻ im lìm chờ đợi trên nóc điện chính là Tứ Phương Lâu đầu bảng sát thủ.